Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng cánh hoa đào rơi chạm xuống đất.
Trên bàn tiệc không chỉ có phu thê Thừa tướng còn có mấy vị thúc thúc, thẩm thẩm của Phù Dữu cũng đang ngồi cùng dùng bữa. Lúc này, không ai là không há hốc miệng, ngay cả đôi đũa ngọc trên tay cũng không biết nên cầm tiếp hay đặt xuống.
“Con, con lặp lại lần nữa?”
Phù Tòng Nam lấy lại tinh thần, đôi tay run rẩy của ông chỉ về phía nàng.
“Con muốn… Con muốn làm gì?”
“Con muốn gả cho tiên sinh!”
Âm thanh giòn tan của tiểu nương tử đáp lại, tựa hồ nàng thật sự không biết mình vừa nói ra lời đại nghịch bất đạo gì.
“Nói năng hồ đồ!”
Phù Tòng Nam vỗ bàn một cái nặng nề, ông bị nàng làm tức giận đến mức râu ria đều vểnh lên.
“Con không cần ăn bữa cơm này nữa, đi vào trong từ đường phía Đông quỳ xuống suy ngẫm cho ta!”
Đây gần như là hình phạt nặng nhất nàng từng nhận từ bé đến lớn. Nhưng tiểu cô nương chẳng hề sợ hãi chút nào, vẫn ngồi yên vững vàng tại chỗ, hơn nữa còn nắm chặt lấy cánh tay người ta không chịu buông.
Nhưng chỉ một giây sau, cánh tay kia lại rút ra khỏi từ trong tay nàng.
Nàng mở to đôi mắt trong veo nhìn sang, chỉ thấy cánh tay mà mình vừa ôm lấy bỗng cứng đờ giữa không trung, cứng nhắc đến mức không hề động đậy, như thể chủ nhân của nó đã hoàn toàn quên mất cách điều khiển, chỉ để mặc nó rủ xuống như ba xâu cá khô nàng từng phơi nắng.
Giang Hoài Chi vốn đã bị nàng chọc đến mức hai tai đỏ bừng, giờ lại bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, cả người như thể bị than vàng hảo hạng thiêu đốt một lượt.
Hắn chỉ đến nhà nàng ăn một bữa cơm, sao lại gây ra đại họa trời long đất lở thế này?!
Hắn biết phải giải thích thế nào với Thừa tướng đại nhân như thế nào đây!
“Tiên sinh.”
Tiểu cô nương ngang bướng kia dường như không hề có ý định buông tha hắn.
“Ngài có nguyện ý lấy ta không?”
Câu nói này thật sự quá thẳng, ngay cả một nam nhân như hắn nghe được cũng đỏ mặt tới mang tai. Thế mà nàng lại có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như thế, dường như nó chỉ bình thường như hỏi hắn hôm nay ăn gì.
“Đừng có hồ đồ.”
Âm thanh của hắn nhỏ như bị câm, dù là lời răn dạy nhưng thật sự cũng không có lực uy h**p.
“Ta là tiên sinh của trò, về sau đừng nói như thế nữa.”
Hắn nói tiếp, không cho nàng cơ hội mở miệng lần nữa, hắn buông đũa ngọc xuống rồi đứng lên.
“Hôm nay nếu Phù đại nhân không có việc khác thì Giang mỗ xin được phép cáo từ.”
đã tức đến mức không chịu nổi nữa, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Thấy Giang Hoài Chi chủ động xin cáo từ, ông lập tức đồng ý.
"Tiểu nữ bướng bỉnh, mạo phạm đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi. Ngày khác Phù mỗ nhất định sẽ chính thức bồi tội với ngài một chén rượu."
Giang Hoài Chi chắp tay hành lễ, sau đó vội vàng rời đi.
Phù Dữu thấy hắn đi thì lập tức cuống lên, theo bản năng muốn chạy theo, nhưng sau lưng bỗng vang lên một tiếng quát lạnh lùng: “Phù Dữu!”
Sắc mặt của phụ mẫu đều không được đẹp, tiểu nương tử cảm thấy rất sốt ruột, nhìn trái nhìn phải một cái rồi giậm chân đuổi theo hắn!
Bước chân của Giang Hoài Chi vốn đã dài, hiện tại có việc nên đi còn nhanh hơn, nàng chạy như điên dọc theo đường đến Đông cung, chạy đến mức không thở đều mới có thể ngăn người lại ở dưới cây đào trong đình nhỏ.
“Tiên, tiên sinh…”
Nàng thở gấp từng ngụm.
