Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 28:



Ninh Ân là người không có cảm xúc, nên hắn không biết cảm giác xấu hổ là thế nào.

Kiếp trước, khi Ngu Linh Tê hầu hạ hắn tắm rửa, hắn thường xuyên để lộ thân thể trắng trẻo cường tráng, như một quỷ nước mê hoặc lòng người bước ra từ trong hồ nước nóng đầy hơi nước mờ mịt đi về phía nàng, mặc cho từng giọt nước rơi xuống miệng vết thương còn mới mà hắn che giấu trên da thịt của mình.

Hắn đối xử với thân thể của mình là sự thờ ơ gần như tê liệt, cho dù có cởi trần hay bị khoét một vết dao cũng thế thôi, hắn vẫn không quan tâm một chút nào. Như thể đó chỉ là một miếng thịt chết có độ ấm, không có gì để ngại ngùng tránh né.

Ở đời trước, những điều này không có cách nào lý giải, tính cách máu lạnh chán ghét của hắn, phải tới sau khi nàng gặp được thiếu niên Ninh Ân, mới mơ hồ có đáp án.

Một người ngay cả tính mạng mình cũng không thể nắm trong tay, thì làm sao nàng lại mong đợi hắn cảm thấy thẹn thùng?

Rút lại suy nghĩ, khi Ninh Ân định tiếp tục cởi xuống nữa, Ngu Linh Tê đã kịp thời ngăn hắn lại: "Dừng lại!”

Ninh Ân ngước đôi mắt như mực lên, ánh mắt không hề gợn sóng đó khiến Ngu Linh Tê đau đầu.

"Nơi này không phải là Dục Giới Tiên Đô. Ở chỗ của ta, ngươi phải hiểu lễ nghĩa.”

Trán Ngu Linh Tê hơi giật giật, kiên nhẫn nói: "Đi ra sau bình phong thay đồ đi.”

Dù ở đời trước hắn có tật xấu gì, thì đời này nàng phải sửa cái thói xấu này của hắn!

Bức bình phong đã cũ, lớp lụa trên đó trở nên mỏng và ố vàng, thoáng thấy bóng dáng thiếu niên thon gầy lại không hề yếu ớt.

Bên trong phòng nồng nặc mùi thuốc, Ngu Linh Tê khép tay áo đứng dưới mái hiên hóng mát. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng ngập ngừng hỏi: "Ngươi tên là gì?”

Sau bức bình phong là một hồi im lặng, mới trả lời: "27.”

Ngu Linh Tê biết rõ còn cố hỏi: "Ý ta là, tên trước kia của ngươi kìa.”

Sau một lúc im lặng, Ninh Ân nói: "Không nhớ rõ.”

Nghe vậy, Ngu Linh Tê lộ ra vẻ nghi hoặc.

Không nhớ rõ mình là ai, nhưng lại nhớ rõ việc hồi cung báo thù, không nhớ rõ mình là ai, lại có thể ngồi vào vị trí Nhiếp Chính vương.

Nếu không phải Ngu Linh Tê mang theo ký ức của kiếp trước, e rằng nàng đã tin những lời hoang đường mà hắn nói.

"Mặc kệ ngươi thật sự không nhớ rõ hay không tiện nói ra, con mèo này trả cho ngươi.”

Nhớ tới ý định của mình, Ngu Linh Tê ra lệnh cho thị tỳ đặt con mèo lên trên giường, nói với người ở sau bình phong: "Bởi vì thể chất đặc thù nên ta không thể nuôi mèo. Qua hai ngày mà vết thương của ngươi khá hơn thì mang nó cùng rời đi, chăm sóc nó cho tốt đó.”

Sau tấm bình phong, thiếu niên như hiểu ra gì đó, động tác thắt đai lưng rõ ràng ngừng lại.

Nàng không hề nghĩ đến chuyện giữ hắn ở lại, dù hắn nói "sẵn sàng làm bất cứ điều gì" với nàng.

Thấy Ninh Ân không trả lời, Ngu Linh Tê hắng giọng giải thích: "Dục Giới Tiên Đô đã bị tiêu diệt, người kiếm kế sinh nhai trong đó không thể bán làm đầy tớ vì không rõ lai lịch. Huynh trưởng nói những nữ nô lệ sẽ bị đưa vào Giáo Phường Tư, nam nô lệ thì bị sai đến biên quan sung làm lao dịch. Thân thể ngươi đang bị thương nặng, ta không đành lòng đưa ngươi ra biên giới làm cu li, cũng không thể giữ ngươi lâu dài…”

“Ý của tiểu thư, ta hiểu được.” Ninh Ân cụp mắt che đi cảm xúc nơi đáy mắt, bước ra từ sau bình phong.

Ngu Linh Tê ngước mắt, hơi ngẩn người.

Gương mặt này của Ninh Ân, cho dù nàng đã thấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, dù đổi cảnh tượng khác, quần áo là lượt, nàng vẫn sẽ bị kinh ngạc.

Hắn buộc tóc lên, trên người mặc bộ võ bào thị vệ màu xanh đậm, toát lên vẻ anh tuấn đĩnh đạc không nói nên lời.

Ninh Ân đi đến trước mặt Ngu Linh Tê, trông thì là một thiếu niên mảnh khảnh, nhưng còn cao hơn nàng một cái đầu.

Ngu Linh Tê không thích cảm giác áp bức này, vừa định lùi lại một bước thì thấy Ninh Ân cúi đầu, rũ mắt, vén vạt áo bào thẳng tắp rồi quỳ xuống.

Nàng chưa kịp nghĩ gì thì thân thể đã phản ứng trước một bước.

Ngu Linh Tê bắt lấy cánh tay Ninh Ân, đỡ hắn đứng lên rồi nói: "Ngươi làm cái gì vậy?”

Ninh Ân duy trì tư thế quỳ gối, trong đôi mắt đen láy hiếm có ấy xẹt qua một tia gợn sóng.

Những năm này hắn như một chú chó lạc đường, lang thang đây đó, ai cũng muốn giẫm lên hắn, muốn hắn bước vào bùn lầy, chỉ có nữ nhân trước mặt này là người duy nhất không muốn hắn quỳ xuống.

"Ta chào từ biệt tiểu thư.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...