Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia
Chương 31: Đấm Vỡ Cửa Kính
Lâm Sơ Nguyệt thực sự không thích thái độ mà anh dành cho cô ngay lúc này, nhất là trong lòng cô vẫn còn cảm thấy ấm ức chuyện đêm hôm qua anh ép cô. “Tôi làm gì?” Cô thờ ơ hỏi lại. Tiêu Thế Tu nhìn cô chằm chằm, khóe môi bất giác nhếch lên cười khẩy: “Cô giỏi lắm, trước mặt chồng mình còn ở ngay trong biệt thự Tiêu gia mà cô vô tư thản nhiên ôm ấp người đàn ông khác, cắm cho tôi một chiếc sừng to đùng trên đùng, bây giờ còn giả vờ vô tội không biết gì?” Lâm Sơ Nguyệt cười lạnh, thì ra là chuyện đó? “Giữa tôi và anh Trình Khâm chẳng có chuyện gì cả, anh tin hay không thì tùy.” “Anh Trình Khâm?” Anh châm biếm. “Cô gọi anh ta thân mật như thế sao? Vậy mà còn nói giữa hai người không có chuyện gì? Cô coi tôi là con lừa à?” Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng đáp lại: “Tiêu Thế Tu, giữa hai chúng ta cũng đâu phải là người yêu gì, anh cần gì phải bực bội như thế?” Câu nói đó như một chiếc gai nhọn đâm vào tim anh, Tiêu Thế Tu rõ ràng hiểu điều đó hơn ai hết, ngay từ đầu anh đã coi mối quan hệ của bọn họ dựa trên hợp đồng, nhưng tại sao khi thấy cô ở cùng với một người đàn ông khác anh lại khó chịu đến thế? Lâm Sơ Nguyệt cũng nhìn anh chằm chằm, cô muốn xem rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì? Dưới ánh mắt cô, Tiêu Thế Tu bình thản hơn lúc nãy, thực ra bên trong lại che giấu tâm tư đang cuồn cuộn như sóng ngầm,anh trả lời: “Lâm Sơ Nguyệt cô nên nhớ cô đang là thiếu phu nhân của Tiêu gia, cô không được làm mất mặt Tiêu gia!” Lâm Sơ Nguyệt đã hy vọng vào một câu trả lời khác nhưng câu trả lời của anh như một gáo nước lạt tạt xuống đầu cô, thì ra chỉ là anh sợ mất mặt mà thôi… “Tất nhiên là như vậy rồi, tôi nhất định sẽ làm thật tốt nhiệm vụ của mình, không cần Tiêu thiếu gia nhắc nhở đâu.” Cô nói xong bèn xoay người bỏ đi, Tiêu Thế Tu gắt hỏi: “Cô đi đâu vậy hả?!” Lâm Sơ Nguyệt không trả lời, đi thẳng một mạch sang một căn phòng khác rồi đóng sầm cửa lại. Giây lát sau cô nghe thấy một âm thanh rất lớn, giống như là tiếng chai thủy tinh vỡ, tiếp theo là thanh âm thất thanh của Ngô quản gia. “Thiếu gia…” Tiêu Thế Tu đấm mạnh tay vào ô cửa kính, thủy tinh vỡ bắn ra găm vào bàn tay anh, Ngô quản gia đứng một bên thấy thế thì sợ quá nhưng ông ta vừa lên tiếng đã bị anh đuổi ra ngoài. Lâm Sơ Nguyệt mặc kệ vẫn tiếp tục trùm chăn kín mít nằm trên giường. Ngô quản gia sợ anh sẽ làm chuyện dại dột, ông ta lại không dám nán lại bởi vì mỗi khi Tiêu Thế Tu lên cơn đều rất đáng sợ, anh ta chợt nhớ tới lần trước chỉ có Lâm Sơ Nguyệt kìm chế được anh, ông ta ngay lập tức chạy đi tìm cô. “Thiếu phu nhân…” Ngô quản gia dồn dập gõ cửa, thanh âm run run khẩn cầu: “Thiếu phu nhân, phu nhân đi xem thiếu gia xem thế nào được không ạ? Thiếu gia…thiếu gia vừa mới đấm vào cửa kính, chảy rất nhiều máu…” Đấm vào cửa kính ư? Cũng không chết được… Nhưng đáp lại ông ta chỉ là sự im lặng đáng sợ. Ngô quản gia không biết làm thế nào chỉ liên tục gõ cửa. “Thiếu phu nhân, cầu xin thiếu phu nhân đấy…” Lâm Sơ Nguyệt đã bịt chặt hai tai lại để không nghe thấy lời của Ngô quản gia rồi nhưng bỏ mặc anh thì thú thật cô cũng không thể yên lòng, là một thầy thuốc cô không thể bỏ mặc người bị bệnh, nhưng Tiêu Thế Tu làm thế để làm gì? Bày tỏ nỗi tức giận hay là muốn chọc cho cô tức lên, gián tiếp nói rằng đó là lỗi của cô nên anh mới làm như thế? “Thiếu phu nhân…” Ngô quản gia nghe thấy một âm thanh lớn khác, hoảng sợ đập cửa mạnh hơn, Lâm Sơ Nguyệt cắn răng đi ra mở cửa, cùng ông ta tới phòng của Tiêu Thế Tu. Đập vào mắt Lâm Sơ Nguyệt là mảnh kính thủy tinh vỡ bắn tung tóe dưới đất và mùi máu tanh nồng trong không khí, hai ô cửa kính bị anh đấm vỡ, máu liên tục nhỏ xuống qua kẽ tay, khi Lâm Sơ Nguyệt đến cũng là lúc anh chuẩn bị giơ tay lên đấm thêm vào ô cửa kính thứ ba, nhưng lần này lại có một bàn tay khác chặn lại. “Tiêu Thế Tu dừng lại!” Nắm đấm anh giơ ra chỉ cách khuôn mặt cô chưa đầy năm cen ti met, Lâm Sơ Nguyệt nhìn thằng vào đôi mắt đỏ ngầu của anh, vẻ mặt không sợ hãi, Tiêu Thế Tu gằn giọng nói: “Tránh ra!” “Không!” “Tránh ra nếu không tôi sẽ đánh chết cô!” Tiêu Thế Tu gầm lên, Ngô quản gia đứng đằng sau còn phải giật mình, Lâm Sơ Nguyệt vẫn kiên quyết: “Tôi không tránh!” Mặc dù cơ thể cô đang run lên vì sợ hãi, cô vẫn lựa chọn cách này. Tiêu Thế Tu cười khẩy, trong giọng nói lạnh lùng ẩn chứa thanh âm giận dữ: “Lâm Sơ Nguyệt, cô giả vờ quan tâm đến người khác sao? Đúng là một người đàn bà tâm cơ!” “Anh muốn nghĩ tôi như thế nào cũng được, miễn là anh đừng tự hành hạ mình nữa!” Lồng ngực trái của cô khẽ nhói lên, Tiêu Thế Tu lại tiếp tục sỉ nhục cô: “Lâm Sơ Nguyệt! Đừng tỏ ra mình là một người tốt nữa, cô nghĩ mình có quyền gì mà dạy tôi? Hay cô nghĩ mình thực sự là thiếu phu nhân của Tiêu gia?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương