Gả Cho Nhân Vật Phản Diện
Chương 16:
"Phải nghĩ cách giải quyết mối nghi ngờ không rõ này, đuổi ác khí này đi."Ngu Linh Tê hạ quyết tâm.Nếu không giải quyết được cái tai họa Ninh Ân này, chắc chắn sẽ trở thành chấp niệm của nàng, rồi hàng đêm ác mộng bám lấy người, linh hồn không tan.Sắc trời ngoài cửa mờ mịt, chao đèn bằng vải lụa rọi ra ánh sáng mờ mịt.Dù sao cũng không ngủ được, Ngu Linh Tê khoác áo ngủ đơn giản thả hơi ấm vào lòng bàn tay, cầm bút lông cừu lên.Nàng vén từng cọng tóc mai ra sau mang tai, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi viết như mây trôi nước chảy.Vừa có thể coi là món nợ rách nát của mình và Ninh Ân, vừa cần lý trí công tâm không thể bỏ qua từng tội trạng của hắn, nhưng cũng không thể chiếm một ít lợi lộc từ hắn.Ninh Ân dọa nàng ban ngày, ban đêm lại bắt nạt nàng.Nhưng hắn chưa từng khắt khe với nàng về việc ăn, mặc, ở và đi lại, cho đến nay đều cao quý hơn cả cách đãi khách của hoàng cung.Ninh Ân giết sạch cả nhà di phụ làm cho người Ngu gia lưu lạc khác nơi.Nhưng một nhà di phụ nhận ủy thác lúc phụ mẫu qua đời, lấy nàng làm quà đưa tới đây, tham lam vơ vét của cải lại, còn bị lợi ích riêng làm mờ mắt cũng là sự thật; lúc nương với Ngu Linh Tê chán nản nhất, không một người Ngu gia nào có ý đưa tay giúp đỡ hai người họ, nàng cũng không có lý do đi giải oan cho họ.Ngu Linh Tê cân nhắc một hồi lâu, ngừng bút lại, chóp bút nhòe ra một đoạn màu mực trên tờ giấy.Liên tục viết vài hàng đầu nàng phát hiện nam nhân này từng tội lỗi chồng chất, cho rằng là tội không thể tha, nhưng lại không hề đáng trách đến mức như trong tưởng tượng của nàng.Nói hận thì tội không đáng chết; nói oán, lại tức giận không thông.Kiếp trước, Ninh Ân từng cười nhạo nàng: "Nàng cũng thật là một người lương thiện, đời này khó nhất chính là làm người lương thiện, gánh trên người nhiều ràng buộc như vậy, không bằng cứ sống giống như ta đây làm một kẻ ác tự do."Ngu Linh Tê nghĩ, có lẽ hắn nói đúng.Mãi đến bây giờ, nàng cũng chưa từng muốn đi giết người, dù cho bây giờ Ninh Ân chỉ là một thiếu niên thấp hèn không thể gặp trời ở Dục Giới Tiên Đô.Nắng sớm xuyên qua sóng cửa sổ chiếu vào phòng, ánh nến đã đốt đến phần cuối, thổi phù một hơi đã tắt ngúm.Ngu Linh Tê cân nhắc một lát, vỗ bút lên bàn trà một cái làm vài giọt mực khô tràn ra.Lầu bầu nghĩ: "Mặc kệ thế nào, hắn hành hạ Tiết Sầm là sự thật, khiến ta chết không tử tế cũng là thật."Hai chuyện thất đức này làm sao cũng không thể bớt giận được."Tiểu thư, sao người lại tỉnh sớm vậy?"Hồ Đào vén màn che vào cửa, vội vã đặt một khay trà lên bàn, ôm áo lông chồn mềm mại trùm lên bờ vai đơn bạc của nàng: "Không khoác áo mà ngồi như vậy sẽ lạnh!""Không sao, đúng lúc tỉnh lại lấy chút tinh thần."Hồ Đào không biết chữ, nhưng Ngu Linh Tê vẫn vội vàng kéo tờ giấy Tuyên Thành đầy chữ xuống.Không lâu sau có bảy tám nô tỳ bưng chậu bạc với những đồ vật trang điểm nhỏ như lược nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ Ngu Linh Tê rửa mặt rồi thay y phục.Chồng trên khay là các bộ quần áo màu đỏ nhũ bạc với xanh biếc nhạt, Hồ Đào cười xin chỉ thị của nàng: "Hai bộ y phục này mới cắt may cho mùa đông, nhưng nhìn rất đẹp! Hôm nay tiểu thư muốn mặc bộ nào?"Ngu Linh Tê mất tập trung liếc mắt sang nói theo bản năng: “Đỏ…”Sau đó dừng lại, lông mày thanh tú nhăn lại.Ninh Ân thích màu sắc xa hoa lộng lẫy, nếu màu đỏ thì càng giống máu càng thích hơn. Kiến trước Ngu Linh Tê làm theo sự yêu thích của hắn nên thường xuyên mặc các trang phục màu tươi kiêu sa, lâu dần cũng thành thói quen.Nhưng đây không phải là thói quen tốt.Ngu Linh Tê cũng không biết xả giận với ai, đổi giọng nhàn nhạt nói: “Màu xanh biếc.”Hồ Đào cũng không biết tiểu thư đang yên đang lành tại sao lại tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn chọn bộ xanh biếc tới.“Sắc mặt tiểu thư không được tốt, lại gặp ác mộng rồi phải không?” Hồ Đào buộc đai lưng màu vàng trắng cho Ngu Linh Tê, eo nhỏ uốn lượn nhỏ nhắn làm cho cả nữ nhân thấy cũng phải đỏ mặt.Ngu Linh Tê ngáp một cái, lười biếng nói: “Trong số mạng đính phải kẻ tiểu nhân nên phiền lòng.”“Chuyện này có gì khó khăn?”Hồ Đào vuốt ống tay áo lên cho nàng nhỏ giọng nói: “Nô tỳ biết dân gian có một cách, người cầm diện mạo của tên tiểu nhân kia hoặc ngày sinh tháng để viết ra giấy, dùng sức đánh như đánh tiểu nhân kia cút đi không phải tốt rồi sao?”“Đánh?”Ngu Linh Tê ngừng một lúc, đưa mắt lên: “Có cách này.”Bây giờ ta như dao còn hắn là thịt cá, vừa muốn xả giận còn nói gì tới đạo đức lễ nghĩa?Suy nghĩ nhiều như vậy chi bằng cứ chọn con đường đơn giản nhất đi!Đế lúc đó gói hết vào một bao tải, đánh xong thì đi, từ đây đường ai nấy đi, không ai nợ ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương