Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia
Chương 145: Chín Tháng Mười Ngày
“Cháu không dám, cháu chỉ nói sự thật mà thôi.” Lão thái thái tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, gương mặt đỏ cả lên, trong bụng của Lâm Sơ Nguyệt mang thai chắt của bà ta, vậy nên lão thái thái không dám làm gì quá đáng quá. Lâm Sơ Nguyệt thấy bà không nói được gì nữa liền nắm bắt thời cơ. “Lão thái thái, cháu sẽ ở bên cạnh Thế Tu cho tới khi sinh đứa bé này ra, nếu như sinh xong, anh ấy vẫn không nhớ lại thì cháu sẽ rời đi.” “Cô nói thật sao?” “Vâng.” Lâm Sơ Nguyệt gật đầu chắc nịch. “Để tránh việc cô nói dối, tôi sẽ bảo người soạn hợp đồng, cô ký vào đó cho tôi.” Lâm Sơ Nguyệt không phản đối, cô đánh cược tất cả mọi thứ vào chín tháng này, cũng như tình yêu của hai người, cô tin anh sẽ nhớ lại thôi… … Trong phòng bệnh lúc này, thư ký Kim đang đứng bên cạnh Tiêu Thế Tu, bình thường báo cáo xong công việc anh ta sẽ bị anh đuổi ra ngoài ngay nhưng hôm nay anh ta thấy anh mãi không nói gì, vẻ mặt thì rơi vào trầm tư. Thư ký Kim nghe nói anh bị tai nạn thôi chứ không biết anh bị mất trí nhớ, quên đi Lâm Sơ Nguyệt, cho tới khi anh hỏi: “Thư ký Kim, cậu biết cô gái tên là Lâm Sơ Nguyệt là ai không?” “Dạ?” Anh ta ngạc nhiên mở to mắt, hình như lúc nãy anh ta không nghe lầm đó chứ? Tiêu Thế Tu dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo anh ta, anh không có thói quen hỏi lại lần thứ hai, thư ký Kim giật mình toát mồ hôi hột, gượng cười trả lời anh: “Tổng giám đốc, anh nói gì vậy? Đó là thiếu phu nhân, là vợ của anh mà?” Câu trả lời của anh ta còn khiến cho anh ngạc nhiên hơn, Lâm Sơ Nguyệt là vợ của anh? “Nếu là vợ, tại sao tôi không hề nhớ một chút gì cả về cô ấy? Trong điện thoại cũng không có tấm ảnh nào của chúng tôi cả, thậm chí là của cô ấy.” Thư ký Kim lấy làm lạ, rõ ràng có lần anh ta đã nhìn thấy trong điện thoại của anh có rất nhiều ảnh của Lâm Sơ Nguyệt cơ mà? “Tổng giám đốc, anh không sao chứ?” Anh ta hoài nghi hỏi, nghĩ rằng anh thực sự gặp vấn đề. Vẻ mặt của Tiêu Thế Tu bán tín bán nghi, giống như đang chăm chú suy nghĩ chuyện mà anh ta vừa nói. “Thư ký Kim, những lời anh nói vừa nãy là sự thật chứ?” Anh ta khẳng định chắc nịch: “Tôi xin đảm bảo những gì mà tôi nói lưc nãy là sự thật ạ!” Tiêu Thế Tu xua tay đuổi anh ra ngoài: “Được rồi, anh ra ngoài đi.” Anh ta gãi gãi đầu rồi ra ngoài, tổng giám đốc hôm nay kỳ lạ quá? Hay là do hai người đó cãi nhau, thiếu phu nhân đập thứ gì đó vào đầu tổng giám đốc nên anh quên hết mọi chuyện rồi? Thư ký Kim mang theo tâm trạng rối ren quay trở về công ty, vừa đi ra ngoài hành lang một đoạn thì bắt gặp Lâm Sơ Nguyệt cùng lão thái thái. Anh ta nhanh nhẹn nấp vào sau cây cột, nghe thấy lão thái thái nói chuyện với cô: “Lâm Sơ Nguyệt, đừng quên những gì mà cô vừa nói đấy, sinh xong đứa con này thì cô phải rời khỏi Thế Tu, biến mất khỏi Tiêu gia mãi mãi!” “Lão thái thái, cháu nhớ rồi ạ. Bà cứ yên tâm.” Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, thư ký Kim nấp sau cây cột đã nghe thấy toàn bộ mọi chuyện, anh ta kinh ngạc há hốc mồm, chuyện gì đang diễn ra thế này? Nếu không phải là nể tình đứa con trong bụng cô thì lão thái thái đã đuổi cô đi rồi, dù gì Lâm Sơ Nguyệt cũng chẳng phải là con gái của Lâm Chấn Xuyên, bà âm thầm tính toán, phải làm cách nào đó để cho Thế Tu căm ghét Lâm Sơ Nguyệt mới được… Quay trở lại phòng bệnh, lão thái thái nở nụ cười ân cần lo lắng cho anh. “Thế Tu, cháu thấy trong người đã khoẻ hơn chưa?” “Cảm ơn bà nội, cháu vẫn ổn mà.” “Được rồi, bà đã dặn bác sĩ Triệu rồi, nếu cháu cảm thấy trong người không khoẻ hay có vấn đề gì thì nói ngay với ông ấy nhé…” “Vâng.” Lão thái thái quay ra phía sau, lớn tiếng gọi Lâm Sơ Nguyệt vào: “Vào đây đi!” “Đây là người hầu bà thuê cho cháu, cô ta sẽ chăm sóc cho cháu, có vấn đề gì thì cứ nói cho bà biết.” Một trong những điều kiện mà lão thái thái đặt ra là Lâm Sơ Nguyệt không được nói cho anh biết cô là vợ của anh mà chỉ là người hầu mà thôi, nếu không thì bà sẽ không đồng ý cho cô ở bên cạnh chăm sóc anh, ánh mắt Tiêu Thế Tu bỗng nhiên thâm trầm, Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu, lão thái thái nghiêm giọng nói: “Từ bây giờ cô phải gọi Thế Tu là thiếu gia, nhớ chưa?!” “Vâng…” Lâm Sơ Nguyệt cắn răng nhẫn nhịn, lão thái thái bấy giờ mới cười, đặt một tay lên vai anh rồi nói: “Vậy Thế Tu, bà về đây, có chuyện gì phải nói cho bà ngay đấy.” “Vâng bà nội…” Tiêu Thế Tu định tiễn bà ra ngoài cửa nhưng lão thái thái nói không cần, đợi bà đi hẳn thì anh mới nhìn Lâm Sơ Nguyệt mà nói: “Cô cũng khá quá nhỉ? Chỉ trong một thời gian ngắn mà đã thuyết phục được lão thái thái để ở bên cạnh tôi, thế này thì hợp lý quá không sợ bị đàm tiếu rồi, vì bây giờ có ai hỏi thì cô chỉ cần trả lời là người hầu của tôi mà thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương