Mẹ Yến cười tươi đến nếp nhăn đều được đẩy lên trên:
"Được được, con lớn lên mạnh khỏe như vậy, không cõng con bé còn gì nữa, nhanh về đi, trời tối lắm rồi."
1
Bà định gói ít đồ ăn cho Yến Chiêu mang theo, nhưng nhìn thấy Yến Chiêu còn cõng cô, tay cũng không rảnh, đành bỏ ý nghĩ này, còn bảo Kiều Khương lần sau lại đến ăn cơm.
Kiều Khương lễ phép đồng ý, vừa ra đến sân, cô đưa tay bóp cổ anh, giọng vẻ nguy hiểm: "Làm nũng?"
"Ngạt chết anh, không ai cõng em về nhà." Anh nghẹn đến tím mặt, bàn tay dùng sức xoa nhẹ mông cô một cái.
Kiều Khương thả lỏng tay: "Còn nói vậy lần sau bóp chết."
Yến Chiêu nghiêng đầu: "Bóp chết, đêm nay không ai làm em."
Kiều Khương kẹp chặt hai đùi, âm thanh nhàn nhã: "Ngoài kia rất nhiều đàn ông."
Người đàn ông dừng lại, đen mặt quay đầu nhìn cô: "Kiều Khương, em có tin anh làm em ngay tại đây không?"
"Anh thử xem?" Cô khiêu khích lấy chân cọ cọ dưới háng anh.
Thời tiết tháng mười một, trên núi đã tối đen, gió lạnh thổi qua có khi còn đông cứng, tính tình Yến Chiêu có cầm thú đi chăng nữa cũng chưa chắc làm được chuyện này, Kiều Khương biết tính anh, mới kiêu căng khiêu khích như vậy.
Vậy mà cô không nghĩ đến, Yến Chiêu cõng người quay trở lại, vừa vào sân, hô lên với mẹ Yến: "Mẹ ơi, nấu cho con bình nước ấm, lát nữa cần dùng."
Kiều Khương: "......"
Mẹ Yến không hiểu vì sao, còn tưởng anh dẫm lên cái gì bị bẩn, bà buông chén đũa đang thu dọn trên tay xuống, đi vào bếp đun nước, định hỏi xem Yến Chiêu cần nhiều hay ít nước nóng, liền thấy cửa phòng Yến Chiêu đóng lại.
Mẹ Yến: "......"
Bà yên lặng đóng cửa phòng bếp, cầm mấy ấm nước đi vào, rót đầy vào những đồ có thể đựng nước nóng trong nhà.
Yến Chiêu ôm kiều Khương đặt trên giường, kéo rèm lại, lấy điều khiển điều hòa ra bật lên, nửa tháng nay anh không về ngủ, khăn trải giường đã được mẹ Yến thay mới, có mùi hương sạch sẽ thanh mát của nước giặt.
"Anh còn có đầu đĩa?" Kiều Khương thấy lạ lẫm kéo ngăn kéo ra, cầm một vài chiếc đĩa in hình khủng bố, hỏi anh: "Cái này hay không?"
Yến Chiêu: "...... Em muốn xem?"
Đầu đĩa đã cũ lâu không dùng đến, nhưng được mẹ Yến lau sạch sẽ, anh ấn nút ra cho đĩa vào mở ra: "Đã lâu không dùng đến, không biết còn xem được nữa không."
Hình ảnh trên TV đã xuất hiện, mở đầu giới thiệu là tiếng nhạc sàn ầm ĩ, Kiều Khương rất có hứng xem, Yến Chiêu ngồi xuống cạnh cô, ôm cả người vào ngực: "Anh không nghĩ em sẽ thích thể loại này."
Kiều Khương cho rằng anh nói là phim kinh dị, không bày tỏ ý kiến chỉ hất hất cằm.
Kết quả vài phút sau, trên màn hình TV xuất hiện hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, cô gái mở rộng hai chân đặt bên eo gã đàn ông, bị đóng như đóng cọc kêu rên không ngừng, hai bên vú bị chọc đong đưa nẩy tưng tưng trước màn hình, đang đến hồi cao trào kích thích.
Cô cúi đầu nhìn hộp đĩa trong tay, cuối cùng cũng hiểu ra ý lời Yến Chiêu vừa nói.
1
Bàn tay Yến Chiêu chui vào trong áo lông, cách lớp áo lót xoa xoa vú cô.
Kiều Khương ấn tạm dừng, chỉ vào TV hỏi: "Anh rảnh thường xem cái này?"
"Nhiều năm trước một đứa bạn đưa cho, nhà cậu ta không được xem, ngày trước khi còn nhỏ, hình như lúc đó mới mười bốn mười lăm, bảy tám đứa con trai sẽ ở trong phòng xem cái này."
"Sau đó?" Kiều Khương nhướng mày.
"Toàn cứng." Yến Chiêu hôn hôn vành tai cô, nắm lấy bàn tay đặt ở dưới thân mình, cách lớp quần xoa nắn cây dương v*t đã cương cứng: "Mấy tên đó đến chết cũng không thừa nhận."
"Anh thừa nhận?" Kiều Khương xoay người, đối mặt nhìn anh.
Yến Chiêu gật gật đầu: "Ừm, anh to hơn so với chúng nó."
Kiều Khương cười thành tiếng: "Anh rất tự hào?"
"Em cười cái gì?" Yến Chiêu rất thích cô cười, khi cười, đôi mắt đào hoa sẽ sáng lên, như có một sợi ánh sáng giống như móc câu, móc lấy trái tim anh.
Anh nhịn không được hôn môi cô, bàn tay dẫn dắt cô kéo quần sịp của anh xuống, nắm bàn tay nhỏ nhắn bao lấy cây gậy th*t nóng bỏng, giọng nói khàn khàn hỏi cô:
"Không lớn sao?"
Kiều Khương cười đến gục đầu trong lồng ngực anh, cả vai đều rung động.
Yến Chiêu cũng cười theo, vẫn còn đang hỏi: "Em cười cái gì?"
Cô vẫn cười không dừng được, anh bất ngờ đem cô đè dưới thân, cúi đầu cuốn lấy lưỡi cô, cô gái ngẩng cằm lên đáp lại nụ hôn của anh, bàn tay trượt từ cơ ngực cơ bụng đi xuống, lập tức nắm lấy cây dương v*t to lớn nóng bỏng kia.
Giọng nói vẫn mang theo ý cười: "Lớn."
Gã Chó Má - Tô Mã Lệ
Chương 90: Không Lớn Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương