Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 11:



Ngu Linh Tê lấy hết tiền bạc góp nhặt từ thời niên thiếu, tháo cây trâm và vòng tay xuống, lại tìm Đường Bất Ly vay mượn hai mươi lượng mới miễn cưỡng gom góp đủ tiền thuốc Cửu U hương.

Nàng lấy phương thuốc xếp kỹ trong tay áo ra, so sánh một phen, xác nhận đã đủ.

Rồi gói kỹ Cửu U hương tương lai không dễ kiếm được kia chung với phương thuốc, cười tủm tỉm, nói: "A Ly, số bạc mượn của ngươi, ngày mai ta sẽ sai người đưa đến nơi ở của ngươi."
Đường Bất Ly hào sảng phất tay: "Ấy, giao tình giữa ta và ngươi còn cần khách sáo làm gì!"
Cái cảm giác có người để nương tựa như thế này thật tốt.

Trong lòng Ngu Linh Tê ấm áp: "Quay về thôi."

Trong lòng nàng chỉ lo cho Cửu U hương ở trong ngực, lúc quay người ra khỏi cửa, không hề chú ý có một bóng đen ở phía đối diện lảo đảo tiến đến.

"A!"

Bả vai bị đâm đau nhức, lúc này, Ngu Linh Tê thở nhẹ một tiếng, phương thuốc và Cửu U hương tuột tay, rơi xuống đất.

Đường Bất Ly vội vàng đỡ lấy Ngu Linh Tê, giận dữ xông tới thiếu niên: "Ngươi không có mắt nhìn đường đi à?"
Phản ứng đầu tiên của Ngu Linh Tê chính là cúi người nhặt dược liệu, ngẩng đầu nói: "Không có gì đâu..."
Giọng nói như bị bóp nghẹn, Ngu Linh Tê bỗng mở to mắt.

Chỉ một cái chớp mắt như vậy, trái tim giống như bị nắm chặt, không thể hít thở.

Đứng trước mặt, là một thiếu niên mặc võ phục màu đen, vải vóc không nhìn ra được chất liệu, trên nửa khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ màu xanh đen, chỉ lộ ra chóp mũi anh tuấn và đôi môi mỏng tái nhợt.

Hắn ôm lấy chỗ ngực bị đụng, lúc liếc mắt, đôi mắt dưới lỗ hổng của lớp mặt nạ hơi nhíu lại, lộ ra sự hờ hững và lạnh nhạt.

Dù chỉ có nửa gương mặt như vậy thì Ngu Linh Tê vẫn nhìn chút là nhận ra ngay.

Quá... quá giống!

Đôi môi mỏng và dáng cằm này, nàng có hóa thành tro cũng nhận ra!

Khắp người thiếu niên đầy hàn ý. Con ngươi như hắc băng lướt qua người của Ngu Linh Tê. Ánh mắt dừng lại trên phương thuốc nằm ngửa trên mặt đất kia.

Đáy mắt hiện lên u ám tối tăm.

Ngu Linh Tê vội vàng nhặt phương thuốc và Cửu U hương lên, giấu phía sau lưng.

Những oán hận và uất ức vất vả lắm mới quên được của kiếp trước như vỡ đê, đầu gối của Ngu Linh Tê vô thức nhũn ra, một câu "vương gia" như muốn bật ra khỏi miệng.

Thân thể run rẩy theo bản năng, nhưng trong mắt lại là cơn giận không ép xuống được.

Phải tỉnh táo, Ngu Linh Tê.

Cho dù người này thật sự là Ninh Ân thì hắn cũng không biết mình, không có gì đáng sợ hết!

Đúng vậy, không có gì phải sợ.

Ngu Linh Tê vừa nghĩ như vậy thì sức lực nhiều lên, cố nén hàn ý khắp người, đấu mắt với thiếu niên áo đen kia.

"Đến rồi sao?"
Dường như chủ cửa hàng có quen biết với thiếu niên mặc áo đen, cười xòa một tiếng, phá vỡ sự yên lặng: "Nhanh như vậy đã có thế xuống đất đi lại rồi, thật sự là mệnh cứng."
Lúc này, thiếu niên mặc áo đen mới thu ánh mắt thăm dò lạnh như băng lại, đi đến quầy lấy thuốc. Thứ hắn đưa cũng không phải là tiền bạc, mà là đặt một mặt dây chuyền lá sắt dính máu lên trên quầy, rồi quay người đi.

Bước chân của hắn rất nhanh. Lúc sượt qua người, Ngu Linh Tê có cảm giác một ánh mắt lạnh lẽo lướt ngang người nàng, khắp người đều phát lạnh.

Ngu Linh Tê nhớ rõ kiếp trước chân trái của hắn có tật, thủ trượng không rời thân, đi đường rất chậm.

Hắn... thật sự là Ninh Ân sao?

Ngu Linh Tê chần chờ, nhưng loại cảm giác áp bách ăn sâu vào tận xương tủy kia nói cho nàng biết không hề sai.

Đang nghĩ ngợi thì thị vệ bên cạnh biến sắc: "Tiểu thư, người đang chảy máu."
Ngu Linh Tê thuận theo ánh mắt của hắn, cúi đầu xuống, quả nhiên ống tay áo của mình dính một mảng máu tươi.

Đường Bất Ly cũng giật nảy mình, vội vàng kéo nàng qua, nói: "Không sao chứ Linh Tê? Bị thương chỗ nào rồi?"
Ngu Linh Tê kiểm tra cánh tay một chút, cũng không có bị thương, hoàn hồn nói: "Không sao, cũng không phải là máu của ta."
Vậy chỉ có thể là lúc nãy đụng vào Ninh Ân, không cẩn thận bị dính phải.

Dù sao kiếp trước của hắn cũng như thế, trên người luôn dính đầy các loại máu xui xẻo, kết quả còn muốn nàng chịu đựng buồn nôn, rửa tay, lau chùi giúp hắn, mà Ninh Ân thì cao cao tại thượng nhìn xuống, mỉm cười thưởng thức dáng vẻ nàng nhíu mày nhưng không thể làm gì khác.

Rõ ràng đã lấy được thuốc, nhưng lòng của Ngu Linh Tê vẫn loạn như cũ, tràn ngập bất an.

Nàng không thể nào khống chế được suy nghĩ: Có lẽ mấy năm mà Ninh Ân biến mất, là đang ăn chơi lêu lổng ở Dục Giới Tiên Đô chăng?
Khó trách kiếp trước không có người nào có thể điều tra được tung tích lúc lưu vong của hắn.

Trong lòng dâng lên đủ loại ngờ vực.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...