“Chờ ta một chút.”
“Làm càn.”
Hắn bị nàng ngăn ở nơi này nên thần sắc không được tự nhiên cho lắm, hiếm khi nói nặng nàng.
“Trò còn muốn làm cái gì?”
“Tiên sinh vẫn chưa trả lời ta đấy.”
“Đã trả lời rồi.”
Hắn chỉ quay lưng đi, lẳng lặng nhìn cảnh xuân cây cối tươi tốt.
“Vậy cũng tính là trả lời sao…”
Nàng ôm một chiếc hộp dài đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu vì muốn tặng cho hắn ở trong ngực, quan sát bóng lưng cao lớn thẳng tắp kia, trong mắt dần dần nổi lên một chút tủi thân.
“Sao ngài không nhìn ta.”
Yết hầu của Giang Hoài Chi hơi chuyển động.
“Không nhìn trò thì trò không thể nói à?”
“Cuống họng của tiên sinh khô rồi.”
Nàng rất khờ dại đâm thủng điểm này, giọng điệu hoàn toàn không có chút cố ý nào.
“Ngài có muốn đi sang cửa hàng bên cạnh uống chén trà hay không?”
“Không cần, trò muốn nói cái gì thì cứ nói tại đây đi.”
“Chuyện ta muốn nói thì đều đã nói hết rồi mà…”
Phù Dữu đứng dưới mái đình, nhìn những cánh hoa đào hồng phấn nhẹ nhàng lướt qua lớp vải trắng ngà thêu hoa văn tùng vàng óng ánh trên y phục hắn.
“Ta không muốn gả cho Lý Càn Cảnh, ta muốn gả cho tiên sinh.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì ta không thích Lý Càn Cảnh.”
Thần sắc của nàng có vẻ tủi thân, trong con ngươi có ánh nước lấp loé, có vẻ là vì nàng không quen bị hắn đối đãi lạnh nhạt như vậy.
“Ta thích…”
Chim tước trên nhánh hoa đào nhân tiện kêu lên ríu rít, gió xuân mang theo hương ngọt phất qua tóc mai đen của nàng, đồng thời cũng làm váy lụa mỏng màu anh đào thơm ngát của nàng tung bay trong gió. Lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một nụ cười đáng yêu nở rộ, còn đẹp hơn đào xuân bảy tám phần.
“Ta thích ngài.”
Lời nói có chút kinh người được nàng thốt ra một cách dịu dàng tao nhã, bàn tay đang vuốt cán quạt xếp lung tung của Giang Hoài Chi bỗng nhiên dừng lại.
Lời tỏ tình đột ngột của nàng vừa thẳng thắn vừa rạng rỡ, khiến hắn gần như không cách nào chống đỡ. Theo bản năng, hắn đưa tay dùng cán quạt khẽ làm rối tóc mai của mình, như thể muốn che giấu đôi tai đỏ bừng để nàng không phát hiện ra.
Họng hắn khô khốc, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình.
"… Ta không có ý định thành thân."
Là câu trả lời trong dự đoán.
“Ta… Ta biết.”
Tiểu cô nương cắn chặt môi, ngượng ngùng đến mức không dám ngẩng đầu lên.
"Trong khuê phòng… khuê phòng cũng có lời đồn rằng người… rằng người không cưới thê tử. Nếu không, đã chẳng để đến hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa thành thân."
“Đã biết thế sao còn hỏi?”
Từ đầu đến cuối hắn đều không xoay người lại, chỉ có bàn tay mân mê cán quạt là càng lúc càng rối loạn.
"Nhưng mà ta... ta thích ngài, nên ta phải nói cho ngài biết chứ."
Nàng nói chuyện đứt quãng nhưng lời nói ra đều rất to gan.
“Ta không thích đọc sách lắm, cũng luôn ghét dậy sớm, còn đặc biệt phiền lòng với đống bài tập mỗi ngày. Nhưng nếu là người... nếu là ngài dạy, ta có thể thức cả đêm để học thuộc lòng, chỉ cần trả lời được một câu hỏi của ngài, ta sẽ vui đến mức không thể kiểm soát được.”
Cuối cùng nàng rụt rè bổ sung một câu.
“Ta đã nói hết với ngài rồi, ngài đừng ghét ta nhé.”
Thật kỳ lạ, Phù tiểu nương tử vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất, vậy mà lúc này, lại có thể nhút nhát đến như vậy.
“…”
Giang Hoài Chi im lặng thật lâu, cuối cùng lại né tránh câu hỏi.
