Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia
Chương 77: Thứ Tình Cảm Vô Hình
“Cái gì?” Vẻ mặt anh ngắn cả lại, lông mày xụ xuống. “Thật mà…” Lâm Sơ Nguyệt chớp chớp mắt, mặc dù đối với anh là đòn trí mạng nhưng bây giờ anh không thể bỏ qua được! Tiêu Thế Tu đưa tay xuống kiểm tra, sờ thấy băng vệ sinh dày cộm đó của cô, ánh mắt tức khắc sa sầm. Lâm Sơ Nguyệt đẩy anh ra rồi ngồi phắt dậy, luống cuống cài lại dây áo của mình, hai gò má đỏ ửng cả lên. “Tôi đã nói rồi mà anh không tin.” May mà cô nhanh trí nhét băng vệ sinh vào, không là tối nay lại trở thành bữa ăn của anh mất rồi… Thấy Tiêu Thế Tu không nói gì, Lâm Sơ Nguyệt mới tò mò ngoảnh sang nhìn anh, không ngờ thấy anh ngồi đờ đẫn như người mất hồn, không phải chứ? Anh sốc đến vậy sao? “Tiêu Thế Tu…” Cô đánh bạo vươn tay khẽ lay bả vai anh nhưng anh vẫn như cũ ngồi im không động đậy. “Anh có sao không?” Lâm Sơ Nguyệt lần đầu thấy dáng vẻ này của anh nên có chút hoảng sợ. Tiêu Thế Tu như cũ không trả lời, cô mới rón rén lại gần anh hơn, hỏi: “Anh sao vậy? Đừng làm tôi sợ mà…” “Em vừa nói mình bị làm sao?“ Bấy giờ anh mới quay sang nhìn cô, ngữ khí lo lắng. “Là…là bà dì đến rồi…” “Bà dì nào?” “Anh không biết à? Nghĩa là mỗi tháng đều bị ra máu đó…” “Ra máu?!” Lông mày anh dựng ngược cả lên, hai tay bóp lấy bả vai cô: “Sao lại bị ra máu? Có nghiêm trọng không? Không được, em phải đến bệnh viện với anh ngay!” Anh vội vàng kéo cô đứng dậy, Lâm Sơ Nguyệt nói: “Không phải! Đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường thôi, phụ nữ mỗi tháng đều bị như vậy, anh đừng lo lắng quá…” “Vậy sao…?” Tiêu Thế Tu nghe cô nói đó là hiện tượng bình thường thì nét mặt mới hoà hoãn đi một chút, không ngờ anh lại lo lắng cho cô đến như vậy, Lâm Sơ Nguyệt âm thầm rung động, cô kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình, lí nhí nói: “Anh không cần phải lo lắng cho tôi như vậy đâu.” “Sao có thể không lo?” Tiêu Thế Tu xoa đầu cô: “Em là vợ của anh, tất nhiên là phải lo lắng cho em rồi.” Trái tim Lâm Sơ Nguyệt đập mạnh, cô nhìn nụ cười và ánh mắt dịu dang của anh ngay lúc này, lần đầu tiên hỏi: “Tiêu Thế Tu, anh biết tôi chỉ là người được gả thay vào Tiêu gia không?” Nhắc đến hai từ “gả thay”, nụ cười trên môi anh bỗng vụt tắt. Lâm Sơ Nguyệt quan sát kĩ từng biểu hiện trên khuôn mặt anh, xem anh đang có suy nghĩ gì, Tiêu Thế Tu chỉ lãnh đạm trả lời: “Anh biết.” “Vậy đáng ra tôi không phải là vợ của anh, ngay từ đầu đã không phải, cả kể không có bản hợp đồng thì cũng không phải.” Lâm Sơ Nguyệt nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Ban đầu tôi chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho anh sau đó sẽ rời khỏi đây mà thôi, nhưng sau đó anh lại nói thích tôi. Tiêu Thế Tu, nếu bà nội biết chuyện chúng ta không phải là vợ chồng thật sự, tôi còn là người gả thay vào Tiêu gia thì bà sẽ thế nào? Vậy nên…” “Vậy nên em định nói cách tốt nhất là không nên bắt đầu mối quan hệ này chứ gì?” Anh nói. Ngực trái cô đau nhói lên, anh nói hoàn toàn trúng tim đen của cô, Lâm Sơ Nguyệt cũng không tránh né nữa mà gật đầu: “Đúng vậy.” “Vậy sao em không nghĩ sẽ biến mối quan hệ này trở thành sự thật?” Tiêu Thế Tu vừa nói xong, Lâm Sơ Nguyệt đã ngỡ ngàng, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, anh lên tiếng: “Anh biết trong quá khứ anh đã gây ra cho em nhiều tổn thương, nhưng anh thật sự thích em, bảo bối…Anh muốn cùng em xây dựng một gia đình thực sự, muốn cùng em đi hết cuộc đời sau này, mong em hãy cho anh một cơ hội để anh được bù đắp cho em.” Cô cúi gằm mặt, cảm xúc trong lòng rối ren vô cùng. “Bảo bối, sau tất cả mọi chuyện đã qua, em không thể tin tưởng anh một lần được sao?” “Tôi…” Lâm Sơ Nguyệt ấp úng, lời đến miệng lại không thể thốt ra được thành lời. “Ngẩng mặt nhìn anh đi.” Tiêu Thế Tu khẽ nâng cằm cô lên, đối diện với đôi mắt anh, cô không thể khống chế được trái tim đang đập thình thịch trong ngực. “Tôi…” Cô khó khăn mở miệng, anh kiên nhẫn chờ đợi. Trong đầu Lâm Sơ Nguyệt bây giờ có hai luồng suy nghĩ đang tranh đấu với nhau, Một bên là lý trí đang không ngừng gào thét, còn một bên là trái tim mách bảo cô hãy nghe theo cảm xúc của mình, Lâm Sơ Nguyệt hỏi anh một câu cuối cùng: “Cô gái trong tấm ảnh kia là ai?” “Cô gái nào?” “Cô gái chụp chung với anh ở trong tấm ảnh đặt trong phòng đó.” Cô nói thêm “Bề ngoài cô ta rất giống với tôi.” Tiêu Thế Tu đột nhiên hơi cau mày, tuy rằng rất nhẹ nhưng cô vẫn phát hiện ra và cả sự đau khổ thoáng hiện lên trong đôi mắt anh. “Cô ấy đã chết rồi.” “Anh coi tôi là thế thân của cô ấy à?” “Tất nhiên là không!” Anh khẳng định “Cô ấy là quá khứ, còn em mới chính là hiện tại và tương lai! Tôi không hồ đồ đến mức phải tìm kiếm một người thay thế, bảo bối.” Lâm Sơ Nguyệt dẫu vậy vẫn có một phần nào đấy không thể đặt niềm tin vào anh hoàn toàn, cô không sợ Amanda cũng không ngại đối mặt với khó khăn, nhưng cái mà cô sợ chính là tình cảm trong lòng anh không dành cho cô mà là dành cho hình bóng của cô gái đã chết ấy, nó là thứ vô hình mà Lâm Sơ Nguyệt không thay đổi được…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương