Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 47



Bên trong tân phòng, Phù Dữu khoác lên mình bộ giá y sắc xanh thêu họa tiết loan phụng kim văn, lặng lẽ ngồi trước đồng kính. Xung quanh nàng là bốn ma ma và tám nha hoàn, cẩn thận chỉnh lại kim quan Cửu Huy Tứ Phượng kết từ đan phụng, thanh phụng, uyên ương và hồng hạc.

Từ lúc nàng được cha mẹ tự tay tiễn lên kiệu hoa, nàng chưa nói một lời nào. Dù người bên cạnh khen tặng, vẽ mày tô mắt, dâng lời chúc mừng, nàng vẫn im lặng không đáp.

"Bên ngoài lễ quan đã cất tiếng triệu gọi."

Tiếng hỷ nhạc réo rắt như từng lớp sóng trào, vị ma ma lớn tuổi nhất nở nụ cười hiền hậu, nhẹ nhàng phủ lên đầu nàng một tấm khăn voan đỏ thoang thoảng hương ngọt.

"Thái tử phi điện hạ, xin đi theo lối này."

Trước mắt nàng chỉ là một màn đỏ thẫm mịt mù.

Nàng ngoan ngoãn đến lạ, để mặc người nắm lấy tay mình, từng bước một đi về phía đại điện.

Tin đại hôn được đẩy sớm, nàng chỉ vừa hay biết vào sáng nay. Khi còn chưa kịp tỉnh táo, trên mặt đã bị bôi phấn thoa son vội vã.

Từ lúc lên xe hoa đi một vòng quanh thành rồi về đến thiên điện chờ giờ lành, nàng chưa từng uống một ngụm nước, cũng chưa ăn một hạt cơm.

Nhưng nàng không cảm thấy đói.

Thứ duy nhất nàng cảm nhận được chỉ có tuyệt vọng bao trùm, mỗi một lời chúc phúc vang lên đều như lời ai oán đẩy nàng vào địa ngục, siết chặt đến mức nàng không biết phải làm sao để thoát ra.

Bởi vì... có lẽ nàng đã không đợi được người ấy nữa rồi.

Rõ ràng nàng đã gom hết dũng khí để dối gạt Thái tử một lần, lừa lấy tín vật rồi tận tay trao cho người kia, kiên trì đợi mấy ngày, kết quả cuối cùng nàng nhận được chỉ là một chiếc xe hoa đi ra từ Đông cung.

Nàng thất vọng.

Thất vọng với Giang Hoài Chi.

Bên tai nàng, tiếng chúc mừng càng lúc càng vang vọng. Trong một vùng tối đỏ rực, ánh mắt nàng mờ mịt mà bước đi. Màn khăn đỏ che phủ vẻ mặt thất thần của nàng, như thể cũng xóa sạch mọi giãy giụa, mọi cố gắng nàng đã bỏ ra.

Vậy thì gả cho Lý Càn Cảnh đi.

Nàng không còn lựa chọn nào khác.

Cha mẹ và hoàng quyền như hai ngọn núi lớn đè nặng trên đầu, nàng còn có thể chạy đi đâu?

Một giấc mộng đẹp đã mơ suốt một năm, không vững chắc thì thôi, vỡ nát thì cứ vỡ nát, nàng cũng không hối hận.

Không trách hắn.

Lý Càn Cảnh là quân vương, hắn làm sao mà đấu lại.

Vì sinh mệnh, vì quan chức, lùi bước vào thời khắc cuối cùng cũng là lẽ thường tình.

Nàng cố hết sức tìm một cái cớ để tha thứ cho người mình từng yêu, đến mức nước mắt nóng hổi chảy dài xuống ống tay áo loan phụng hòa minh cũng chẳng hay biết.

Ma ma bên cạnh tưởng nàng căng thẳng như bao tân nương khác, liền dịu giọng an ủi:

"Thái tử điện hạ và tiểu thư là thanh mai trúc mã, là duyên phận do trời định. Sính lễ và đại hôn này đều theo quy chế cao nhất, sau này nhất định phu thê hòa hợp, ân ái mỹ mãn."

Phù Dữu vẫn không đáp, chỉ lặng lẽ hít một hơi sâu, càng thêm đau lòng.

"Điện hạ đừng khóc, trang điểm tân nương rất khó, nếu khóc lem mất..."

Ma ma còn chưa nói hết, bỗng nhiên như bị ai bóp chặt cổ họng, câu chữ nghẹn lại không phát ra được nữa.

"... Chuyện gì vậy?"

Phù Dữu chưa kịp hiểu chuyện.

"Sao lại là... Sao lại là..."

Ma ma kinh hãi đến trợn trừng mắt, nhưng ngay sau đó liền bị bịt miệng kéo xuống, những nha hoàn, ma ma đứng phía sau cũng lập tức bị thay thế.

Giang Hoài Chi xưa nay vẫn quen thanh nhã, nhưng hôm nay lại hiếm thấy khoác lên người một bộ cẩm bào thêu kim mãng đỏ rực. Màu sắc ấy càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc, ngũ quan rõ ràng tuấn mỹ, khí chất cao quý trời sinh, chỉ cần đứng thẳng một chỗ, cũng đủ khiến người ta không thể dời mắt.

Cũng may Giang Hoài Chi ra tay đủ nhanh.

Cũng may bộ hỷ phục này đã được chuẩn bị từ trước.

Tính theo thời gian, sính lễ chất đầy cả phủ, có lẽ cũng vừa vặn đến phủ Thừa tướng rồi.

Không thể để nàng đến tận hỷ đường rồi mới bị người khác đưa trả về.

Sau này, bọn họ sẽ tìm cách bổ sung lại hôn lễ cũng được.

Ánh mắt mang ý cười, hắn nhẹ nhàng tiến lên, nắm lấy tay nàng.

Hắn cảm nhận được, tiểu cô nương của hắn, toàn thân khẽ run lên.

Bên dưới tấm khăn voan đỏ thẫm che khuất tầm nhìn, Phù Dữu cố hết sức mở to đôi mắt, muốn nhìn rõ người đi bên cạnh mình là ai. Thế nhưng, lớp lụa dày cộm không chút khe hở, dù nàng có dõi mắt đến mỏi cũng chẳng thể thấy được điều gì. Chỉ có một cảm giác lạ lùng…

Cảm giác này… Không đúng.

Bàn tay này… không phải tay của Lý Càn Cảnh.

Lý Càn Cảnh từ nhỏ đã nghịch ngợm như khỉ con, núi nào cũng trèo, cây nào cũng leo, bao lần ngã xuống, trên tay không biết đã chai sạn bao nhiêu vết.

Nhưng bàn tay này—rộng lớn, có lực bao trọn lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, lại trơn mịn đến lạ, không chút thô ráp, thậm chí có phần mềm mại như da nàng vậy.

Một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.

Một suy đoán to gan nảy lên trong đầu nàng, nhưng lập tức nàng tự bác bỏ.

Không thể nào.

Đây là hôn lễ tổ chức ngay tại Đông Cung, làm sao tân lang có thể là Giang Hoài Chi được?

Vậy thì là ai?

Chẳng lẽ gần đây Lý Càn Cảnh đã dùng thứ dược phẩm thần kỳ nào đó dưỡng da hay sao?

Chắc là vậy rồi.

Nàng một chân đã bước vào hỉ đường, nhìn quanh thấy tân khách ngồi chật sảnh mà không ai tỏ vẻ ngạc nhiên, nàng càng thêm tin rằng mình đã nghĩ quá nhiều. Nếu thật có gì không đúng, thì lúc này cả đại điện hẳn đã náo loạn mới phải.

Mà thực ra, tân khách trong điện sớm đã náo loạn.

Chỉ là không ai dám lên tiếng.

Trong ánh cười ôn hòa của Giang Hoài Chi thấp thoáng ba phần uy h**p, hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn đám triều thần vừa rồi còn vui vẻ chuẩn bị dự tiệc cưới, giờ lại đang gấp gáp tính toán làm sao giữ lấy mạng mình. Giang Hoài Chi ra hiệu cho Giang Hoán nâng kiếm, từng bước theo sát phía sau.

Những kẻ có mặt tại Đông Cung hôm nay đều là phe phái của Thái tử, đồng thời cũng là đồng liêu của Giang Hoài Chi. Từng người đều biết rõ thủ đoạn ác liệt của hắn trong bóng tối. Huống hồ thanh kiếm trong tay đám thị vệ kia giờ đang kề sát trước mặt họ, trước khi kịp hiểu rõ tình huống, ai nấy đều không muốn trở thành kẻ đầu tiên rước họa vào thân.

Bước chân ngày một gần, quan viên chủ trì nghi lễ cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt kia, trong phút chốc, sắc mặt đại biến, mắt tối sầm suýt nữa ngã quỵ.

Chuyện này là sao?

Thái tử đâu?

Hoàng thượng bệnh nặng không thể tới, Hoàng hậu nương nương cũng ở bên giường bệnh không thể phân thân, nhưng ngay cả Thái tử điện hạ cũng không thân chinh tới đây?

Vậy còn thành thân cái gì nữa?!

Đã từng nghe nói đến chuyện tân nương bị tráo đổi… nhưng chưa từng thấy ai dám thế thân cho tân lang cả!

Việc tân nương bị tráo đổi, ít nhất cũng phải đợi đến khi động phòng mới có thể phát giác. Nhưng giờ đây, hắn lại ngang nhiên nắm tay thái tử phi mà bước vào đại điện thế này?

"Chuyện này..."

Mũi kiếm lạnh như băng dí sát vào yết hầu, lễ quan run rẩy, hai chân nhũn ra, vội nuốt ngược những lời định thốt ra trở lại.

Lúc dốc hết quan hệ, vượt bao cửa ải để có được vị trí lễ quan Đông Cung, hắn đã vui sướng nhường nào, thì nay, lại chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, Giang Hoán khẽ nhấc mũi kiếm, ra hiệu hắn tiếp tục nghi thức.

Hắn nào dám chậm trễ? Ân oán của bậc quyền quý chẳng phải thứ hắn có thể xen vào, hiện tại giữ được mạng mới là điều quan trọng nhất.

"Nhất bái thiên địa—"

Bàn tay nhỏ bé được buông ra, Phù Dữu ngơ ngẩn vuốt nhẹ lòng bàn tay, nơi ấy vẫn còn vương chút hơi ấm vừa rời đi. Nghe tiếng hô của lễ quan, nàng theo phản xạ quỳ xuống.

Nghi lễ này, nàng đã được các ma ma trong cung dạy đi dạy lại cả chục lần, sớm đã thuộc làu làu. Chỉ là, niềm vui ngày ấy, nay đã hóa thành tủi hờn trăm mối, đến nỗi khi nàng ngẩng đầu sau lễ bái, tấm thảm đỏ dưới đất đã in hằn một vệt nước mắt.

Thì ra, nàng cũng chẳng khác gì những tiểu thư khuê các trong kinh thành.

Sinh ra trong nhung lụa, lớn lên rồi gả cho một người mình chẳng hề yêu.

Thực ra, nàng còn may mắn hơn họ.

Ít nhất nàng biết, Lý Càn Cảnh sẽ không bạc đãi nàng. Chỉ cần nàng an phận quản lý hậu cung, không khóc không quậy, thì cả đời vinh hoa phú quý sẽ theo nàng, cuối cùng còn có thể làm hoàng thái hậu vài năm, sau đó cùng hắn hợp táng một chỗ, hóa về cát bụi.

Đây là cuộc đời mà biết bao nữ nhân khao khát.

Là thứ mà nữ tử thời đại này mong muốn nhất.

Ngoại trừ nàng.

"Nhị bái cao đường—"

Khi hô lên câu này, ngay cả lễ quan cũng hoảng hốt.

Cao đường nào?

Hai chiếc ghế trống trơn giữa đại điện, chẳng có nổi một phụ mẫu ngồi trên, tân khách bên dưới đều mang vẻ mặt kỳ quái, căm phẫn không dám nói, chỉ biết nín thở theo dõi màn kịch nực cười này.

Vậy mà Giang Hoài Chi vẫn thản nhiên quét tay vén vạt áo, quỳ xuống bái lạy.

Bên cạnh hắn, Thái tử phi vẫn đội khăn voan đỏ, không biết bất kỳ điều gì, chỉ ngoan ngoãn xoay người, cung kính hành lễ với hai chiếc ghế trống kia.

Lạ là, nàng không nghe thấy phía trước có bất cứ động tĩnh gì.

Hoàng thượng vốn không thể tới, điều này nàng đã lường trước. Nhưng ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không đến sao? Hay người chê nàng không xứng, đến cười một tiếng cũng chẳng buồn cười?

Sớm biết vậy, nàng đã nên kiêu ngạo một chút, đòi cha mẹ mình vào điện tham dự.

Dù sao cũng là đại hôn của nàng.

Nàng muốn bái tạ cha mẹ.

"Phu thê giao bái—"

Khi chữ cuối cùng vang lên, lễ quan mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng xong rồi.

Cuối cùng cũng giữ được mạng rồi!

Giang Hoài Chi ôn nhu nhìn tiểu cô nương mà hắn mong nhớ bấy lâu, chắp tay thành lễ, cúi người hành bái.

Lúc đứng dậy, cằm hắn vô tình chạm vào chuỗi trâm cài đầy vàng ngọc trên đầu nàng, vành tai khẽ đỏ lên.

Dù đã diễn tập ngàn lần vạn lần trong lòng, hắn vẫn có chút vụng về. Không biết đầu nhọn của chiếc trâm kia có làm nàng đau hay không.

Nhưng không sao cả.

Hắn rốt cuộc đã đợi được ngày này rồi.

Mấy ngày nay, tầng mây âm u trong mắt hắn dường như tan biến trong khoảnh khắc này. Hắn tưởng tượng gương mặt kiều mỵ ẩn sau lớp hỷ khăn đỏ thắm, trong lòng rung động đến mức suýt nữa không nhịn được mà nói ngay với nàng—hắn đã đến.

Nhưng một người trầm ổn như hắn, hóa ra cũng có lúc ấu trĩ đến vậy. Hắn chỉ muốn tận mắt nhìn thấy nàng ngồi bên mép giường, khi ngẩng đầu nhìn tân lang lần đầu tiên, đáy mắt rạng rỡ hân hoan không sao che giấu.

Từ nay về sau, hắn đã có nơi để tâm hồn an yên.

Cũng có một mái nhà thật sự thuộc về mình.

Hắn thực sự… rất thích nàng.

Chỉ là, hắn không muốn làm một kẻ vì yêu mà vứt bỏ tất cả.

Điều hắn nguyện làm, chính là dùng đôi tay này, dâng lên cho nàng tất cả những thứ nên có, thậm chí cả những điều không nên có, để chứng tỏ tình yêu hắn dành cho nàng sâu đến tận xương tủy.

Giang Hoài Chi hơi nghiêng đầu, lướt mắt qua một đám người đang nơm nớp lo sợ chứng kiến cảnh này. Hắn từ trong ống tay áo rộng của hỷ phục, lấy ra một đạo thánh chỉ sắc phong đã được hắn tinh vi giả tạo, khẽ đặt lên hỷ đài.

Sau đó, hắn lần nữa nắm lấy tay nàng, dẫn nàng rời khỏi đại điện, hướng về tân phòng đã được định sẵn.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay hắn có chút thử thăm dò, khóe môi hắn không khỏi cong lên, bước chân cũng hiếm khi nhẹ nhàng như vậy.

Chờ hắn vén khăn voan, hắn sẽ lập tức đưa nàng về phủ của bọn họ.

Dù sao cũng không thể chiếm đoạt nơi này quá mức trắng trợn.

Dù thế nào, ngày mai, Càn Cảnh cũng sẽ là tân hoàng. Ít nhất, cũng phải để lại cho người ta một chút thể diện.

Đêm nay không trăng.

Bóng tối mát lạnh dần bao trùm tẩm cung Hoàng đế.

Thái giám Tổng quản Dư công công sau khi nhận tin tức, dù kinh hãi trong chốc lát, cũng lập tức tĩnh tâm, cân nhắc cục diện.

Nhìn vị thiên tử nằm trên long sàng, hơi thở chỉ còn mong manh như tơ nhện, hắn vội vàng vén y phục quỳ xuống.

"Thành… đã thành chưa?"

Hoàng đế cố gắng thốt ra những lời cuối cùng, đôi mắt mờ đục chỉ còn lại một khe hở mỏng manh.

"Bẩm bệ hạ…"

Dư công công nuốt nước bọt, cất giọng thật cao.

"Thái tử điện hạ cùng Thái tử phi điện hạ đã hoàn thành đại lễ, hiện đã vào động phòng—"

"…Tốt… Tốt lắm…"

Hoàng đế dùng chút sức lực cuối cùng, nắm lấy bàn tay hoàng hậu, khẽ vỗ nhẹ, khóe môi nở nụ cười, chậm rãi nhắm mắt lại.

Dư công công dập đầu thật sâu, cao giọng hô vang.

Tiếng khóc tràn ngập hoàng cung, vang vọng khắp chốn.

Ông ta biết, từ ngày mai trở đi, thiên hạ này… sẽ có tân quân chủ.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...