“Bình thường ta đối đãi với trò có vượt khuôn phép hay không?”
Nàng khẽ "Hả" một tiếng.
“Không có.”
Nàng không đứng yên nghiêng qua bên kia nhìn hắn nhưng vẫn không thể thấy rõ thần sắc trên mặt hắn.
“Tiên sinh… Tại sao ngài lại không lấy thê tử vậy?”
“Chỉ dăm ba câu không thể nói rõ.”
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt.
“Hôm qua ta có nói với trò, phương thức tuyển chọn gia chủ các đời của Giang gia, ta không tán thành, cũng muốn thay đổi.”
“Ách…”
Hiển nhiên nàng không hiểu, nàng chỉ cảm thấy tủi thân hơn.
“Thế thì ý của tiên sinh là ta không phải người mà ngài muốn cưới đúng không?”
“Dữu Nhi.”
Giang Hoài Chi thở dài cực nhẹ, sau đó nở một nụ cười khổ.
“Trò là học trò của ta mà.”
Phù Dữu đứng yên ở đấy không hiểu sao lại nháy mắt mấy cái, tựa như nàng vừa bị ném vào đáy cốc lạnh buốt, lạnh cóng đến mức nàng không thể nói nên lời.
Dù nàng có ngốc có ngu hơn đi nữa thì cũng nên biết…
Nàng bị từ chối.
Ngón tay vô thức bấu chặt vào chiếc hộp dài thêu họa tiết Tứ Quân Tử cho đến khi cảm giác đau nhói kéo nàng về thực tại. Nàng mở tay ra, nhìn xuống lòng bàn tay, năm đầu ngón tay bên trái từ lúc nào đã sưng đỏ đến đáng sợ.
"…Ta hiểu rồi."
Giọng nàng mỏng như tờ giấy, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan.
"Thật ra hôm nay tiên sinh ghé thăm, ta cũng có chuẩn bị quà cho người."
Nàng bước từng bước nhỏ, chậm rãi tiến lại gần hắn, nhẹ nhàng di chuyển vào trong đình nhỏ.
“Lúc ta đi dạo cửa hàng may vá có nhìn thấy một bộ y phục rất phù hợp với tiên sinh nên ta đã mua nó. Nhưng lại sợ nó không có gì đặc biệt, tiên sinh sẽ quên mất là ta tặng, nên ta đã thức cả đêm để thêu một quả bưởi nhỏ trên cổ áo. Nhưng mà ta vụng về lắm, chắc là không đẹp đâu.’’
Bậc thềm lên đình chỉ có ba bậc đá, vậy mà nàng lại cảm thấy đi mãi không tới.
Cái hộp kia nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, nàng cúi người cẩn thận từng li từng tí đặt hộp dài lên trên bàn đá trong đình, sau đó đứng thẳng lần nữa.
“Ta… Ta tặng ngài đó.”
Nàng gần như sắp không thể che giấu được giọng nghẹn ngào kia, dù làm gì cũng không thể ép được âm thanh run rẩy.
“Nếu ngài không thích, thì... thì cứ vứt đi cũng được!’’
Nói xong, nàng quay đầu bỏ chạy, không dám ngoảnh lại.
Có lẽ là do phong thái mà nàng mang tới quá mãnh liệt nên trong chớp mắt nàng rời đi, cây hoa đào bị gió thổi lắc lư trái phải, nó run lên làm một vùng cánh hoa hồng phấn rơi xuống, rơi lên trên vạt áo của hắn.
Giang Hoài Chi cúi mắt nhìn vị trí nơi trái tim mình, ngẩn người trong giây lát, rồi mới đưa tay nhẹ nhàng gỡ cánh hoa ấy xuống.
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài đình, nơi đó sớm đã không còn bóng dáng ai. Chỉ có vài nhánh cỏ dại dưới đất dường như bị ai giẫm qua, để lại dấu vết nàng từng đứng ở đó.
Nơi đó cũng là chỗ nàng đặt chiếc hộp nhỏ.
Ngón tay thon dài của hắn khẽ nhấc nắp hộp lên, bên trong đúng như nàng nói, một chiếc áo bào tròn cổ màu vàng nhạt, thêu họa tiết hạc bay giữa mây nhàn tản.
Chiếc áo được xếp ngay ngắn, phần cổ còn được thêu một hình tròn tròn mũm mĩm bằng chỉ xanh nhạt... Nếu nàng không nói trước, hắn thật sự không nhận ra đó là một quả bưởi.
Hắn đóng nắp hộp lại, bàn tay chạm lên họa tiết Tứ Quân Tử được in trên đó, nhẹ nhàng v**t v* từng đường nét.
Có lẽ là lỗi của hắn.
Hắn luôn có thói quen khen ngợi nàng, vô thức chăm sóc nàng, lúc nào cũng bảo vệ, dỗ dành nàng. Dù nàng có nghịch ngợm đến đâu, hắn cũng chẳng bao giờ phạt.
Thậm chí, chưa đầy mười hai canh giờ trước, để đưa nàng ra khỏi lao ngục, hắn còn đích thân ôm nàng vào lòng, mặc kệ nàng quậy phá không yên trong vòng tay mình.
Thậm chí, khi nàng tiễn hắn về Giang phủ, hắn cũng ngầm đồng ý để nàng nấn ná trong phòng mãi không chịu rời đi, thậm chí... còn vô thức xoa nhẹ mái tóc nàng.
Nàng có thể vì người như hắn mà suy tư việc hắn đã phải chịu ức h**p như thế nào, nói chung tất cả đều xuất phát từ thật lòng.
Nhưng… sao lại thành như vậy.
Lúc này hắn mới bất giác ý thức được cái mà mình gọi là tuân thủ lễ giáo ở trước mặt nàng tựa như chỉ là một chuyện cười.
Hắn gánh từng tiếng gọi tiên sinh nhưng lại làm ra hành vi này, quả nhiên là…
Hoang đường.
Ti tiện.
Dơ bẩn.
Hắn dùng hết thảy từ ngữ mà hắn có khả năng nghĩ tới để tự nhục mạ mình.
Hộp dài kia bị hắn kẹp ở phía dưới tay áo dài, tựa hồ hắn không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy. Phủ Thừa tướng cách Giang phủ rất gần, cách Đông cung cũng gần, chỉ là khoảng cách như vậy khiến hắn cảm thấy tựa như mình đang đi rất lâu trên miếng sắt nóng hổi. Thậm chí ngay cả ánh mắt mà người qua đường nhìn tới cũng nóng rực, nóng đến mức khiến lòng hắn khó chịu, chỉ hận không thể mau chóng trở về phòng đóng cửa không ra ngoài.
Chỉ là hắn rất hiếm khi về Giang phủ.
Khi hắn bước chậm trở về Đông Cung, trời đã ngả dần về chiều. Những đám mây được nhuộm bởi ánh hoàng hôn rực rỡ, kéo dài thành những đường nét tuyệt đẹp, khiến cả tòa Sùng Văn Quán như bừng lên ánh vàng lộng lẫy.
Giang Hoài Chi bước vào, tiện tay đóng cửa lại. Trong phòng, sách vở, bút mực, nghiên đá đều được sắp xếp ngay ngắn, tĩnh lặng đến mức dường như không có ai ở đây.
Hắn cũng chẳng buồn bận tâm xem Lý Càn Cảnh lại trốn đi đâu mà không lo ôn bài.
Đặt chiếc hộp dài trong tay xuống, hắn đưa tay thắp sáng ngọn đèn rồi ngồi xuống chiếc ghế con mà Phù Dữu vẫn thường ngồi.
Hắn chưa từng nghĩ rằng chỗ ngồi cao nhất của mình lại xa xôi đến vậy. Đến khi tự mình ngồi vào chỗ này của nàng, hắn mới nhận ra rằng mỗi lần nàng nhìn hắn đều là phải ngước lên. Khi hắn giảng bài, nàng hẳn cũng chẳng thể nhìn rõ hắn đang làm gì, bởi tất cả đều bị che khuất.
Còn hắn, khi ngồi ở vị trí trên cao kia, từng biểu cảm, từng cử động nhỏ của nàng, đều không lọt khỏi mắt hắn dù chỉ một chút.
Ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn hắt lên gương mặt gầy gò của hắn, tạo thành những đường nét mềm mại. Giang Hoài Chi lặng người trong chốc lát, rồi theo một ý nghĩ kỳ quặc nào đó, hắn cầm lấy một quyển sách nàng đã sắp xếp ngay ngắn, dùng ngón tay thon dài lật mở trang đầu tiên.
Ngoài những dòng ghi chú khi nghe giảng, trên đó còn có một bức vẽ đơn giản—một khuôn mặt cười lớn bằng mực đen.
Bên dưới, là một dòng chữ xiêu vẹo.
“Thật sự rất thích tiên sinh!”
