Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 39:



Người bên ngoài đều nói Triệu Ngọc Mính có hơi giống nàng, mà bây giờ xem ra cũng không có gì giống nhau.

Ngũ quan của Triệu Ngọc Mính nhu nhược nhạt nhẽo hơn rất nhiều, trong mắt giống như bị sương mù che phủ, sạch sẽ động lòng người nhưng lại thiếu ánh sáng.

Tất nhiên Ngu Linh Tê sẽ không nói thật, chỉ tùy ý đáp: "Kiểu dáng cũ của năm ngoái, cũng không phải thứ gì tốt.”

Ý cười trong mắt Triệu Ngọc Mính dừng lại, sắc mặt nhanh chóng phiếm hồng, sau đó trở nên tái nhợt.

Nàng ta rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Gia thế nàng ta không bằng Ngu Linh Tê, không có cha huynh đáng tin cậy làm chỗ dựa, trang phục đang mặc trên người chính là xiêm y cũ của năm ngoái.

Tiếng reo hò từ xa đã phá vỡ sự im lặng trong rừng.

Ánh mắt Đường Bất Ly sáng lên: "Xem ra có người săn được vị trí thứ nhất, nhanh như vậy sao!”

"Đi, đi xem một chút." Ngu Linh Tê không để ý tới Triệu Ngọc Mính, vung roi cưỡi ngựa chạy vào trong rừng.

Ngu Tân Di săn được một con hươu đực, vươn lên dẫn đầu, thuận tay cắm cờ mang biểu tượng của dòng họ Ngu vào trong rừng, vô cùng hiên ngang.

Mà bên cạnh, tiểu quận vương Nam Dương tranh tài thất bại, mệt đến cả mặt ửng đỏ, thở hồng hộc cưỡi trên lưng ngựa, không cam lòng trừng mắt nhìn Ngu Tân Di một cái.

"Vừa rồi ta thấy ngươi là nữ nhân mới nhường ngươi ba phần, lần sau bổn vương tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!”

Ninh Tử Trạc lấy một mũi tên ném xuống chân Ngu Tân Di, ngẩng đầu tuyên chiến nói: "Lại lần nữa!”

Ngu Tân Di nhướng mày cười, xoay người nhảy lên ngựa nói: "Tiểu quận vương, đợi lát nữa lại thua đến không còn mặt mũi cũng không được khóc!”

Mọi người ồn ào, Ninh Tử Trạc như bị nhục nhã, mặt càng đỏ lên, tức giận hô to: "Ai khóc người đó là chó!”

Dứt lời vung roi ngựa đuổi theo Ngu Tân Di, bỏ lại một đám thị vệ phía sau.

Tính tình Tiểu quận vương Nam Dương như một đứa trẻ, Ngu Linh Tê thấy buồn cười, trong lòng ngược lại chắc chắn, đối thủ của Ngu gia không có khả năng là hắn ta.

Đường Bất Ly sai người khiêng con hươu đực kia về lều trại, người vây xem cũng tự mình đi săn bắn khắp nơi.

Đám người đã chạy rất xa, tài nghệ bắn cung và sức khỏe của Ngu Linh Tê đều không bằng tỷ tỷ, chỉ dạo vài vòng ở trong rừng rồi cùng Đường Bất Ly và một đám quý nữ trở về lều trại.

Nắng chiều thật đẹp, dòng suối tỏa ra ánh sáng ấm áp như vảy vàng.

Trên lưng ngựa của Ngu Linh Tê treo hai con thỏ xám vừa săn được, đánh ngựa đi về phía chuồng ngựa mộc mạc ở phía sau lều trại.

Lưng ngựa rất cao, nàng đang do dự nhảy xuống có bị thương hay không, liền thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới, khụy gối nửa quỳ đưa hai tay dưới bàn đạp ngựa, dựng thành một cái thang bằng cánh tay người cho nàng.

Ninh Ân?

Ngu Linh Tê ngẩn người, giẫm lên trên bàn đạp không xuống được.

"Ta không có thói quen giẫm lên ghế người, ngươi tránh ra một chút." Nàng nói với giọng điệu nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng nghe ra có chút không vui.

Nếu đã quyết định giữ Ninh Ân lại, nàng phải sửa những tật xấu làm nhục người khác của hắn lại từng chút một.

Ninh Ân mím môi, nghe lời đứng dậy lùi xuống từng bước từng bước.

Ngu Linh Tê bình tĩnh lại, giẫm lên bàn đạp yên ngựa bước xuống, lúc chạm chân xuống đất vẫn có chút lảo đảo.

"Cẩn thận.”

Ninh Ân đỡ lấy nàng trước tiên, ngón tay thon dài mang theo chút cảm giác lạnh lẽo nắm chặt cổ tay nàng.

Trái tim Ngu Linh Tê căng thẳng, đầu ngón tay theo bản năng phát run.

Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi Ninh Ân đen kịt bình tĩnh, không có một tia khống chế hoặc là dục niệm.

Lúc này Ngu Linh Tê mới phục hồi tinh thần lại, quả thực thiếu niên trước mặt không phải là Ninh Ân của kiếp trước.

"Cảm ơn." Nàng thở phào nhẹ nhõm di chuyển cổ tay của mình.

Ninh Ân thuận theo buông lỏng tay ra, suy nghĩ một chút, hắn ngước mắt lên nhìn về phía Ngu Linh Tê lộ ra một nụ cười hào phóng.

Hoàng hôn lấp lánh rơi xuống chân trời, chim mệt mỏi trở về rừng, nụ cười của thiếu niên giống như nước suối trong vắt trong núi, đủ để làm rung chuyển tất cả khói mù.

Đều nói Tiết Sầm có tấm lòng thẳng thắn, tướng mạo như Phan An (*), nhưng lúc Ninh Ân cười rộ lên, cho dù là mười Tiết Sầm cũng thua xa.

(*) Phan An là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Chàng được khen là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại.

Từ đêm giao thừa, Ngu Linh Tê kêu Ninh Ân "cười một cái", từ nay về sau mỗi lần gặp hắn, hắn đều sẽ lộ ra nụ cười vô hại.

Dường như làm như vậy mới thể khiến nàng hạnh phúc, làm cho nàng ít ghét mình hơn.

Ngu Linh Tê nghĩ, hắn lang bạt đầu đường xó chợ mấy năm nay, nhất định rèn luyện ra tính mẫn cảm cùng cảnh giác vượt qua người thường. Nếu không làm sao hắn có thể nhạy cảm nhận ra chút oán giận cùng xa cách mà Ngu Linh Tê chôn vùi trong đáy lòng, từ đó nắm lấy tất cả cơ hội tỏ vẻ lấy lòng đây?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...