Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia
Chương 184: Anh Đã Sai
“Em sao thế? Khó chịu ở đâu à?” Tiêu Thế Tu thấy sắc mặt cô trắng bệch, lập tức lo lắng đi tới đỡ cô. Mười ngón tay Lâm Sơ Nguyệt bám chặt vào cánh tay anh, khớp xương nổi lên, cơ thể còn run lẩy bẩy. Tiêu Thế Tu giữ chặt bả vai cô, thanh âm gấp gáp: “Sơ Nguyệt!” Lồng ngực Lâm Sơ Nguyệt phập phồng, cô nói với anh: “Thế Tu…Lưu Hạ…cô ta nói…” Cô bỗng nhiên im bặt, Tiêu Thế Tu không hiểu cô đang muốn nói gì. “Cô ta nói gì?” Lâm Sơ Nguyệt sực nhớ ra bây giờ anh bị mất trí nhớ, cô nói với anh thì có ích gì? “Em…em không sao, em muốn về nhà.” Cô gạt tay anh ra khỏi vai mình, đi nhanh ra khỏi đó, Tiêu Thế Tu đuổi theo giữ cô lại. “Lâm Sơ Nguyệt, em có chuyện gì giấu anh đúng không? Vừa nãy Lưu Hạ nói gì với em?” “Không có gì cả. Em chỉ buồn nôn thôi.” Cô cụp mi tránh ánh mắt của anh. Tiêu Thế Tu dường như hơi bực bội, có chuyện gì mà cô phải giấu không cho anh biết? Chẳng lẽ cô không tin tưởng anh hay sao? “Lâm Sơ Nguyệt, em không tin anh à?” “Không phải…” Cô phải nói như thế nào đây? “Thế Tu, em muốn tới bệnh viện để kiểm tra một chuyện, có kết quả em sẽ nói cho anh biết được không?” Lâm Sơ Nguyệt chớp mắt nhìn anh, cuối cùng anh cũng thoả hiệp, hai người quay trở lại phòng ăn, lão thái thái dường như không vui vẻ gì, bà nói bóng nói gió cô: “Chỉ bị nghén một chút mà phải ở trong phòng vệ sinh lâu thế à?” “Cháu xin lỗi ạ.” Cô cúi đầu. Tiêu Thế Tu lên tiếng: “Bà nội, cháu có chút việc ạ, cháu xin phép về trước.” Lưu Hạ trợn tròn mắt, không tin nổi trước mặt cô ta mà anh ta dám hành động như thế. Vẻ mặt của Tiêu Nhất Minh vẫn bình thản coi như không nhìn thấy gì, còn Lưu Hạ đã sắp không nhịn nổi nữa. Cô ta đột nhiên đứng bật dậy, cầm cốc nước hất thẳng vào mặt Lâm Sơ Nguyệt. “Đồ tiện nhân! Cô dám câu dẫn anh chồng của mình à?!” Hành động của cô ta quá nhanh khiến ai cũng không kịp trở tay, Tiêu Nhất Minh đứng dậy, giận dữ trách mắng cô ta: “Lưu Hạ, cô làm cái quái gì thế?!” “Anh còn dám bênh nó à?! Nó là đồ hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ người khác!” Lưu Hạ bù lu bù loa lên: “Ở trước mặt tôi mà anh tình tứ với nó thế, sau lưng tôi hai người còn làm những gì nữa?! Đồ hồ ly tinh hôm nay tao phải rạch nát mặt mày ra!” Dứt lời, cô ta cầm lấy con dao ăn trên bàn lên, hướng tới Lâm Sơ Nguyệt nhưng lập tức bị Tiêu Nhất Minh chặn lại. “Đồ điên! Cô làm gì vậy hả?!” Tiêu Nhất Minh vô cùng giận dữ, đẩy ngã cô ta xuống đất, đứng trước mặt Lâm Sơ Nguyệt bảo vệ cô, hành động đó làm cho Lưu Hạ căm phẫn cô tới tột độ. “Anh…anh bảo vệ cho con hồ ly tinh đó sao?” “Tôi cấm cô sỉ nhục cô ấy như thế!” Lưu Hạ đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn anh ta, đúng lúc đó thanh âm của Đường Nhất Hoan vang lên; “Đủ rồi, còn ra thể thống gì nữa? Nếu để lão thái thái nhìn thấy thì sẽ thế nào?” Tiêu Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, gườm gườm nhìn Lưu Hạ, cô ta cắn môi, cuối cùng quyết định ngồi xuống chỗ cũ. Lúc này anh ta mới lấy khăn giấy lau mặt cho cô, Lâm Sơ Nguyệt đoạt lấy chiếc khăn, giữ khoảng cách với anh ta. “Cảm ơn anh.” Tiêu Nhất Minh siết chặt tay, thái độ khách sáo của cô làm cho anh ta thật tổn thương. Nhưng miễn bảo vệ được cô là anh ta vui lắm rồi. Lâm Sơ Nguyệt chậm rãi lau khô tóc, vừa đúng lúc Tiêu Thế Tu và lão thái thái trở ra. Nỗi kinh ngạc hiện lên trên mặt anh, sau đó là sự phẫn nộ. “Chuyện gì vậy?” “Không sao, em chỉ sơ ý làm đổ nước mà thôi.” Anh tất nhiên không tin, lạnh lùng quét mắt nhìn toàn bộ những người ở đó, đến chỗ Lưu Hạ, cô ta giật thột đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Tiêu Thế Tu xác định là cô ta, anh lạnh mặt bước tới: “Là cô, phải không?” Lâm Sơ Nguyệt vội vàng kéo tay anh: “Thế Tu, không phải đâu.” Anh hít sâu một hơi, gân xanh trên thái dương nổi cộm, sau đó không nói không rằng dắt tay cô rời đi, những người có mặt ở đó chỉ cần anh vắng mặt một chút đều muốn gây khó dễ cho cô, Tiêu Thế Tu đã sai khi đưa cô tới đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương