Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 25



“Ta, ta không sao, xin lỗi tiên sinh…”

Nước mắt của nàng tựa như chuỗi ngọc bị cắt đứt, tí tách rơi xuống chiếc chăn gấm màu xám bạc.

“Đáng lẽ ta không nên hỏi…”

“Là ta thất lễ.”

Giọng Giang Hoài Chi dịu xuống.

“Dọa đến trò rồi.”

Hắn cố gắng an ủi nàng.

“Hành động này của di nương không phải để lấy mạng ta, chỉ nghe nói trẻ con bị thương ở đầu, sốt cao một trận, dễ bị ngu ngốc, nên mới làm ra hạ sách đó.”

“Sau chuyện ấy, có lẽ trò cũng từng nghe thấy, năm ta sáu tuổi, vì một bài thơ mà nổi tiếng kinh thành.”

Chuyện lớn cả đời, nhưng từ miệng hắn nói ra lại không chút gợn sóng.

“Vị trí gia chủ, là của ta.”

Phù Dữu nghe vậy thì ngây ra.

Nàng không dám tượng tượng rốt cuộc người trước mắt đã phải trả giá bao nhiêu cho bảy chữ ngắn ngủi như vậy.

Dù sinh ra chỉ thích ăn uống vui chơi thì nàng cũng biết được điều đó.

Năm ấy từng câu từng chữ trong bài thơ “Kinh tụng” của Giang Hoài Chi đều tựa như châu như ngọc, gần như khiến toàn bộ giới văn chương của kinh thành lu mờ đi ba phần. Thậm chí sau khi có không ít người nghe nói bài thơ xuất sắc như vậy đến từ tay một đứa trẻ, bọn họ đồng loạt cất bút, gây xôn xao dư luận. Mãi cho đến khi nàng sinh ra và biết viết chữ, vẫn còn nghe thấy chuyện lớn như vậy từ những lời tán gẫu của đám nha hoàn ở trong sân.

Nàng tò mò cầm đi đi hỏi cha, tay cha nàng cầm bài thơ đó, thao thao bất tuyệt khen ngợi suốt hơn một canh giờ.

Tuy rằng nàng không hiểu một câu nào trong đó.

Chỉ là lần đầu tiên nàng biết, trước bài thơ nổi tiếng này, hắn đã từng trải qua những chuyện như vậy.

Khó trách người khác luôn ở sau lưng nói nàng tốt số, nàng lớn lên khỏe mạnh, có được mọi thứ theo một lẽ đương nhiên, chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn có được những thứ này cũng phải trả giá thật lớn.

Nghĩ như vậy, nàng ghé sát lại gần, ngước khuôn mặt nhỏ ngây thơ lên.

“Ta nghe người ta nói, nếu kể chuyện buồn cho người khác nghe và cùng nhau gánh vác, tâm trạng sẽ khá hơn rất nhiều.”

“Cho nên, hiện tại có ta ở cạnh tiên sinh rồi!”

Đáy mắt nàng quá sạch sẽ, giống như cả một mặt hồ trong vắt rơi vào trong đó.

Giang Hoài Chi nhìn đến ngẩn người, trong lòng như có một sợi dây nào đó bỗng nới lỏng.

Tựa như một con đê được xây dựng kiên cố suốt ngày này qua tháng nọ, bao nhiêu sóng to gió lớn đều không thể phá vỡ, nhưng đột nhiên nó nứt ra một khe hở, mặc cho dòng suối nhỏ ngọt ngào thuần khiết nhất trên đời này tự do chảy qua nó.

Trong lúc thẫn thờ, hắn chợt nhớ lại ngày hôm ấy dưới hành lang của Đông Cung, nụ cười của nàng len lỏi từ trong mắt đến tận đáy lòng, thực chất lại xuất phát từ sự chân thành.

Hắn chậm rãi nâng tay lên.

Trong vô thức, bàn tay ngọc với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt lên cái đầu nhỏ của nàng.

Phù Dữu sửng sốt.

Dường như có thứ gì đó đột nhiên phát nổ, khiến nàng ngoan ngoãn cúi đầu không nhúc nhích mặc cho hắn v**t v*, ngay cả nuốt nước miếng cũng không dám.

Hương thơm thoang thoảng của tuyết tùng tràn ngập chóp mũi, vị trí mà ánh mắt nàng có thể chạm tới chỉ đủ nhìn thấy hàm dưới thon gầy và vùng cổ rộng lớn sau khi trút bỏ lớp áo ngoài.

Toàn bộ trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Tiên sinh…”

Nàng thì thầm trong vô thức.

Hai chữ tuy không rõ ràng nhưng lại tựa như một tiếng sấm rền, Giang Hoài Chi đột nhiên rút mạnh tay về như bị điện giật.

Ý thức tỉnh táo trở lại, sắc mặt hắn tái nhợt hơn trước.

Hắn có biết mình đang làm gì không?

Hắn ăn gan trời hay sao mà dám sờ đầu nàng!

Khó lòng giấu được biểu cảm không mấy tự nhiên, hắn thấp giọng ho hai tiếng, tầm mắt lướt qua sắc trời.

