Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia
Chương 147: Nụ Hôn Trong Bệnh Viện
Tiêu Thế Tu thấy cô bỗng nhiên không nói gì nữa, anh cúi đầu xuống nhìn thì không ngờ cô đã ngủ. Hơn thế nữa còn ngủ say, hơi thở sâu và đều, anh định đặt cô xuống giường nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại nắm lấy áo anh rất chặt. Anh khựng người, đắn đo một lúc rồi quyết định ôm cô nằm xuống giường. Tiêu Thế Tu chẳng buồn ngủ một chút nào, hai mắt mở thao láo, hơn nữa trong người càng ngày càng cảm thấy nóng. Nhất là khi Lâm Sơ Nguyệt ôm anh chặt cứng thế này… Tiêu Thế Tu trông cô ngủ ngon chẳng nỡ đánh thức cô dậy, cơn khát vọng bừng bừng lên trong lòng anh cứ như là một con thú nhỏ đang không ngừng gặm nhấm, trái ngược hẳn lại với Lâm Sơ Nguyệt, cô ngủ rất ngon, khoé môi còn thấp thoáng nở nụ cười. Không ngờ có một ngày anh lại vì một người mà chịu đựng thế này, Tiêu Thế Tu thở dài, bàn tay vô thức vuốt ve mái tóc cô. Lâm Sơ Nguyệt ngủ một mạch mấy tiếng liền, khi trời tối đen cô mới chầm chậm mở mắt ra. Cô dụi dụi mắt, bất ngờ chạm phải ánh mắt sâu hút của Tiêu Thế Tu, Lâm Sơ Nguyệt giật mình tỉnh cả người, anh rút phựt tay ra rồi ngồi dậy nắn bóp cánh tay đã mỏi nhừ của mình. “Em…xin lỗi…em ngủ thiếp đi mất.” Cô luống cuống nói. Tiêu Thế Tu hừ lạnh một tiếng không nói gì. Lâm Sơ Nguyệt chủ động bóp tay lấy lòng anh: “Anh mỏi lắm à?” Anh trưng ra vẻ mặt “còn phải hỏi sao?” Cô lí nhí nói trong miệng: “Mỏi tay sao không rút tay ra…” “Cô nói gì đấy?” Tiêu Thế Tu nheo mắt, toả ra một sự nguy hiểm. “Không…em có nói gì đâu.” Lâm Sơ Nguyệt lập tức phủ nhận nhưng làm sao qua được đôi tai này của anh, Tiêu Thế Tu cũng chẳng biết sao mình lại chịu đựng được nữa mà không rút tay ra, thế mà ngủ dậy cô lại còn trách anh cơ đấy. “Nhìn cô ngủ say như heo, tôi không đẩy cô xuống giường là may đấy.” Lâm Sơ Nguyệt bĩu môi nhỏ, cô mà là heo thì anh cũng là heo, nếu là trước đây thì cô đã véo cho anh mấy cái trừng trị rồi. Tiêu Thế Tu bỗng im lặng ngắm cô, trong lúc ngủ anh cũng nhìn cô rất lâu, phát hiện ra dung nhan của Lâm Sơ Nguyệt càng nhìn càng vừa mắt. Cô không biết là anh đang nhìn mình, đang xoa bóp tay cho anh thì vuốt sói của anh chậm rãi đặt ở eo cô tự khi nào. Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt sâu thẳm hun hút ấy, phút chốc quên cả hít thở… Hơi thở bạc hà bao bọc xung quanh cô, vấn vít xung quanh bờ môi cô, khoảng cách dần dần được thu gọn. Khi môi anh chỉ còn cách môi cô có vài milimet thì Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên lấy tay chặn môi anh lại. “Khoan đã…” Tiêu Thế Tu chợt cau mày, Lâm Sơ Nguyệt nín cười hỏi: “Anh muốn làm gì?” Hành động rõ ràng như thế rồi, cô còn hỏi? “Anh…muốn hôn em à?” “Ừ.” Anh bình thản thừa nhận, Lâm Sơ Nguyệt tủm tỉm cười, đột nhiên đứng dậy nói: “Nhưng mà bây giờ em không muốn hôn anh.” Dứt lời, cô bỏ mặc anh với khuôn mặt sững sờ ngạc nhiên rồi chạy vọt vào trong nhà tắm. Lâm Sơ Nguyệt nhìn mình trong gương, hai mắt sưng húp còn dính ghèn, mái tóc thì rối bời, không thể tin được cô nói chuyện với anh từ nãy đến giờ bằng dáng vẻ này… Lâm Sơ Nguyệt ôm mặt, mở nước vỗ vỗ lên rửa mặt, lúc cô đi ra ngoài đã không thấy Tiêu Thế Tu đâu cả. “Thế Tu…” Cô cất tiếng gọi, trên giường chăn được gấp gọn gàng, còn anh đi đâu mất rồi? “Thế Tu…” Lâm Sơ Nguyệt mở cửa nhìn ra bên ngoài, ánh đèn hành lang trắng xoá, không gian yên ắng cô tịch không một bóng người còn vương chút lạnh lẽo. Lâm Sơ Nguyệt đi một đoạn, đang định cất tiếng gọi anh thêm một lần nữa thì thấy anh đang đứng hút thuốc ở một ngã rẽ hành lang. Gương mặt anh được bao bọc bởi làn khói hư ảo, anh hướng mắt nhìn ra xa, Lâm Sơ Nguyệt không biết là anh đang nghĩ gì, trước đây anh chưa từng hút thuốc, đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy anh hút thuốc. Anh hít thêm một hơi thuốc rồi ném nó xuống đất, dùng dép dụi dụi tắt tàn thuốc đi. Tiêu Thế Tu không quay đầu lại nhìn cô, cất tiếng: “Còn không ra đây đi?” Trái tim Lâm Sơ Nguyệt đánh thịch một tiếng, anh đang nói cô sao? Cô rụt rè bước tới gần anh hơn, Tiêu Thế Tu bấy giờ mới quay người, đôi mắt như những vì sao trên bầu trời đêm nhìn cô chăm chú, xung quanh yên lặng tới mức nghe được cả tiếng thở của hai người, cuối cùng anh là người chủ động mở lời: “Bây giờ hôn được chưa?” “Sao?” Lâm Sơ Nguyệt chưa kịp hiểu ý anh thì đôi môi anh đã hạ xuống, ngậm lấy môi cô. … Lưu Hạ bỏ về nhà, không ngờ lại đụng trúng một người, ông ta lao ra trước xe ô tô làm cho tài xế hoảng hồn, vội vã đạp mạnh chân ga, may mà chiếc xe ô tô kịp thời phanh lại, tránh được một màn tai nạn thảm khốc. Lưu Hạ khó chịu và giận dữ, nhìn qua gương chiếu hậu thấy người đang chặn xe của cô ta không ai khác là Lưu Sướng Hoa, gương mặt liền trở nên trắng bệch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương