“Không nguy hiểm đến tính mạng.”
Giang Hoài Chi mang theo mùi tuyết tùng nhàn nhạt chậm rãi đi về phía nàng, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Bọn họ vốn nhắm vào ta, là Oanh Nguyệt đã cứu ta…”
Sự căng thẳng và lo lắng trong lòng nàng rề rà không có cách nào tiêu tan. Khi đối mặt với Tam lang Giang gia, người nói chuyện không mấy dễ nghe, buổi sáng hắn vừa mới khiến nàng tức giận đến dậm chân. Nhưng lúc này nàng không còn lòng dạ nào cáu kỉnh ồn ào với hắn. Từ việc đưa thư mời ra ngoài, cho đến khoảnh khắc trước khi rơi xuống nước, nàng đều nói cặn kẽ cho hắn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Thậm chí ngay cả cuộc trò chuyện giữa hai người các nàng, nàng cũng có thể nhớ được, tất cả đều được kể lại cho hắn nghe.
Đây là lần thứ hai nàng gặp người trước mắt, ngoại trừ diện mạo tuấn tú thì nàng không có một chút ấn tượng tốt nào về hắn, nhưng hắn là ca ca ruột của Oanh Nguyệt, nàng tin tưởng Giang Hoài Chi tuyệt đối sẽ không coi danh dự của muội muội như trò đùa.
“Đầm nước chưa đóng băng?”
Nghe nàng nói lung tung một tràng không mấy logic, Giang Hoài Chi nắm được điểm mấu chốt, lạnh nhạt hỏi: “Ta biết trò sốt ruột, nhưng những lời thầm kín như “Muốn làm em chồng ngươi”, hình như cũng không cần nói cho ta nghe đâu nhỉ?”
Nếu nạn nhân ai cũng nói mấy lời vô nghĩa giống như nàng, sợ rằng Đại Lý Tự sẽ biến thành địa điểm để nhiều chuyện lớn nhất kinh thành.
Bị đương sự vạch trần ngay trước mặt, tai Phù Dữu đỏ bừng, vội vàng giả vờ không nghe thấy, thuận tiện đáp: “Đúng vậy, đúng… Nước rất lạnh, không phải suối nước nóng, lúc ta quỳ gối bên bờ với hoa sen, đầu gối rất đau, giống như quỳ trên vụn băng vậy.”
“Do con người tạo ra.” Giang Hoài Chi thoáng trầm ngâm, gật đầu nho nhã: “Việc này trò không cần quan tâm, ta sẽ điều tra, nhớ kỹ, không được để lộ ra ngoài.”
“Ta biết, chuyện liên quan đến thanh danh của Oanh Nguyệt, ta tuyệt đối sẽ không làm bậy!”
Nàng nắm chặt bàn tay nhỏ, vội vàng đảm bảo.
“Ngài có thể điều tra được sao? Ngài sẽ trả thù cho Oanh Nguyệt chứ?”
Hắn hơi cụp mắt, nhìn dáng vẻ lo lắng sắp khóc của nàng, cuối cùng giọng điệu cũng ôn hòa hơn chút: “Nàng ấy là muội muội ruột của ta, còn cần trò phải dặn dò sao?”
Dứt lời, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Phù Dữu cũng rơi xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bật khóc: “Thật xin lỗi…”
Bàn tay chắp sau lưng của Giang Hoài Chi lập tức cứng đờ.
Hắn đã cố tình hạ giọng, sao nàng lại khóc rồi?
Tiểu nương tử trước mắt này, sáng nay vừa mới dâng trà cho hắn, mặc dù trà là do hắn tự pha, cũng chưa dạy nàng được chữ nào nhưng về lý thuyết vẫn coi như nửa học trò của hắn. Chung quy thì, nếu đá nàng ra ngoài vẫn sẽ hủy hoại danh tiếng của hắn.
Thái tử rất ít khóc, lúc còn nhỏ thỉnh thoảng cũng khóc quấy mấy lần nhưng đều bị hắn đánh lòng bàn tay mấy cái rồi cũng ngoan ngoãn, không dám lên tiếng nửa lời.
Chỉ là Thái tử da dày thịt béo, sao có thể so sánh với tiểu cô nương nũng nịu được.
Tầm mắt nhàn nhạt rơi vào bàn tay nhỏ đang không ngừng lau nước mắt của Phù Dữu, Giang Hoài Chi thấp giọng thở dài, trách mắng: “Cửa thì đóng chặt, trò lại ở bên trong khóc lớn tiếng như vậy, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì?”
Những ngón tay tựa như gốc hành của Phù Dữu dứt khoát chỉ sang bên cạnh, không ngừng thút thít: “Cửa sổ, cửa sổ đang mở mà, không sao đâu, huhu…”
“…”
Giang Hoài Chi im lặng: “Bởi vì lo lắng cho Nguyệt Nhi sao?”
Thấy nàng dùng sức gật đầu, hắn do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai nàng giống như lúc dỗ dành Thái tử, thử tìm từ an ủi: “Nguyệt Nhi sẽ không sao đâu, chuyện này ta cũng sẽ cho muội ấy một lời giải thích, Dữu Nhi đừng khóc.”
“Ta tin... Ừm... Tin tưởng Giang tiên sinh.” Giọng mũi nồng đậm làm mờ đi giọng nói ngọt ngào thường ngày của nàng: “Là, là vì chuyện này, hiện tại còn có một nguyên nhân khác…”
“Nguyên nhân gì?”
“Hôm, hôm nay khóc trước mặt người đáng ghét hai lần, còn được, được người đáng ghét dỗ dành…”
Dường như nàng thật sự ấm ức, co rúm lại thành chiếc bánh bao trắng mềm.
“Mất mặt quá …”
“…”
Giang Hoài Chi hất mạnh ống tay áo.
Lời an ủi của hắn đúng là thừa thãi!
Ánh mắt hắn chợt lạnh, cố gắng ép bản thân mình phải duy trì dáng vẻ ôn hoà đúng mực của Tam lang Giang gia: “Ta có việc phải làm, trò ra ngoài khóc đi, có thể đi thăm Nguyệt Nhi một lát, nhưng không được đi loạn những nơi khác.”
Lệnh đuổi khách đã ban hành, Phù Dữu chỉ đành phải nâng cánh tay nhỏ lên lau sạch nước mắt, chiếc váy gấm dúm dó ướt một mảng lớn, nàng vô tội “Ừ” một tiếng, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Có vẻ như nàng thật sự bị đuổi ra ngoài?
Nàng thật sự không biết mình sai ở đâu ư?!
Ngực hắn hơi phập phồng vì tức giận, ý cười dịu dàng ẩn chứa sự uy h**p rõ ràng: “Còn không chịu đi?”
“Không biết đường…”
“Không phải bình thường hay tới sao?”
“Không đi vào từ cổng chính.”
“Ra ngoài sẽ có người dẫn trò đi.” Khoé mắt ngậm ý cười, dường như sắp không nhịn được nữa: “Đi đi.”
Nếu còn không đi, hắn sợ hắn sẽ không nhịn được mà phá hỏng hình tượng tốt đẹp của mình.
Hơn hai mươi năm tung hoành ở Đông Cung, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình có đối thủ trên phương diện chọc giận người khác.
“Vậy ta đi thăm Oanh Nguyệt đây.” Phù Dữu nghiêng cái đầu nhỏ, rời mắt khỏi đôi mắt xinh đẹp cười như không cười kia, trước khi rời đi còn thuận tay đóng cửa sổ: “Trời lạnh như vậy, tiên sinh cũng đừng mở cửa sổ, ta đóng lại cho ngài, một chút việc nhỏ không cần cảm ơn ta đâu.”
“Mở ra.” Ánh mắt Giang Hoài Chi hơi tối lại: “Tự ý quyết định.”
“Lại hung dữ rồi.”
Phù Dữu mếu máo, nhấc váy lên, cuối cùng cũng bước một chân qua ngưỡng cửa, nhưng rồi lại bỗng dưng rụt trở về: “Đúng rồi, Giang tiên sinh!”
Lại có chuyện gì nữa?!
Thấy nàng quay đầu lại, gương mặt vừa mới lạnh xuống của Giang Hoài Chi lập tức dịu dàng như gió xuân thổi qua mặt: “Còn việc gì sao?”
“Giang Hoán thì sao?” Từ lúc vào phủ vẫn chưa nhìn thấy người thị vệ kia, nàng nói ra sự thắc mắc của mình: “Quả thực hắn ta đã mạo phạm Oanh Nguyệt, nhưng cũng là vì cứu người, nghe nói hắn ta là thân tín của tiên sinh, tiên sinh sẽ xử trí hắn ta thế nào?”
“Trò đúng là tốt bụng, ai cũng phải quan tâm một chút.” Giọng nói của hắn có phần hờ hững: “Hắn ta là sĩ tử được ta nuôi dưỡng từ nhỏ, hiện tại vẫn chưa đến lúc phải chết, chỉ là nhìn thấy thứ không nên nhìn, dù sao cũng phải trả giá.”
Phù Dữu nghe thấy thế thì như lọt vào trong sương mù, chỉ hiểu đại khái rằng người nọ sẽ không chết, nhưng cũng không tiện hỏi thêm về chuyện nhà người ta, một lần nữa bước chân ra ngoài.
“Đúng rồi, Giang tiên sinh…”
Cuối cùng Giang Hoài Chi cũng không cười nổi nữa.
Đang chuẩn bị nổi giận, lại thấy tiểu cô nương trước cửa đón ánh nắng ấm áp của mùa đông, xoay người lại cong môi nở nụ cười xinh đẹp, sau đó biến mất, chỉ để lại một câu ở trong gió: “Tiên sinh nói chuyện không dễ nghe, nhưng diện mạo lại rất đẹp!”
Giang Hoài Chi: “…”
Nói vớ vẩn cái gì vậy?!
-
Ra khỏi sảnh tiếp khách, rất nhanh đã có ma ma được dặn dò tới đây đón nàng, dẫn nàng đi xuyên qua một cổng hoa, lại bước lên hành lang làm từ loại gỗ lim tốt nhất.
Phù Dữu tò mò đánh giá, hai bên sân lớn có một số phòng chính và phòng phụ, hoành tráng ung dung nhưng lại không trang trí xa hoa như nhà mình. Từ hành lang, cây cầu, thậm chí là biển hiệu trên đường đều được sắp đặt đơn giản, trang nhã mà không mất đi vẻ tinh xảo, rất có phong thái thi thư lễ nghĩa gia truyền của văn nhân, khiến nàng nhìn đến mê mẩn.
Không hổ là gia độc Đế sư được truyền thừa đời đời kể từ khi lập quốc, trong sân không có các loài hoa như những gia tộc khác hay trồng, ngược lại cứ ba bước một cây tùng xanh, mười bước một bụi trúc, trong vòng ba mươi bước phải có một giá sách. Những cuốn sách trên đó được chăm sóc cẩn thận nên chẳng sợ dãi nắng dầm mưa, cũng không nhìn ra bất cứ sự hời hợt nào trong việc nâng niu chúng cả. Khi gió đông thổi qua, tiếng lá tùng, lá trúc xào xạc theo trang sách, nghe thật êm tai.
Không có hương hoa quấy rầy, Phù Dữu chỉ hít nhẹ một hơi, mùi sách, mùi mực nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi. Nàng vô thức nhắm hờ hai mắt, hàng mi dài như lông quạ khẽ rung rinh trong gió, đáy lòng có cảm giác yên bình mà trước giờ nàng chưa từng trải qua.
Thấy nàng mê mẩn, ma ma đi theo nàng gương mặt hiền từ, lễ phép vươn tay: “Giang gia lấy thi thư trị gia, vị trí hiện tại của tiểu nương tử đúng là sân chính của Giang phủ, cũng là nơi thể hiện rõ nhất khí phách của Giang gia chúng ta.”
Hiếm khi Phù Dữu không nói linh tinh, chỉ yên lặng nghe ma ma nói.
“Chỗ sảnh chính vừa rồi là nơi gia chủ tiếp khách, từ lâu gia chủ đã sống trong cung với tư cách Đế sư, làm bạn bên người Đế vương, hiện giờ phần lớn mọi việc trong nhà đều do phu nhân và Tam công tử bàn bạc xử lý. Nô tỳ nghe nói tiểu nương tử đã trở thành học trò mới của Tam công tử, tiếp xúc lâu dần, có lẽ ngài cũng có thể lây nhiễm được sự dịu dàng tao nhã của Tam công tử.”
?
Chẳng lẽ không phải sẽ độc miệng dễ chọc giận người khác hơn sao.
Nàng không có mặt mũi ngắt lời và nói xấu về gia chủ tương lai của người ta, cái miệng nhỏ mở ra rồi lại lặng lẽ khép lại.
“Bên này là nơi ở của phu nhân, bên kia là nơi ở của Tam công tử, công tử cũng rất ít khi trở về, nếu tiểu nương tử muốn tìm ngài ấy, e rằng phải đến Đông Cung nhiều hơn, về phần bên kia…” Ma ma vẫn không biết mệt mỏi giới thiệu cho khách, nói đến đây đột nhiên dừng lại: “Đại công tử không thích gặp khách, tốt nhất tiểu nương tử đừng đi loanh quanh.”
“Bình thường ta chỉ đến tìm Oanh Nguyệt thôi.”
Ý nói nàng không chút hứng thú với nơi ở của người khác.
Chỉ khi đối phương giới thiệu nơi ở của Giang Hoài Chi, nàng mới tò mò hướng ánh mắt về phía bên kia.
Ma ma biết điều ngậm miệng, dẫn nàng đi qua một cổng vòm khác, tiến vào sân nhỏ, sau đó hành lễ lui xuống.
Trong phòng rất yên tĩnh, tràn ngập mùi thảo dược. Biết nàng tới, Giang Oanh Nguyệt vừa mới tỉnh dậy vẫy tay cho tất cả nha hoàn bà tử lui xuống, chống tay cố gắng muốn ngồi dậy khỏi giường.
“Ngươi đừng lộn xộn!” Phù Dữu vội vàng chạy mấy bước tới, cưỡng ép đỡ nàng ấy nằm xuống: “Ta chỉ thăm ngươi một lát sẽ rời đi, ngươi bị kinh sợ, phải nghỉ ngơi thật tốt!”
“Ta biết.” Sắc mặt Giang Oanh Nguyệt vô cùng nhợt nhạt, giọng nói cũng hơi khàn: “Tiểu Dữu Tử, ta chỉ hỏi ngươi một câu, sau đó ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
“Chuyện hôm nay ta đã nói thật với nhị ca ngươi, hắn sẽ cẩn thận điều tra, ngươi cứ yên tâm.”
Nàng cho rằng nàng ấy quan tâm đến việc kẻ nào ở sau lưng hãm hại các nàng, ai ngờ Giang Oanh Nguyệt lại chậm rãi lắc đầu, dùng hết sức ghé vào tai nàng, giọng nói rất nhỏ như sợ bị ai đó nghe lén: “Giang, Giang Hoán, hắn ta… Còn sống không?”
Cho dù ngày thường Phù Dữu có tùy tiện đến đâu, nghe xong lời này, trong đôi mắt trong trẻo cũng khó tránh khỏi sự nghi ngờ.
“Hình như ngươi rất quan tâm đến hắn ta?”
“… Ta chỉ hỏi vậy thôi, dù sao hắn ta cũng đã cứu ta một mạng.”
“Ừm… Ta không tiện hỏi nhiều, nhưng nghe ý tứ Giang tiên sinh hình như chỉ muốn trừng phạt chứ chưa có ý định lấy mạng hắn ta.”
“Vậy là tốt rồi.” Không để ý đến vẻ mặt ngày càng ngờ vực của bạn thân, Giang Oanh Nguyệt nở nụ cười thoải mái, lập tức đổi chủ đề “Ngươi gọi ca ca là tiên sinh.”
Dường như lúc này Phù Dữu mới nhận ra điều gì đó, nét mặt xấu hổ: “Trà cũng dâng rồi, đó không phải chuyện sớm hay muộn thôi sao…”
“Tiểu Dữu Tử yên tâm, nhị ca là người rất dịu dàng, huynh ấy sẽ không làm khó ngươi.”
“Dịu dàng thì có dịu dàng, nhưng ta luôn cảm thấy hắn chỉ đang giả vờ…”
Phù Dữu nhỏ giọng lẩm bẩm, thấy sức khoẻ nàng ấy càng lúc càng yếu, nàng lập tức đứng dậy tạm biệt: “Chờ ngươi khỏe lại, chúng ta còn rất nhiều thời gian để nói chuyện, nhà ngươi có quá nhiều quy củ, đi cổng chính mất sức lắm, ta vẫn nên trèo tường giống như trước kia thôi?”
“Ngươi trèo cẩn thận đấy.”
Phía sau truyền đến tiếng dặn dò quen thuộc, Phù Dữu trèo cửa sổ ra ngoài, tìm những viên gạch bị Giang Oanh Nguyệt lén giấu đi sau mỗi lần sử dụng, thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn nhảy lên, sau đó bám vào bức tường thấp được xây dựng kiên cố.
Nói đến cũng lạ, số lần nàng tới tìm Oanh Nguyệt không thể nói là nhiều nhưng cũng tuyệt đối không ít, gạch trên bức tường này đã bị nàng cọ tới cọ lui nhiều lần, ngược lại vẫn kiên cố như lần đầu tiên, không thấy lỏng lẻo chút nào. Không biết Giang gia dùng loại gạch gì, ngày khác nhất định phải hỏi thử, nàng cũng muốn mua về sử dụng cho Ẩm Khê Uyển của mình.
Đang định xoay người nhảy ra ngoài tường, ở sân chính cách đó không xa chợt có tiếng ồn ào, khiến nàng vô thức nhìn lại.
“Mỗi lần nói con, con đều viện cớ có việc để rời phủ.” Nghe giọng nói hình như là của một nữ nhân trung niên, giọng điệu rất uy nghiêm: “Rốt cuộc trong mắt con có còn mẫu thân này không?”
“Mẫu thân bớt giận.” Âm sắc trong trẻo lạnh lùng quen thuộc như tuyết ẩn giữa tùng xanh: “Con thực sự chưa có ý định kết hôn, làm phiền mẫu thân phải lo lắng rồi.”
Như thể nghe được tin động trời, tai nhỏ của Phù Dữu đột nhiên khẽ động.
Đây không phải là giọng nói của Giang Hoài Chi sao?
Kết hôn?!
“Kết hôn không chỉ vì bản thân con, mà còn vì toàn bộ Giang gia!”
Lời nói của Giang phu nhân sắc bén, không chịu nhượng bộ.
“Con làm Thái phó khi tuổi còn rất trẻ, con cũng biết mình phải trả giá bao nhiêu để mọi người tin phục. Hiện giờ Thái tử điện hạ và vị kia nhà Thừa tướng đã đến tuổi kết hôn, đợi hai người họ kết hôn sinh con, mà chỗ con ngay cả bát tự còn chưa có lấy một nét, Thái phó đời tiếp theo ở đâu ra? Phải chắp tay nhường cho phòng khác sao?”
Khóe miệng Phù Dữu giật giật.
Sao nàng và Lý Càn Cảnh lại có con được?!
Hơn nữa cái gì gọi là “vị kia nhà Thừa tướng”, nàng hóng chuyện cũng không xứng được gọi tên sao?!
Mà ở bên kia, Giang phu nhân vẫn đang tiếp tục trách mắng: “Ta đã nhượng bộ con quá lâu rồi, con nhìn khắp kinh thành này xem, làm gì có ai hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa kết hôn? Đại ca con dù đi đứng không tiện nhưng cũng đồng ý cuộc hôn nhân gia đình sắp xếp từ lâu, hiện giờ ngay cả hôn sự của muội muội con cũng được đưa vào bàn bạc, con…”
Giang Hoài Chi chỉ lẳng lặng nghe mẫu thân răn dạy, sau đó hắn cúi người hành lễ, cử chỉ ôn hoà tao nhã: “Mẫu thân không cần lo lắng, việc học của trưởng tử nhà đại ca mấy ngày trước hài nhi đã kiểm tra, thằng bé là nhân tài đáng để bồi dưỡng. Thái phó đời kế tiếp để cháu trai nhỏ làm cũng coi như bước ra từ phòng chúng ta.”
“Con muốn ta phải nói bao nhiêu lần thì con mới hiểu.” Giang phu nhân nhìn hắn, cuối cùng chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép, thở dài nói: “Ta hy vọng người tiếp nhận chức vụ này là con của con.”
“Dù là ai, chỉ cần trên người kế thừa khí phách của Giang gia thì đều có ích cho gia tộc.”
Giang Hoài Chi biết, với tư cách là phu nhân chính thất, trưởng tử do bà sinh ra lại bị tật bẩm sinh, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết người này đến người khác được nâng kiệu đưa vào phủ làm di nương. Rồi phải nhiều năm sau đó bà mới có được hắn, hắn gần như là nơi gửi gắm toàn bộ niềm hy vọng của bà.
Hắn hiểu nỗi ám ảnh của mẫu thân, chỉ là sống một đời, nếu nói hai chữ nghe lời, chỉ có trong tim mà thôi.
“Thôi, từ nhỏ con đã có chủ kiến, mẫu thân cũng không làm phiền con nữa.”
“Đi làm việc đi.”
Tiếng bước chân ngày càng nhẹ, một lát sau cả sân không còn tiếng động nào nữa. Phù Dữu ngồi vắt vẻo trên tường, nhắm mắt đưa tai về phía bên kia lắng nghe, mãi đến khi đợi hồi lâu vẫn không có tiếng động, nàng mới chậm chạp mở mắt ra, bất ngờ đối diện với một đôi mắt lịch thiệp xa cách.
“Đẹp không?”
Âm thanh tựa như tuyết rơi nhẹ nhàng hạ xuống bên tai nàng, nhưng lại giống như một trận sấm sét, khiến nàng sợ tới mức suýt chút nữa ngã khỏi tường.
Quý nữ trong kinh, tiểu thư khuê các, bị bắt quả tang ngồi trên tường nhà người khác nghe lén, ngay cả nàng cũng cảm thấy rất kỳ cục!
“Không không không… Không đẹp!” Trong giọng nói ngọt ngào của Phù Dữu khó giấu được vẻ hoảng loạn: “Không phải nói tiên sinh nhìn không đẹp, là, là chuyện này khó coi, không phải…”
Nàng nói năng lộn xộn, lung tung, gây ra động tĩnh không nhỏ, nàng cảm giác rõ ràng được có người đang tiến về phía bên này.
“Không biết cổng lớn của Giang phủ đắc tội với tiểu nương tử chỗ nào, khiến tiểu nương tử nhiều lần không chịu đi đường chính.” Giang Hoài Chi cười khẽ, có chút ý tứ xem náo nhiệt: “Thật không có quy củ.”
Phù Dữu vẫn duy trì tư thế xấu hổ ngồi trên tường, sắc mặt ngượng ngùng: “Ngài, lần nào ngài cũng biết?”
“Nếu không có ta ngầm cho phép, e rằng ngay từ lần đầu tiên trò đã bị bắt xuống trừng phạt rồi.” Hắn có thể nghe thấy tiếng người hầu trong nhà đang tới gần, tuy nhiên vẫn giữ dáng vẻ dù bận vẫn ung dung kia: “Ta sống ở Đông Cung, nhưng cũng không đến mức mắt mù tai điếc.”
“Là lỗi của ta, ta biết sai rồi!” Rõ ràng Phù Dữu đang sốt ruột hoảng loạn: “Ta, ta về nhà trước, ngày mai lại đến xin lỗi ngài được không?”
Nếu để nhiều người như vậy tận mắt nhìn thấy dáng vẻ ngồi vắt vẻo trên tường của nàng, rồi chuyện truyền tới tai cha, nói không chừng nàng lại bị giáo huấn một trận tơi bời. Nàng là người co được dãn được, không so đo được mất nhất thời, trước mắt vẫn nên rời khỏi Giang phủ thì tốt hơn!
Tuy nhiên dường như Giang Hoài Chi cũng không có ý định thả nàng rời đi, hắn chậm rãi mở miệng: “Biết sai rồi à, sai chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng sai!”
Nàng sốt ruột tới mức vành mắt đỏ hoe.
“Buổi sáng ta không nên tranh luận với ngài, buổi chiều không nên hẹn Oanh Nguyệt ra ngoài hại nàng ấy rơi xuống nước, xế chiều không nên chưa gửi thiệp đã tự mình tới phủ, hiện tại không nên trèo tường ra khỏi phủ còn nghe lén chuyện của ngài, ta chỗ nào cũng sai, ngài thả ta đi được không?”
“Những chuyện khác, quả thực không nên, nhưng chuyện Nguyệt Nhi rơi xuống nước thì không thể trách trò.”
Giang Hoài Chi gằn từng chữ một, giọng điệu không nhanh không chậm.
“Vậy, vậy ta xoá xí chuyện buổi chiều!” Nàng dùng sức cắn môi, gần như sắp bật khóc vì bị bắt nạt: “Ta xóa xí rồi, ngài thả ta đi được không?”
Công tử dịu dàng như ngọc đứng chắp tay dưới chân tường, khóe môi cong thành độ cong tuyệt đẹp: “Ta chưa từng nói không thả trò đi.”
“Vậy ngài đang làm gì!”
“Sáng nay trong lần đầu tiên gặp trò, ta đã nói rồi.”
Ý cười của hắn càng sâu hơn.
“Trò có thể chạy.”
“…”
Đúng vậy.
Nàng lại quên!
Phù Dữu bị hắn chọc giận đến nghiến răng, thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn xoay người, nhảy thẳng từ trên tường xuống, xách váy nức nở chạy về nhà.
Ở bên kia bức tường, tay áo dài màu trắng của Giang Hoài Chi khẽ vung lên, đám nha hoàn nghe tiếng tìm đến lập tức lui xuống.
Nói đến cũng lạ, hắn chưa bao giờ mỉm cười khi không đứng trước mặt người khác, chỉ là tiểu cô nương này đã chạy trối chết từ lâu nhưng hắn vẫn đứng dưới gốc cây tùng xanh cao ngất, mỉm cười dịu dàng nhìn theo hướng nàng rời đi.
Đúng vậy.
Học trò mới của hắn, đúng là một cô nương ngốc.