“Dữu Nhi trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Ồ… Được…”

Nàng đỏ mặt đứng lên, đôi tay túm chặt làn váy lụa màu hồng phấn, đang định xoay người rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó.

“Thật xin lỗi tiên sinh…”

Nàng đưa lưng về phía hắn, giọng nói rất nhỏ.

“Ta chỉ biết việc ngài trở thành người đứng đầu gia tộc không dễ dàng chút nào, chuyện hôm nay, tuy rằng ngài không nói, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới ngài.”

Với thân phận Thái tử phi chưa qua cửa, tiểu thư trong sạch xuất thân từ gia đình quý tộc, bị vạch trần việc vẽ chân dung của Giang Hoài Chi trước mặt mọi người, cho dù nàng tay mắt lanh lẹ tiêu hủy chứng cứ, nhưng không biết ở sau lưng những lời đồn đãi vớ vẩn đó sẽ truyền thành cái gì.

Ban ngày nàng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy hành động đó mạo phạm đến tiên sinh, hiện giờ nghe xong câu chuyện này, nàng lại càng áy náy hơn.

Người đứng đầu kế tiếp của gia tộc Đế sư, một nhân vật xuất chúng như vậy đã phải chịu bao nhiêu nỗi đau khổ và oan khuất mới nắm chắc chức vị Thái phó ở trong tay, nếu có người trong Giang gia làm ầm ĩ chuyện này, uy h**p vị trí gia chủ của hắn thì phải làm sao bây giờ.

Đừng nói là Giang gia, trên dưới triều đình có bao nhiêu đôi mắt như vậy, nói không chừng bọn họ đều đang ngóng trông giây phút này.

Nàng càng cân nhắc, lại càng hối hận.

Chỉ là Giang Hoài Chi cũng không trách cứ nàng lấy một câu, dường như chuyện lớn như vậy có thể dễ dàng gạt xuống gầm xe ngựa.

Hắn nhẹ nhàng mở miệng nhưng lại khiến người ta kinh ngạc.

“Trò vốn định vẽ ai?”

“…?”

Phù Dữu ngạc nhiên.

“Ta, ta muốn vẽ Lý Càn Cảnh… Không phải, ta không muốn vẽ y, ta chỉ cảm thấy mình nên vẽ y, chứ không phải ta muốn vẽ y, chắc chắn người ta muốn vẽ nhất vẫn là…”

Nàng nói năng lộn xộn, lại nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của hắn, như thể không vừa lòng với câu trả lời của nàng.

“Vẽ y làm gì.”

Giọng điệu của hắn mang theo chút gì đó khó lòng giải thích, nàng không thể nói rõ, nhưng hình như mấy ngày hôm trước nàng cũng từng nghe thấy giọng điệu như vậy từ trong miệng của Lý Càn Cảnh.

“Muốn vẽ ta thì cứ vẽ thôi, như ta đã nói, trò gây ra hoạ lớn như vậy là do thầy lười biếng dạy không nghiêm.”

“… Thật, thật sự không mắng ta chút nào sao?”

Nàng đứng đó với vẻ mặt tội lỗi, chớp chớp hàng mi dài như lông quạ.

“Không cần nghĩ nhiều.”

Trong lòng Giang Hoài Chi thật sự rất loạn, chỉ cảm thấy thỉnh thoảng có một luồng khí chua lạ bốc lên, giống như ăn phải đồ ôi thiu vậy.

“Về sau có chuyện như thế, nếu không biết viết ai vẽ ai, cứ đổ hết lên đầu ta.”

Dừng một chút, hắn bổ sung thêm.

“Cứ nói bài tập ta giao.”

Chuyện này mà cũng được coi là bài tập về nhà sao…

“Đi đi, ta sẽ lo liệu tốt mọi việc.”

Thấy nàng vẫn còn do dự đứng đó, Giang Hoài Chi nhẹ giọng dặn dò, vươn tay hạ tấm rèm thêu hạc vàng xuống giường, che khuất biểu cảm của hắn khiến nàng nhìn không rõ.

“Được.”

“Tiên sinh định làm gì?”

Nàng lén nhìn tấm rèm mỏng, ánh nến nhàn nhạt hắt lên tấm rèm, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Gần đây trò thể hiện rất tốt, mấy hội thơ mà trò tham dự đều đánh giá không tồi về trò, hôm nay tại Hương Thành cũng có người lan truyền tin đồn về ‘Nét vẽ thổi linh hồn’ của trò.”

Giọng nói mát lạnh chậm rãi vang lên từ bên trong tấm rèm.

“Gần đây Bệ hạ cũng thả lỏng việc hôn sự của trò và Càn Cảnh, vậy nên phủ Thừa tướng đã gửi thiệp mời tới, mời ta ngày mai đến phủ trò chuyện và nói lời cảm ơn, ta đã đồng ý rồi.”

“Được…”

Vừa thốt ra nửa chữ, bàn tay nhỏ đang nắm chặt làn váy đột nhiên căng thẳng, nàng ngẩng phắt đầu dậy.

Hả?

Cái gì?

Giang Hoài Chi muốn tới nhà nàng?!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...