Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ
Chương 13: Tức giận không tranh luận
Thu Hoa Yến, mỗi năm một lần, tổ chức vì nam nữ chưa lập gia đình trong hoàng thành, vương công quý tộc tuyển thê, đây là nghe được Thúy Thúy nói, Đỗ Thư Dao cảm thấy không khác lắm nơi sản xuất tổ chức giao lưu lớn của hiện đại lắm.
Phàm là quý nữ công tử trong hoàng thành sau cập kê, thậm chí là nữ tử sau hòa ly đều có thể tham gia, mỗi năm đều do chính Hoàng Hậu tự tay đảm nhận, đôi khi thậm chi Hoàng Đế sẽ tuyển chọn nữ tử tướng mạo xinh đẹp trong đó làm cung phi.
Thu Hoa Yến mỗi năm đều được tổ chức vào cuối mùa hè, đầu mùa thu, địa điểm nhiều năm đều là biệt viện hành cung trong hoàng thành, Đỗ Thư Dao không có trí nhớ của nguyên thân, nhưng theo Thúy Thúy nói, nàng trước khi chưa đính ước với Tam công tử của nhà Công Bộ thị lang, cũng đã từng tham gia.
Nhưng bây giờ nàng đã là Thái Bình Vương Phi, đây là Thu Hoa Yến, bất kể thế nào nàng cũng không thích hợp tham gia mà.
Sau thiệp mời là ấn riêng của Hoàng Hậu trong cung, tuyệt đối không người nào dám làm giả, Đỗ Thư Dao mờ mịt, nhưng hoàng mệnh khó mà làm trái, nếu muốn nàng đi, vậy thì nàng đi thôi.
Chẳng qua ngày xuất phát, Thái Bình Vương không chịu rời khỏi nàng nửa bước, Đỗ Thư Dao chỉ đành phải đưa theo hắn lên trong xe ngựa, đợi đến cửa hành cung, đưa thiệp mời ra, vốn dĩ nghĩ rằng thủ vệ ở cửa đương nhiên phải kiểm tra xa giá, không nghĩ rằng lại nhẹ nhàng để nàng và Thái Bình Vương vào.
Xa giá cùng dừng lại ở một chỗ ngoài biệt viện, bên trong là sân các nữ quyến nghỉ ngơi sửa soạn, Đỗ Thư Dao mang theo Thúy Thúy và Liên Hoa, không ít thị nữ hộ vệ trùng trùng điệp điệp đi theo, người ngày thường Đỗ Thư Dao không gặp, không biết Liên Hoa là làm ở đâu.
Ở đây dù không nhỏ, nhưng toàn là phòng của nữ quyến, nam tử đi vào thật sự là không thích hợp, Đỗ Thư Dao đành phải nói qua nói lại với Thái Bình Vương ở trong xe: “Chúng ta chỉ tách ra một lát thôi, người đi theo Liên Hoa đến biệt việt cho nam tử nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa Thu Hoa Yến bắt đầu, ta đưa ngươi đến chỗ ăn ngon.”
Thái Bình Vương một thân hoa phục, ngọc quan buộc cao, bất động không nói lời nào, quả nhiên là anh khí bức người lạnh nhạt vô trần số một, cho dù đôi mắt kỳ lạ, nhưng cũng không tổn hại đến sự tuấn mỹ của hắn, chỉ không biết làm sao hắn dài miệng, vừa mở miệng là gâu gâu gâu ẳng ẳng ẳng, được Đỗ Thư Dao mấy ngày này có ý thức dẫn dắt, tuy không thể mở miệng thốt tiếng người, nhưng tốt xấu gì thì ẳng ẳng ẳng cũng biến thành a a a.
Nhưng thế này cũng không ổn, vừa mở miệng vẫn là một kẻ ngốc, huống hồ Thái Bình Vương thật sự dính người muốn chết, đến mức Đỗ Thư Dao đi tiểu hắn cũng phải theo, hai ngày này sau khi bị Đỗ Thư Dao dùng tấm trúc nhỏ đánh lên tay, mới miễn cưỡng lúc Đỗ Thư Dao đi vệ sinh thì hắn sẽ ở bên ngoài đợi.
Nhưng Đỗ Thư Dao cũng phát hiện, Chuỗi Chuỗi bây giờ còn thông minh hơn trước kia, hơn nữa khoảng thời gian này càng ngày càng thông minh, thậm chí lúc hắn ăn cơm còn học dùng đũa, thậm chí còn có thể vụng về gắp rau cho Đỗ Thư Dao.
Đỗ Thư Dao rất thích sự thay đổi này, người nào nuôi chó mà chưa từng nằm mơ, chú chó của mình sẽ có một ngày biến thành người ở bên cạnh mình chứ?
Khi giấc mơ thành hiện thực, mỗi ngày Đỗ Thư Dao đều cố gắng hết sức chơi cùng hắn, dạy hắn làm sao để làm người.
Nhưng tuy Thái Bình Vương có thể gần như nghe hiểu hết lời nàng nói, nhưng lúc này sự ôm không tha của hắn thuần túy là thuộc về sự chơi xấu.
Đỗ Thư Dao nói nhỏ nhẹ một lúc lâu, thấy không có hiệu quả lúc này mới hung hăng lên, nói: “Ngươi nghe lời không! Nếu không thì buổi tối ngủ một mình!”
Giọng nói được ép rất thấp, nhưng tỳ nữ ở cửa xe cũng nghe thấy rất rõ ràng, Liên Hoa và Thúy Thúy nhìn nhau, đều nhìn thấy một mảnh bình an trong mắt nhau, các nàng biết mỗi ngày Vương Phi và Vương Gia ngủ cùng nhau nhưng không hề làm gì cả.
Không hề làm gì cả.
Nhưng tình cảm của bọn họ, thật sự ngọt ngào đường mật, mỗi ngày đều làm hạ nhân các nàng hoảng sợ đến muốn mù mắt, trên đời này thật sự không có phu thê nào trước sau không rời như thế, mà sau khi mắt của Vương Phi khỏe rồi, cũng không ghét bỏ Vương Gia bị điên, mỗi ngày không ngại phiền phức, có lúc chỉ một chuyện rất nhỏ cũng có thể chỉ bảo hơn mấy chục mấy trăm lần, các nàng tự nhận không ai có thể làm được.
Mà hai người thỉnh thoảng cũng có lúc cãi nhau như thế này, phần lớn là Vương Gia thật sự không nghe lời, Vương Phi sẽ lấy một tấm trúc nhỏ đánh lên mu bàn tay của hắn, rất nhẹ, Liên Hoa nhìn thấy giống như là đang gãi ngứa vậy, nhưng mỗi lần nhẹ nhàng đánh lên, Vương Gia sẽ kêu rất khủng khiếp, thảm đến mức như là bị đánh nghiêm trọng vậy, đau lòng muốn chết đến nỗi cả vương phủ đều có thể nghe thấy được.
Đương nhiên những chuyện này đều phải là chuyện tàn nhẫn nhất, tàn nhẫn nhất chính là câu vừa truyền ra từ trong xe ngựa “buổi tối không ngủ với ngươi.”
Mỗi lần dùng chiêu này là trăm lần trăm linh, chỉ có một lần không linh nghiệm, sau đó Vương Gia thật sự ngồi cả đêm ngoài cửa… đương nhiên sau đó càng linh hơn.
Đỗ Thư Dao nói ra câu này, Liên Hoa và Thúy Thúy biết chắc chắn thành công rồi, vì vậy không lâu sau, Đỗ Thư Dao xốc màn xe lên, cùng bước xuống với Thái Bình Vương.
Dù sao cũng là tham gia yến hội, hôm nay trạng phục của Đỗ Thư Dao vô cùng lộng lẫy, đầu đầy châu ngọc cuối cùng cũng không bị Chuỗi Chuỗi làm lộn xộn, trên váy dài màu xanh nhạt thêu hoa văn hoa mỹ, trùng trùng điệp điệp, phiêu dật như mây, còn vô cùng mát mẻ.
