Vào ban đêm, Cao Kim Lan lại được đưa vào bệnh viện.
Ngực bà bị nghẽn không thở nổi, hô hấp cũng yếu ớt, gương mặt trang điểm vẫn không át được bệnh trạng, bà vẫn luôn nắm tay Kiều Khương, trong miệng không ngừng niệm: "Mẹ thật xin lỗi con..."
Trưởng khoa nói KPS cho thấy đã nhỏ hơn 70 phân, bệnh tình đã đạt đến thời kỳ cuối, cũng không thể trị bằng hóa chất được nữa, nếu cố điều trị, sẽ dẫn đến phản ứng nghiêm trọng hơn.
Kiều Khương từ văn phòng đi đến khu hút thuốc, cô không biết nên làm gì bây giờ.
Ở bệnh viện một thời gian, tình trạng Cao Kim Lan ngày càng kém, mới đầu còn có thể nói chuyện, sau đó không ngừng ho ra máu, xương ngực bắt đầu đau đớn, cả người sốt cao, đau đến nói cũng hàm hồ loạn ngữ, ngẫu nhiên sẽ gọi tên Kiều tân Vĩ, Kiều Khương chỉ nắm chặt tay bà, nói: "Mẹ, con ở đây."
Trương Đông Đao đến thăm bà một lần, kéo tay Cao Kim Lan khóc không kiềm lại được, Cao Kim Lan vẻ mặt tươi cười nhìn cô nói: "Về sau, Khương Khương nhà dì... làm phiền cháu."
Trương Đông Đao lau sạch nước mắt, gật đầu liên tiếp: "Được, được, dì Lan cứ yên tâm."
"Được......" Cao Kim Lan giọng mệt mỏi: "Vậy là tốt rồi...... tính nó lạnh lùng, luôn chỉ một người, lẻ loi..."
"Dì Lan, dì đừng lo lắng" Trương Đông Đao bảo đảm nói: "Sau này Kiều Khương sẽ không một mình, còn có chúng cháu."
Cao Kim Lan gật gật đầu: "Được....."
Cao Kim Lan rời đi vào ngày mười bốn tháng mười, cách ngày sinh nhật bà hai ngày, Trương Đông Đao đã đặt xong bánh kem, còn mua vài thứ đồ rực rỡ muốn trang trí phòng bệnh một chút, kết quả không đợi được đến ngày sinh nhật, bà đã đi rồi.
1
Kiều Khương vẫn luôn không khóc, lấy chứng nhận tử vong, đến nhà tang lễ cử hành nghi thức, gương mặt cô vô cảm, những người thân, bạn bè của bà đến viếng ai cũng khóc lóc bi thương, chỉ có cô là khác.
Yến Chiêu biết chuyện này đã là ngày mười sáu tháng mười, Trương Đông Đao nhận cuộc điện thoại anh gọi cho Kiều Khương, sau đó nói cho anh một địa chỉ.
Là địa chỉ nhà Kiều Khương mua cho Cao Kim Lan, mấy ngày này, anh thường đi đến biệt thự, ban đêm đến căn nhà cô thuê, nhưng cô vẫn không trở về, anh vẫn luôn không gặp được cô.
Anh không nghĩ đến gặp lại trong tình cảnh này, bức rèm kéo kín kẽ, trong phòng tối đen, Kiều Khương cuộn tròn trên giường, cô đang phát sốt, trong miệng nói những câu mê sảng, Yến Chiêu mới vừa bước vào, dẫm phải đầy đồ trên đất.
Ly chân dài, rượu vang đỏ, thùng rác cũng bị đá ngã lăn sang một bên, quần áo trong tủ rơi đầy đất. Anh vừa sờ soạng vừa đi, kéo tấm rèm ra một chút, lúc này mới nhìn người trên giường.
Dưới tấm chăn mỏng, cơ thể Kiều Khương cuộn tròn, tóc dài buông trên gối, vì sốt cao mà mặt đỏ hồng, cô nhíu chặt mày, tay vắt lên trán, bà tay nắm chặt.
Yến Chiêu đặt tay lên trán cô, nóng bừng.
Trương Đông Đao đưa đến một cốc nước, đưa một viên thuốc cho anh:
"Tôi đã đút vài viên, toàn bị nhổ ra."
Yến Chiêu nhận viên thuốc trong tay, đỡ Kiều Khương lên ôm vào trong ngực, đầu tiên nhét viên thuốc vào miệng cô, sau đó ngửa đầu uống một hụm nước lớn, nắm cằm cô truyền vào trong miệng.
Kiều Khương khó chịu nhíu mày, Yến Chiêu vừa buông tay ra, cô cong người muốn nôn ra, Yến Chiêu không cho cô cơ hội nhổ ra, một tay che miệng cô lại, một tay vỗ vỗ lưng cô: "Được rồi, được rồi, không sao đâu."
Kiều Khương bị nước làm sặc đến tỉnh táo, sốc mí mắt lên, mở ra thấy anh.
Yến Chiêu buông tay ra, hai tay vòng lấy eo cô, ôm chặt người vào trong lòng:
"Đừng đuổi anh đi, vất vả lắm mới tìm thấy em."
Kiều Khương dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ yên ổn trong lồng ngực, giọng nói khàn khàn:
"A Đại."
"Đầu tôi đau quá."
Gã Chó Má - Tô Mã Lệ
Chương 84: Đầu Tôi Đau Quá
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương