Phù Dữu đi theo hắn vòng qua hành lang, tiến vào một căn phòng.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương tuyết tùng, Phù Dữu thuận tay đóng cửa lại. Khi nàng ngước nhìn lên thì thấy hắn chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế cao bằng gỗ tử đàn với đệm mềm màu xanh đen, ngón tay gảy gảy lá trà, bỗng chốc có chút không biết phải làm sao.
“Ngồi đi.”
Giang Hoài Chi cười khẽ một tiếng, mặt mày ôn hòa mang theo ba phần xa cách.
“Ngày thường nghe nói tiểu nương tử Phù gia không sợ trời không sợ đất, vừa hay gây chuyện lại học hành kém cỏi, sao đến nơi này của ta lại im lặng không dám động đậy gì thế.”
Phù Dữu bị một người hoàn hảo tựa như được đúc ra từ ngọc kể lại những chiến tích hiển hách của mình, lần đầu tiên nàng cảm thấy có chút… xấu hổ.
“Cũng không đến mức đó…” Phù Dữu cười xấu hổ, cứng nhắc đổi chủ đề: “Mấy hôm nay ta không đến tìm Oanh Nguyệt chơi, nàng ấy vẫn tốt chứ?”
Giang Oanh Nguyệt là con gái nhỏ của Giang gia, bạn thân với nàng từ nhỏ đến lớn, nàng tự nhận mình với nàng ấy rất thân mật khăng khít, không che giấu nhau điều gì. Tuy nhiên nàng ấy rất quá đáng, chưa từng nói với nàng ca ca của nàng ấy lại đẹp như vậy, lần sau gặp mặt nàng tuyệt đối sẽ không tha cho Oanh Nguyệt!
“Không nghe có tin tức gì xấu.” Như thể biết được sự nghi hoặc trong lòng nàng, Giang Hoài Chi lạnh nhạt giải thích: “Từ ngày lập Thái tử ta đã chuyển đến ở trong Đông Cung, rất ít khi về phủ. Lúc trò tới phủ tìm Nguyệt Nhi chơi không gặp ta là chuyện bình thường, về phần Đông Cung…”
Hắn hơi dừng lại.
“Ngày nào phải đến buổi trưa trò mới thức dậy, thỉnh thoảng buổi chiều sẽ tới tìm Thái tử, lúc đó ta đã không còn ở đây từ lâu rồi.”
“…” Mặt Phù Dữu đỏ lên, nàng vô thức cãi lại: “Mọi người đều không thích ngủ thì thôi, vì sao cứ luôn nói ta ngủ nhiều thế nhỉ!”
“Nếu nói không thích thì cũng không phải, chỉ là không…” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng như tuyết đầu mùa bỗng nhiên dừng lại: “Sau này nên xưng hô với tiểu nương tử thế nào?”
Dường như Phù Dữu không ngờ hắn sẽ hỏi mình như vậy: “Cha mẹ đều gọi ta là Dữu Nhi, Oanh Nguyệt và Lý Càn Cảnh thì gọi ta Tiểu Dữu Tử, Giang Thái phó muốn gọi thế nào cũng được.”
“Tiểu Dữu Tử?”
Nàng lại nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, lắc đầu: “Không may mắn bằng Dữu Nhi.”
Khi hai tiếng “Dữu Nhi” được thốt ra từ miệng Giang Hoài Chi, bỗng nhiên nàng cảm thấy trong phòng nóng hơn vài phần, mất tự nhiên cuống quít xua tay: “Giang Thái phó, ta, thật ra hôm nay ta tới để nói rõ ràng với ngài, ta thật sự không rời giường được, ngài muốn ta đầu giờ Mão tới Đông Cung nghe ngài giảng bài, điều đó tuyệt đối không thể! Hay là…”
Giang Hoài Chi khẽ nâng mí mắt: “Kháng chỉ?”
“Cũng không đến mức đó! Chỉ là, chỉ là… Nhất định ta sẽ đến, nhưng có thể đến muộn hai canh giờ không?”
Nhìn dáng vẻ sốt ruột ngụy biện của nàng, Giang Hoài Chi không để ý, vẫn ung dung pha trà.
“Không được.” Ngón tay với những khớp xương rõ ràng rời khỏi ấm trà, hắn từ chối thẳng thừng: “Ta biết ý của Hoàng hậu nương nương, ngoài mặt thì để trò đến đọc sách nhưng thật ra là muốn trò và Thái tử bồi dưỡng cảm tình.”
Hắn nói chuyện rất thẳng thắn.
“Nhưng đáng tiếc trò theo ta, ta mặc kệ bên trên nghĩ thế nào, ở nơi này của ta, giờ Mão giảng bài, muộn một phút cũng không được.”
“Ngài!” Phù Dữu lập tức nhảy dựng lên, giọng nói giòn tan ngọt ngào gần như bùng nổ: “Vì diện mạo ngài khá đẹp nên ta mới nói chuyện đàng hoàng với ngài, sao con người ngài lại cứng nhắc như vậy, dầu muối đều không ăn!”
“Ngồi xuống.”
Giọng nói không giận tự uy của hắn mang theo chút cảm giác đè nén, khiến tiểu cô nương sốc tới mức cả người ngồi phịch trở lại ghế.
“… Ngài hơi hung dữ, ta không thích vậy đâu.”
“Chơi cờ.”
Nàng liếc nhìn bàn cờ bằng ngọc trước mặt.
“… Ta không biết chơi.”
“Chơi đi.”
Tiểu cô nương tức giận trông giống như bánh bao nhỏ, cầm quân cờ đen bằng ngọc tốt nhất của hắn đặt loạn trên bàn cờ, miệng cũng không nhàn rỗi.
“Có phải ngài nói chuyện không được lưu loát không, luôn chỉ nói hai chữ, có vấn đề gì phải gọi Thái y kiểm tra.”
Mí mắt Giang Hoài Chi khẽ động, ngón tay búng nhẹ, một quân ngọc trắng đập vào tay nàng một cách chính xác.
“Đặt ở đây à?”
“Ta đã nói rồi, ta không biết chơi!” Phù Dữu đau đớn, che tay nhỏ của mình thổi phù phù, đôi mắt to tròn bắt đầu rưng rưng có ánh nước.
“Cũng không đến mức đó.”
“… Ngài nói chuyện còn khó nghe hơn cả Lý Càn Cảnh.”
Phù Dữu cuộn tròn trên chiếc ghế nhỏ của mình, ôm móng vuốt nhỏ, nước mắt lộp bộp rơi xuống, sự ấm ức như thể sắp vỡ oà.
“Làm đau trò rồi?”
Giọng hắn có phần dịu lại, Phù Dữu lập tức “Ừ ừ” mấy tiếng liên tục, dáng vẻ ta đã khóc đáng thương như vậy sao ngài còn không dỗ ta.
Ai ngờ, Giang Hoài Chi chỉ hơi cong khóe môi: “Đau sẽ nhớ lâu, sau này ít nói bậy về tiên sinh đi.”
“Ngài!” Nàng lại càng giận hơn, bàn tay nhỏ lau nước mắt: “Tiên sinh cái gì, ta không muốn theo học người như ngài!”
“Vậy là kháng chỉ.”
Giang Hoài Chi lấy ra một trang giấy từ phía sau kệ sách, thản nhiên đẩy đến trước mặt nàng: “Kháng chỉ phải rơi đầu, rơi đầu còn đau hơn thế này đấy.”
… Cuối cùng nàng cũng biết lý do vì sao Giang Hoài Chi có thể trị cho Lý Càn Cảnh suốt ngày ngáp dài ngáp ngắn trở nên ngoan ngoãn như vậy.
Người này thật đáng giận, nhưng cũng không có cách nào bắt chẹt được hắn!
Thật đáng ghét!
“Đừng nói với ta là một chữ cũng không viết được.” Giang Hoài Chi gõ nghiên mực trong tầm tay, ra hiệu cho nàng cầm lấy: “Hôm nay ta mài mực giúp trò, từ nay về sau những việc nhỏ này phải tự mình làm.”
Phù Dữu hít một hơi thật sâu, không thể làm dịu được tim phổi sắp nổ tung.
“Thật ngại quá Giang Thái phó, hình như ta thật sự không viết được chữ nào.”
“Chắc chưa?”
“Chắc…” Nàng buộc mình phải đè nén sự oán giận trong lòng, xem kỹ lại mười bài thiên thư giống như đề văn một lần nữa, bỗng nhiên im lặng: “Được rồi…Cái này ta làm được.”
Giang Hoài Chi vươn tay thu lại trang giấy kia, nhìn thoáng qua dòng “Họ tên” mình viết ngay hàng đầu tiên, bên cạnh là hai chữ “Phù Dữu” xiêu xiêu vẹo vẹo, phía sau trống không, cuối cùng hắn không khỏi thở dài: “Cho trò mười điểm.”
“Tốt xấu gì cũng có điểm!”
“Chữ viết không đẹp.”
“Ngài đừng bắt bẻ như vậy!” Nước mắt mà tiểu cô nương vừa cố kìm nén lại sắp trào ra: “Ở trong miệng ngài ta cái này không tốt, cái kia cũng không giỏi, nói một hai câu thì không sao, nhưng đến giờ ngài vẫn còn nói tiếp!”
“Lúc nhỏ Càn Cảnh cũng thích khóc như trò, chỉ là y thông minh hơn trò một chút.”
Giang Hoài Chi vươn tay nhấc ấm trà nóng xuống, để mặc trà sôi ùng ục, mặt mày hơi ngậm ý cười.
“Ít nhất y biết bỏ chạy.”
“… Đúng rồi!” Phù Dữu bỗng chốc giống như được giác ngộ: “Ngài ở đây dông dài cả buổi, vừa phiền phức vừa đáng ghét, vì sao ta không bỏ chạy nhỉ!”
“Không kịp nữa rồi.”
“Vì sao lại không kịp!”
“Bởi vì ta nói xong rồi.” Vẻ mặt của Giang Hoài Chi khiến người ta tức chết nhưng tuyệt đối hắn sẽ không đền mạng, dù có bận nhưng dáng vẻ vẫn ung dung dùng đầu ngón tay gõ ấm trà nóng: “Rót trà, đưa cho ta.”
Khóc nửa ngày không có ai quan tâm, Phù Dữu ấm ức dùng tay nhỏ lau mặt, miệng lẩm bẩm: “Đưa trà cho ngài xong mới thật sự không kịp nữa rồi.”
“Trò không còn lựa chọn nào khác.”
Ý cười dịu dàng thoáng qua trong mắt hắn, lúc mới gặp nàng cảm thấy choáng ngợp bao nhiêu thì hiện tại lại cảm thấy nó khiêu khích bấy nhiêu.
“Hoặc trò cũng có thể chọn rơi đầu.”
“Đầu của ta đẹp như vậy, ngài câm miệng!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi đáp lại, dậm chân đứng dậy, cầm ấm trà thở phì phì rót chén trà nóng, cả khuôn mặt đầy vẻ không phục.
“Có phải quỳ không?”
“… Không cần, ta sẽ bị giảm thọ.”
Ngón tay thon gầy của Giang Hoài Chi nhẹ nhàng vòng quanh chiếc chén ngọc màu xanh, sau đó dừng lại, đôi môi mỏng hé mở, chậm rãi uống hết.
“Vẫn hơi nóng.” Hắn lạnh nhạt mở miệng, âm sắc tăng thêm mấy phần mát lạnh của trà: “Đi đi, giờ Mão ngày mai, đừng quên.”
“Dậy không nổi, dậy không nổi đâu!”
Tay nhỏ của Phù Dữu chống nạnh, bỏ lại một câu rồi cất bước chạy ra ngoài, ai ngờ vừa mở cửa ra thì một thân thể cao gầy suýt chút nữa va vào người nàng!
“Đừng… Đừng đột nhiên mở cửa!”
Lý Càn Cảnh suýt nữa ngã chổng vó, giọng nói tràn đầy sức sống làm thế nào cũng không dấu được sự rạng rỡ của tuổi trẻ: “He he, chào buổi sáng tiên sinh…”
“Không phải huynh đang học thuộc sao?”
Phù Dữu mở to hai mắt, vừa dứt lời chỉ thấy phía sau truyền đến ba chữ lành lạnh:
“Lý Càn Cảnh.”
Mặt Thái tử điện hạ lập tức biến sắc, túm lấy cổ tay nàng: “Tiểu Dữu Tử, chạy mau ——”
—
Mùi tuyết tùng quanh quẩn nơi chóp mũi dần phai nhạt, thay vào đó là hương mai cổ nổi tiếng ở Đông Cung.
Chạy một mạch đến khu vườn phía đông nơi trăm mai nở rộ, vị Thái tử điện hạ hấp tấp, không hiểu quy củ giống nàng mới dừng lại.
“Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết…” Lý Càn Cảnh không ngừng vỗ ngực, khoa trương nói: “Thiếu chút nữa là không giữ được cái mạng nhỏ này rồi!”
Phù Dữu che cổ tay bị y túm đau, há to miệng thở hổn hển: “Huynh, huynh chạy nhanh như vậy làm gì! Như bị chó đuổi không bằng!”
“Suỵt, muội đừng gọi ngài ấy là chó.” Thiếu niên vội vàng đưa tay lên môi ra hiệu, lúc này mới chú ý tới vết đỏ khiến người ta sợ hãi trên cổ tay trắng nõn gầy yếu của nàng, y lập tức luống cuống: “Ôi! Ta, ta cảm giác mình không dùng sức mà, thật xin lỗi Tiểu Dũ Tử…”
“Hừ, tiểu nương tử Phù gia khoan hồng độ lượng, miễn cưỡng tha cho huynh lần này.”
Phù Dữu bĩu môi, khoanh tay tùy ý dựa vào thân cây: “Nói đi, nghe lén góc tường có cảm giác gì?”
“Sảng khoái!” Lý Càn Cảnh đột nhiên vỗ đùi, dáng vẻ thiếu đòn: “Trước kia chỉ có một mình ta bị Giang Hoài Chi tra tấn, hiện tại thì tốt rồi, không chỉ có người phải dậy sớm giống ta còn có người bị ăn mắng cùng ta, quá sướng!”
Nàng nhếch khóe miệng: “Chẳng hiểu sao người như huynh có thể làm Thái tử.”
“Tốt số.” Y thần bí ghé lại gần: “Số muội cũng khá tốt, vừa sinh ra đã là Thái tử phi của ta.”
“Vị trí Thái tử phi này ai thích làm thì làm, thật sự cho rằng đó là thứ gì tốt đẹp à!”
“Hừ, Cô cũng không thích muội đâu!”
“Đừng có Cô, Cô trước mặt bổn nương tử, người không biết còn tưởng huynh đang gáy đấy.” Phù Dữu trợn mắt nhìn y, không hề coi trọng y chút nào: “Nói chuyện chính đi, nhìn tuổi tác của Giang thái phó cũng không lớn lắm, sao Giang gia lại chọn hắn đến tra tấn huynh?”
“Mắt cũng tinh tường đấy, Tiểu Dữu Tử.” Lý Càn Cảnh thuận tay lấy ra một cái bọc nhỏ từ trong tay áo, đưa cho nàng miếng điểm tâm nhỏ màu hồng: “Đúng là tuổi ngài ấy không lớn, chỉ lớn hơn chúng ta khoảng chín mười tuổi thôi, ta cũng chưa tính kỹ, nhưng dù sao từ lúc ta có trí nhớ Đông Cung đã xuất hiện một người như vậy rồi.”
Đúng lúc đang đói bụng, nàng nhận lấy bánh thản nhiên nhai nuốt: “Vậy lúc huynh học vỡ lòng chẳng phải hắn vẫn còn trẻ hay sao? Như vậy cũng có thể làm Thái phó à?”
“Không còn cách nào cả.” Lý Càn Cảnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Giang gia là gia tộc Đế sư, ta nhớ rõ khi Thái tổ lập nước đã hứa hẹn mỗi một đời Đế sư đều phải xuất thân từ Giang gia, ta cũng không biết vì sao.”
Dáng vẻ cẩn thận suy ngẫm hiếm khi của y thật buồn cười.
“Đại lang Giang Kính Chi của Giang gia sinh ra trước, đáng tiếc hai chân bị tật bẩm sinh, cho dù có đọc đủ thứ thi thư cũng khó đảm đương được việc lớn. Nhị lang Giang Vọng Chi tài năng và học thức cũng được, đáng tiếc lại do di nương sinh ra, vị trí gia chủ cũng không tới lượt hắn ta. Tiếp theo là Giang Hoài Chi, những người còn lại đều từ nhánh phụ, nghĩ cũng không cần nghĩ.”
“Oanh Nguyệt từng nói với ta thân thể đại ca nàng ấy không tốt, xuất phát từ lễ phép nên ta cũng không hỏi chi tiết.” Phù Dữu nuốt miếng điểm tâm xuống, nói chuyện không rõ ràng: “Vậy xem ra số hắn cũng khá tốt.”
“Cũng không thể coi là vậy, phải dạy ta chính là điều xui xẻo của ngài ấy, ha ha ha!” Lý Càn Cảnh đột nhiên cười lớn: “Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù ngài ấy rất đáng giận, còn đặc biệt giỏi cáo trạng với Phụ hoàng nhưng học thức của người này thì ta phải bái phục, vừa nhìn đã biết khổ cực đốt đèn đọc sách, quả thực rất có tài.”
“Hả?” Nàng suýt bị nghẹn: “Còn có người khiến Thái tử điện hạ tôn quý phải bái phục sao?”
“Nhưng việc ngài ấy rất phiền phức thì không thể chối cãi.”
Lý Càn Cảnh duỗi một ngón tay ra lắc lắc, ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Được rồi, không nói tới ngài ấy nữa! Buổi chiều ngài ấy sẽ không ở đây, thật vất vả muội mới tới đây một chuyến, hai ta ra ngoài chơi nhé?”
“Không đi đâu.”
Phù Dữu phủi phủi mảnh vụn bánh trong lòng bàn tay, đứng thẳng người nói: “Đi với huynh không bằng đi tìm Oanh Nguyệt chơi, ta phải tìm nàng ấy tính sổ chuyện trong nhà nàng ấy có người ca ca đẹp như vậy mà lại không nói với ta.”
“Ca ca đẹp?” Lý Càn Cảnh giống như bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên: “Muội nói Giang Hoài Chi? Ngài ấy đẹp, á hả?”
Thiếu niên hất cao mái tóc đuôi ngựa, xoay ba bốn vòng quanh nàng giống như trúng tà: “Chẳng lẽ nam nhân đẹp nhất trên đời này không phải Lý Càn Cảnh sao? Nói theo ta nào, Lý, Càn, Cảnh!”
“Uống, nhầm, thuốc!”
Phù Dữu bắt chước giọng điệu của y, rít ra ba chữ từ kẽ răng, sau đó nhấc làn váy hoa sen nhạt màu của mình lên biến mất nhanh như chớp.
Vừa chạy ra khỏi cửa cung, còn chưa kịp sai Mộc Lan đưa bái thiếp đến phủ Đế sư cho Giang Oanh Nguyệt thì một đám người đông đảo giống như mây đen trước khi trời mưa, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai xông tới áp đảo nàng!
Nàng khiếp sợ: “Cha, mẹ, Mộc Lan?!”
Phía sau còn có khoảng hai mươi nha hoàn và ma ma đi theo, nhìn rất quen mặt, hình như là người trong viện của nàng.
“Ôi, Dữu Nhi.” Hai người Phù Tòng Nam và Trưởng Công chúa mỗi người một bên, ôm lấy hai cánh tay nàng: “Giang Thái phó đã sai người chuyển lời về phủ, nói mặc dù nền tảng của con không tốt nhưng lại có lòng hiếu học, chỉ hận không thể trời còn chưa sáng đã tới đọc sách! Đứa trẻ ngoan!”
“Không phải, con nói khi nào…!”
Phù Dữu bỗng chốc vừa sốt ruột vừa tức, nhưng Phù Tòng Nam đang kích động căn bản không cho nàng có cơ hội nói chuyện.
“Cha đã dặn dò đám người trong viện của con, từ ngày mai giờ Dần* bắt đầu gọi con dậy thay xiêm y trang điểm, ba mươi phút sau phải chuẩn bị xong xe ngựa đưa con đến Đông Cung. Cũng may cha con biết phấn đấu, vị trí phủ Thừa tướng rất tốt, chưa tới mười lăm phút đã có thể đưa con đến nơi. Đến nơi, con có thể ăn ké đồ ăn sáng của Thái tử điện hạ, sau đó phải chăm chỉ đọc sách, cha tin con!”
*Giờ Dần: Khoảng thời gian từ 3:00 đến 7:00 sáng.
Trưởng Công chúa cũng tiếp lời: “Mẹ cũng tin con!”
“Nhưng con không tin con!” Khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của Phù Dữu bị hai người tự động bỏ qua, trông rất giống như đang bị đưa lên pháp trường: “Có ý gì, sao lại như vậy…”
“Sao lại như vậy…”
Đám người phía sau đột nhiên bật ra tiếng khóc nức nở.
Một tiểu nha hoàn ngồi phịch dưới đất, khóc còn thảm hơn cả Phù Dữu: “Không phải mọi người đều nói Ẩm Khê Uyển là nơi nhàn nhã nhất phủ Thừa tướng sao, ta tốn hết tiền bạc nhưng mới chỉ nhàn rỗi được mấy ngày, sao giờ đột nhiên lại thảm hơn cả các viện tử khác thế này!”
Phù Dữu: “…”