Đỗ Thư Dao ngoài trang dung và phục sức chọn lựa khéo léo ra, còn có một chỗ không giống, đó chính là trên mắt nàng che phủ một miếng lụa trắng hoa văn giống với màu sắc y phục của nàng, bây giờ Đỗ Thư Dao cực kỳ trân trọng mắt mình, ánh sáng gay gắt như thế này, nàng luôn phải phủ thêm một một lớp che chắn.
Thật ra Thúy Thúy không muốn để nàng như thế này lắm, trong hoàng thành có ai không biết sau khi con gái Thượng Thư gả cho Vương Gia điên luôn lấy nước mắt rửa mặt, đang yên lành khóc đến mù mắt, còn làm nhắc đến chuyện Đỗ Thư Dao đã rơi xuống nước trước thuyền Vương Gia vào mùa rét đậm, bị mất danh tiết.
Ở thời đại này, bất kể thế nào thì mất đi danh tiết sẽ khiến người khác khinh thường.
Đỗ Thư Dao nếu đã tốt rồi, tham dự với trang phục lộng lẫy, lại cùng Thái Bình Vương lộ ra sự ân ái, phải làm mặt của những người đó hung hăng bị đập nát mới đúng.
Nhưng Đỗ Thư Dao khăng khăng không chịu mặc bộ phù văn màu gấm do nàng ta và Liên Hoa chuẩn bị, hết lần này đến lần khác lại chọn y phục bình thường như vậy, còn khăng khăng bịt kín mắt, nói như thế này có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.
Thúy Thúy tức giận không tranh luận, nhưng cũng bất lực, đành phải để mặc Đỗ Thư Dao.
Mà trên thực tế, Đỗ Thư Dao đã trải qua nhiều phen suy nghĩ mới làm ra quyết định này, bất kể dụng ý Hoàng Hậu chiêu đãi nàng là thế nào, thì đều đương nhiên là đã qua sự đồng thuận của Hoàng Đế.
Đỗ Thư Dao không cho rằng, yến hội thế này lại muốn nàng người đã có phu quân đến để đội nón xanh cho nhi tử hắn ta, kết hợp với hiện trạng triều đại này, rất có thể Hoàng Đế muốn tuyển chọn trắc phi cho Thái Bình Vương, về phần vì sao nàng phải đến?
Đỗ Thư Dao đoán e là muốn thử xem nàng có tính tình ghen tuông không? Đương nhiên ngoài điều này ra, cũng có thể có mục đích khác, nhưng dựa theo địa vị của nử tử ở triều đại này tuyệt đối không thể là muốn nàng được nổi bật, Hoàng Đế là người cung cấp nhân sâm cho nàng, Đỗ Thư Dao sao phải nao núng, dù sao Thái Bình Vương là Chuỗi Chuỗi của nàng, trước đó nàng không biết còn sẽ sợ hãi, sau khi biết rồi nàng sợ ai chứ?
Hoàng Đế cưới tam thê tứ thiếp cho hắn, vậy thì có liên quan gì với nàng?
Nàng chỉ để ý làm cho tốt vị trí chính phi của nàng, cơm ngon rượu say, đợi cho thân thể tốt hoàn toàn rồi, điều tra là ai muốn sát hại nàng, đến lúc đó thật sự muốn tìm một đối tượng, nàng muốn một tờ hưu thư với Chuỗi Chuỗi thì ngay cả chút hơi sức cũng không tốn.
Nhưng chuyện sau này Đỗ Thư Dao cũng không nghĩ xa như vậy, Đỗ Thư Dao phỏng đoán lòng người cũng không khó, dù sao từ nhỏ sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, một câu nói một hành động, đều dễ dàng dẫn đến một trận đòn, nàng từ rất nhỏ đã học được đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhắc đến cũng đáng buồn.
Tuy nàng chưa nhìn thấy thiên nhan, nhưng không có ý khiêu khích hoàng quyền như bất kỳ người xuyên qua nào, nàng thật sự không có tình cảm chân thật, đối với hoàng đế cũng không có sự kính sợ thật tình, nhưng nàng từ nhỏ đã hiểu rõ một đạo lý, tất cả những hành động khiêu khích mà không thể gánh chịu hậu quả đều là cái chết.
Cho nên hôm nay nàng có thể khiêm tốn bao nhiêu thì sẽ khiêm tốn bấy nhiêu, xuống xe ngựa, sau khi để thị nữ sửa sang lại y phục cả mình, liền buông tay Thái Bình Vương ra.
“Đi với Liên Hoa đi, ngoan nhé, đợi lát nữa yến hội bắt đầu, dẫn ngươi ăn ngon.” Đỗ Thư Dao nhẹ giọng dỗ dành Thái Bình Vương, tuy đã nghe rất nhiều lần, nhưng Liên Hoa vẫn nhịn không được phải run cầm cập.
Mà Thái Bình Vương lại có chút cù cưa, còn “a a” hai tiếng, vừa vặn lúc này sau lưng hình như lại có xe ngựa đến, Đỗ Thư Dao theo tiếng quay đầu lại, Thái Bình Vương ôm nàng, cạ lên khuôn mặt non mịn của nàng mấy lần, trông có vẻ giống như hôn môi.
Mà xe ngựa phía sau có một người phóng ngựa đến, sau khi kéo dây cương bên cạnh xe, sửng sốt nhìn về phía Đỗ Thư Dao, vốn dĩ muốn đưa tay đón người trong xe xuống, nhưng lại quên vươn tay,
Trước đám đông, làm chuyện quá mức thân mật đến mức suồng sã này, phàm nếu có chút thể diện đều sẽ không làm, chỉ có kỹ nữ thanh lâu kỹ viện với ân khách mới dám phóng túng như thế, khiến người khinh thường.
Cũng chẳng trách nam tử xuống ngựa đó kinh ngạc, còn có Thúy Thúy và Liên Hoa tay mắt lanh lẹ, vội vàng kéo Thái Bình Vương ra, nhưng quay đầu nhìn thoáng, phát hiện có người đang kinh ngạc, Thúy Thúy vội vàng nhìn tiểu thư vô tri vô giác nhà mình còn đang khuyên bảo Thái Bình Vương, không chỉ xót xa một trận vì tiểu thư, thậm chí còn thấy nhục nhã đỏ bừng hai má vì nàng.
Người trên xe ngựa sửng sốt không phải ai khác, chính là người có hôn ước trước với tiểu thư, vì thân thể tiểu thư yếu ớt, Tam công tử công bộ thị lang đã đợi tiểu thư ba năm: Chúc Lương Bình.
Thúy Thúy không kìm được bắt lấy tay của Đỗ Thư Dao siết chặt một chút, tiểu thư trước đây rất thích Tam công tử, nhưng bây giờ…
Lúc này Thái Bình Vương đã bị Liên Hoa kéo đi, Đỗ Thư Dao để Thúy Thúy nắm đau, ôi một tiếng, quay đầu cười, nói: “Ngươi sao lại ra tay nặng như vậy, chẳng lẽ là nhìn thấy công tử nhà nào đẹp nên ngây người sao?”
Nàng nói xong, mặt mày sau vải sa cong cong, còn làm bộ nhìn xung quanh: “Đâu nào? Chỉ ta xem với nào.”
Thúy Thúy sợ Đỗ Thư Dao nhìn thấy Chúc Tam công tử, vội vàng kéo nàng đi vào bên trong, nhưng giờ này khắc này, chủ nhân trong xe sắp xuống xe đang chờ cánh tay cũng không chờ cánh tay nữa, tự vén màn lên nhìn.
Sau đó nhìn thấy phu quân trong nhà nàng ta mới định ra cho nàng ta, vậy mà đang ngây người nhìn nữ tử khác.
Người này là Nhị tiểu thư nhà Binh Bộ Thị Lang nổi danh bướng bỉnh được nuông chiều trong hoàng thành, đính ước hai lần bị từ hôn, hợp thành một đôi với Chúc công tử tuổi tác đã lớn lại bị từ hôn, tính tình như thế, nhìn thấy chuyện này, đập tay lên bàn tay của Chúc Lương Bình đỡ nàng ta, hất áo bào, đi về phía Đỗ Thư Dao.
Mở miệng ra là nói lời quái gỡ: “Ôi, đây không phải Đỗ Nhị tiểu thư khét tiếng hoàng thành sao?”
Phàm là quý nữ công tử trong hoàng thành sau cập kê, thậm chí là nữ tử sau hòa ly đều có thể tham gia, mỗi năm đều do chính Hoàng Hậu tự tay đảm nhận, đôi khi thậm chi Hoàng Đế sẽ tuyển chọn nữ tử tướng mạo xinh đẹp trong đó làm cung phi.
Thu Hoa Yến mỗi năm đều được tổ chức vào cuối mùa hè, đầu mùa thu, địa điểm nhiều năm đều là biệt viện hành cung trong hoàng thành, Đỗ Thư Dao không có trí nhớ của nguyên thân, nhưng theo Thúy Thúy nói, nàng trước khi chưa đính ước với Tam công tử của nhà Công Bộ thị lang, cũng đã từng tham gia.
Nhưng bây giờ nàng đã là Thái Bình Vương Phi, đây là Thu Hoa Yến, bất kể thế nào nàng cũng không thích hợp tham gia mà.
Sau thiệp mời là ấn riêng của Hoàng Hậu trong cung, tuyệt đối không người nào dám làm giả, Đỗ Thư Dao mờ mịt, nhưng hoàng mệnh khó mà làm trái, nếu muốn nàng đi, vậy thì nàng đi thôi.
Chẳng qua ngày xuất phát, Thái Bình Vương không chịu rời khỏi nàng nửa bước, Đỗ Thư Dao chỉ đành phải đưa theo hắn lên trong xe ngựa, đợi đến cửa hành cung, đưa thiệp mời ra, vốn dĩ nghĩ rằng thủ vệ ở cửa đương nhiên phải kiểm tra xa giá, không nghĩ rằng lại nhẹ nhàng để nàng và Thái Bình Vương vào.
Xa giá cùng dừng lại ở một chỗ ngoài biệt viện, bên trong là sân các nữ quyến nghỉ ngơi sửa soạn, Đỗ Thư Dao mang theo Thúy Thúy và Liên Hoa, không ít thị nữ hộ vệ trùng trùng điệp điệp đi theo, người ngày thường Đỗ Thư Dao không gặp, không biết Liên Hoa là làm ở đâu.
Ở đây dù không nhỏ, nhưng toàn là phòng của nữ quyến, nam tử đi vào thật sự là không thích hợp, Đỗ Thư Dao đành phải nói qua nói lại với Thái Bình Vương ở trong xe: “Chúng ta chỉ tách ra một lát thôi, người đi theo Liên Hoa đến biệt việt cho nam tử nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa Thu Hoa Yến bắt đầu, ta đưa ngươi đến chỗ ăn ngon.”
Thái Bình Vương một thân hoa phục, ngọc quan buộc cao, bất động không nói lời nào, quả nhiên là anh khí bức người lạnh nhạt vô trần số một, cho dù đôi mắt kỳ lạ, nhưng cũng không tổn hại đến sự tuấn mỹ của hắn, chỉ không biết làm sao hắn dài miệng, vừa mở miệng là gâu gâu gâu ẳng ẳng ẳng, được Đỗ Thư Dao mấy ngày này có ý thức dẫn dắt, tuy không thể mở miệng thốt tiếng người, nhưng tốt xấu gì thì ẳng ẳng ẳng cũng biến thành a a a.
Nhưng thế này cũng không ổn, vừa mở miệng vẫn là một kẻ ngốc, huống hồ Thái Bình Vương thật sự dính người muốn chết, đến mức Đỗ Thư Dao đi tiểu hắn cũng phải theo, hai ngày này sau khi bị Đỗ Thư Dao dùng tấm trúc nhỏ đánh lên tay, mới miễn cưỡng lúc Đỗ Thư Dao đi vệ sinh thì hắn sẽ ở bên ngoài đợi.
Nhưng Đỗ Thư Dao cũng phát hiện, Chuỗi Chuỗi bây giờ còn thông minh hơn trước kia, hơn nữa khoảng thời gian này càng ngày càng thông minh, thậm chí lúc hắn ăn cơm còn học dùng đũa, thậm chí còn có thể vụng về gắp rau cho Đỗ Thư Dao.
Đỗ Thư Dao rất thích sự thay đổi này, người nào nuôi chó mà chưa từng nằm mơ, chú chó của mình sẽ có một ngày biến thành người ở bên cạnh mình chứ?
Khi giấc mơ thành hiện thực, mỗi ngày Đỗ Thư Dao đều cố gắng hết sức chơi cùng hắn, dạy hắn làm sao để làm người.
Nhưng tuy Thái Bình Vương có thể gần như nghe hiểu hết lời nàng nói, nhưng lúc này sự ôm không tha của hắn thuần túy là thuộc về sự chơi xấu.
Đỗ Thư Dao nói nhỏ nhẹ một lúc lâu, thấy không có hiệu quả lúc này mới hung hăng lên, nói: “Ngươi nghe lời không! Nếu không thì buổi tối ngủ một mình!”
Giọng nói được ép rất thấp, nhưng tỳ nữ ở cửa xe cũng nghe thấy rất rõ ràng, Liên Hoa và Thúy Thúy nhìn nhau, đều nhìn thấy một mảnh bình an trong mắt nhau, các nàng biết mỗi ngày Vương Phi và Vương Gia ngủ cùng nhau nhưng không hề làm gì cả.
Không hề làm gì cả.
Nhưng tình cảm của bọn họ, thật sự ngọt ngào đường mật, mỗi ngày đều làm hạ nhân các nàng hoảng sợ đến muốn mù mắt, trên đời này thật sự không có phu thê nào trước sau không rời như thế, mà sau khi mắt của Vương Phi khỏe rồi, cũng không ghét bỏ Vương Gia bị điên, mỗi ngày không ngại phiền phức, có lúc chỉ một chuyện rất nhỏ cũng có thể chỉ bảo hơn mấy chục mấy trăm lần, các nàng tự nhận không ai có thể làm được.
Mà hai người thỉnh thoảng cũng có lúc cãi nhau như thế này, phần lớn là Vương Gia thật sự không nghe lời, Vương Phi sẽ lấy một tấm trúc nhỏ đánh lên mu bàn tay của hắn, rất nhẹ, Liên Hoa nhìn thấy giống như là đang gãi ngứa vậy, nhưng mỗi lần nhẹ nhàng đánh lên, Vương Gia sẽ kêu rất khủng khiếp, thảm đến mức như là bị đánh nghiêm trọng vậy, đau lòng muốn chết đến nỗi cả vương phủ đều có thể nghe thấy được.
Đương nhiên những chuyện này đều phải là chuyện tàn nhẫn nhất, tàn nhẫn nhất chính là câu vừa truyền ra từ trong xe ngựa “buổi tối không ngủ với ngươi.”
Mỗi lần dùng chiêu này là trăm lần trăm linh, chỉ có một lần không linh nghiệm, sau đó Vương Gia thật sự ngồi cả đêm ngoài cửa… đương nhiên sau đó càng linh hơn.
Đỗ Thư Dao nói ra câu này, Liên Hoa và Thúy Thúy biết chắc chắn thành công rồi, vì vậy không lâu sau, Đỗ Thư Dao xốc màn xe lên, cùng bước xuống với Thái Bình Vương.
Dù sao cũng là tham gia yến hội, hôm nay trạng phục của Đỗ Thư Dao vô cùng lộng lẫy, đầu đầy châu ngọc cuối cùng cũng không bị Chuỗi Chuỗi làm lộn xộn, trên váy dài màu xanh nhạt thêu hoa văn hoa mỹ, trùng trùng điệp điệp, phiêu dật như mây, còn vô cùng mát mẻ.
Đỗ Thư Dao ngoài trang dung và phục sức chọn lựa khéo léo ra, còn có một chỗ không giống, đó chính là trên mắt nàng che phủ một miếng lụa trắng hoa văn giống với màu sắc y phục của nàng, bây giờ Đỗ Thư Dao cực kỳ trân trọng mắt mình, ánh sáng gay gắt như thế này, nàng luôn phải phủ thêm một một lớp che chắn.
Thật ra Thúy Thúy không muốn để nàng như thế này lắm, trong hoàng thành có ai không biết sau khi con gái Thượng Thư gả cho Vương Gia điên luôn lấy nước mắt rửa mặt, đang yên lành khóc đến mù mắt, còn làm nhắc đến chuyện Đỗ Thư Dao đã rơi xuống nước trước thuyền Vương Gia vào mùa rét đậm, bị mất danh tiết.
Ở thời đại này, bất kể thế nào thì mất đi danh tiết sẽ khiến người khác khinh thường.
Đỗ Thư Dao nếu đã tốt rồi, tham dự với trang phục lộng lẫy, lại cùng Thái Bình Vương lộ ra sự ân ái, phải làm mặt của những người đó hung hăng bị đập nát mới đúng.
Nhưng Đỗ Thư Dao khăng khăng không chịu mặc bộ phù văn màu gấm do nàng ta và Liên Hoa chuẩn bị, hết lần này đến lần khác lại chọn y phục bình thường như vậy, còn khăng khăng bịt kín mắt, nói như thế này có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.
Thúy Thúy tức giận không tranh luận, nhưng cũng bất lực, đành phải để mặc Đỗ Thư Dao.
Mà trên thực tế, Đỗ Thư Dao đã trải qua nhiều phen suy nghĩ mới làm ra quyết định này, bất kể dụng ý Hoàng Hậu chiêu đãi nàng là thế nào, thì đều đương nhiên là đã qua sự đồng thuận của Hoàng Đế.
Đỗ Thư Dao không cho rằng, yến hội thế này lại muốn nàng người đã có phu quân đến để đội nón xanh cho nhi tử hắn ta, kết hợp với hiện trạng triều đại này, rất có thể Hoàng Đế muốn tuyển chọn trắc phi cho Thái Bình Vương, về phần vì sao nàng phải đến?
Đỗ Thư Dao đoán e là muốn thử xem nàng có tính tình ghen tuông không? Đương nhiên ngoài điều này ra, cũng có thể có mục đích khác, nhưng dựa theo địa vị của nử tử ở triều đại này tuyệt đối không thể là muốn nàng được nổi bật, Hoàng Đế là người cung cấp nhân sâm cho nàng, Đỗ Thư Dao sao phải nao núng, dù sao Thái Bình Vương là Chuỗi Chuỗi của nàng, trước đó nàng không biết còn sẽ sợ hãi, sau khi biết rồi nàng sợ ai chứ?
Hoàng Đế cưới tam thê tứ thiếp cho hắn, vậy thì có liên quan gì với nàng?
Nàng chỉ để ý làm cho tốt vị trí chính phi của nàng, cơm ngon rượu say, đợi cho thân thể tốt hoàn toàn rồi, điều tra là ai muốn sát hại nàng, đến lúc đó thật sự muốn tìm một đối tượng, nàng muốn một tờ hưu thư với Chuỗi Chuỗi thì ngay cả chút hơi sức cũng không tốn.
Nhưng chuyện sau này Đỗ Thư Dao cũng không nghĩ xa như vậy, Đỗ Thư Dao phỏng đoán lòng người cũng không khó, dù sao từ nhỏ sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, một câu nói một hành động, đều dễ dàng dẫn đến một trận đòn, nàng từ rất nhỏ đã học được đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhắc đến cũng đáng buồn.
Tuy nàng chưa nhìn thấy thiên nhan, nhưng không có ý khiêu khích hoàng quyền như bất kỳ người xuyên qua nào, nàng thật sự không có tình cảm chân thật, đối với hoàng đế cũng không có sự kính sợ thật tình, nhưng nàng từ nhỏ đã hiểu rõ một đạo lý, tất cả những hành động khiêu khích mà không thể gánh chịu hậu quả đều là cái chết.
Cho nên hôm nay nàng có thể khiêm tốn bao nhiêu thì sẽ khiêm tốn bấy nhiêu, xuống xe ngựa, sau khi để thị nữ sửa sang lại y phục cả mình, liền buông tay Thái Bình Vương ra.
“Đi với Liên Hoa đi, ngoan nhé, đợi lát nữa yến hội bắt đầu, dẫn ngươi ăn ngon.” Đỗ Thư Dao nhẹ giọng dỗ dành Thái Bình Vương, tuy đã nghe rất nhiều lần, nhưng Liên Hoa vẫn nhịn không được phải run cầm cập.
Mà Thái Bình Vương lại có chút cù cưa, còn “a a” hai tiếng, vừa vặn lúc này sau lưng hình như lại có xe ngựa đến, Đỗ Thư Dao theo tiếng quay đầu lại, Thái Bình Vương ôm nàng, cạ lên khuôn mặt non mịn của nàng mấy lần, trông có vẻ giống như hôn môi.
Mà xe ngựa phía sau có một người phóng ngựa đến, sau khi kéo dây cương bên cạnh xe, sửng sốt nhìn về phía Đỗ Thư Dao, vốn dĩ muốn đưa tay đón người trong xe xuống, nhưng lại quên vươn tay,
Trước đám đông, làm chuyện quá mức thân mật đến mức suồng sã này, phàm nếu có chút thể diện đều sẽ không làm, chỉ có kỹ nữ thanh lâu kỹ viện với ân khách mới dám phóng túng như thế, khiến người khinh thường.
Cũng chẳng trách nam tử xuống ngựa đó kinh ngạc, còn có Thúy Thúy và Liên Hoa tay mắt lanh lẹ, vội vàng kéo Thái Bình Vương ra, nhưng quay đầu nhìn thoáng, phát hiện có người đang kinh ngạc, Thúy Thúy vội vàng nhìn tiểu thư vô tri vô giác nhà mình còn đang khuyên bảo Thái Bình Vương, không chỉ xót xa một trận vì tiểu thư, thậm chí còn thấy nhục nhã đỏ bừng hai má vì nàng.
Người trên xe ngựa sửng sốt không phải ai khác, chính là người có hôn ước trước với tiểu thư, vì thân thể tiểu thư yếu ớt, Tam công tử công bộ thị lang đã đợi tiểu thư ba năm: Chúc Lương Bình.
Thúy Thúy không kìm được bắt lấy tay của Đỗ Thư Dao siết chặt một chút, tiểu thư trước đây rất thích Tam công tử, nhưng bây giờ…
Lúc này Thái Bình Vương đã bị Liên Hoa kéo đi, Đỗ Thư Dao để Thúy Thúy nắm đau, ôi một tiếng, quay đầu cười, nói: “Ngươi sao lại ra tay nặng như vậy, chẳng lẽ là nhìn thấy công tử nhà nào đẹp nên ngây người sao?”
Nàng nói xong, mặt mày sau vải sa cong cong, còn làm bộ nhìn xung quanh: “Đâu nào? Chỉ ta xem với nào.”
Thúy Thúy sợ Đỗ Thư Dao nhìn thấy Chúc Tam công tử, vội vàng kéo nàng đi vào bên trong, nhưng giờ này khắc này, chủ nhân trong xe sắp xuống xe đang chờ cánh tay cũng không chờ cánh tay nữa, tự vén màn lên nhìn.
Sau đó nhìn thấy phu quân trong nhà nàng ta mới định ra cho nàng ta, vậy mà đang ngây người nhìn nữ tử khác.
Người này là Nhị tiểu thư nhà Binh Bộ Thị Lang nổi danh bướng bỉnh được nuông chiều trong hoàng thành, đính ước hai lần bị từ hôn, hợp thành một đôi với Chúc công tử tuổi tác đã lớn lại bị từ hôn, tính tình như thế, nhìn thấy chuyện này, đập tay lên bàn tay của Chúc Lương Bình đỡ nàng ta, hất áo bào, đi về phía Đỗ Thư Dao.
Mở miệng ra là nói lời quái gỡ: “Ôi, đây không phải Đỗ Nhị tiểu thư khét tiếng hoàng thành sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương