Gả Vai Ác

Chương 102: Kiếp Trước (1)



Ngay sau khi Ninh Ân g.iết chết lão Hoàng đế, bước lên vị trí Nhiếp Chính vương, Triệu Huy liền đưa tới một nữ nhân.

Lúc bấy giờ khắp đất nước đều đại tang, cấm đàn sáo yến tiệc, nhưng cũng không ngăn được những kẻ tiểu nhân muốn nịnh nọt để trèo cao. Trong “Hội giám định và thưởng thức trân bảo”, mỗi nhà đều lấy ra bảo vật của mình nhằm lấy lòng tên Nhiếp Chính vương trẻ tuổi nhưng u ám.

Đại sảnh được trưng bày đủ loại bảo vật rực rỡ lấp lánh và quý hiếm, Ninh Ân ngồi chống huyệt thái dương, ngón tay thon dài tái nhợt tùy ý cầm lấy một Bắp cải ngọc bích được chạm trổ cực tinh xảo.

Dưới ánh mắt vui mừng của người dâng vật quý, năm ngón tay hắn buông lỏng, miếng ngọc phát ra tiếng vỡ vụn, tan tành.

Tiếp đó là chiếc cốc tai hổ bằng vàng đính đá quý, rồi đến đồ trang trí bằng ngọc san hô đỏ…

Phá hủy là một hành động rất thoải mái, tiếng vỡ tan của các loại ngọc thạch cũng chỉ xứng để Nhiếp Chính vương nghe mà thôi.

“Cùng lắm chỉ là chút vật vô tri, quá tầm thường.”

Ninh Ân nhướng mi, đôi mắt sơn như băng: “Cũng xứng để đưa tới lừa gạt bổn vương?”

Khuôn mặt của đám người kia thay đổi từ tự hào sang đau khổ, rồi trở nên xám xịt. Chỉ có một người ngoại lệ.

Triệu Huy lê thân hình mập mạp quỳ sát về phía trước, nịnh nọt nói: “Thần Binh bộ chủ sự Triệu Huy, có một bảo vật hiếm có độc nhất vô nhị, thần không dám giấu riêng, xin dâng lên điện hạ thưởng thức.”

Ngay đêm hôm ấy, Triệu phủ dùng kiệu phủ vải đỏ không chút nổi bật, đưa tới một thiếu nữ mặc váy lụa đào.

“Đây là cháu gái bên ngoại của thần, vốn là con gái út của phủ Tướng quân, xuất thân cao quý bất phàm. Sau khi cha mẹ qua đời, thần thấy hoàn cảnh đáng thương nên đã nhận nuôi nó, nuôi nấng trong chốn khuê phòng, luôn được đích thân con gái thần dạy dỗ chăm sóc, không giống những nữ tử dơ bẩn không đứng đắn ngoài kia… Nếu như điện hạ yêu thích, được ở bên cạnh điện hạ cầm chổi cũng coi như là phúc phận mà nàng đã tu luyện trong ba kiếp.”

Những lời nịnh nọt của Triệu Huy vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng ông ta không hề nói dối.

Nàng thật sự có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, bộ váy đỏ rực như lửa rất chói mắt.

Khi Ninh Ân khoác một chiếc áo mỏng bước vào điện, nàng đang quỳ rạp trên mặt đất, mái tóc đen mềm mại xõa ra sau tai, chiếc cổ xinh đẹp và mảnh khảnh kéo sâu trong tận cổ áo.

Xuống chút nữa là bờ vai gầy, vòng eo thon thả vẽ nên hình vòng cung mê người, chỉ một tay cũng có thể ôm hết. Nhưng nơi nào nên có thịt vẫn rất đầy đặn, cách một lớp quần áo cũng có thể thấy được vẻ xinh đẹp yêu kiều.

Đêm mưa âm u lạnh lẽo khiến bệnh cũ ở chân trái lại đau âm ỉ.

Ninh Ân chậm rãi dùng ngón trỏ gõ vào tay vịn ghế ngồi, nhìn bóng người đang quỳ dưới chân: “Tên gì?”

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mang theo ý cười, nhưng không hề có chút ấm áp nào.

Đương nhiên người thiếu nữ ấy cũng nhận ra, run rẩy nói: “Ngu…”

Cổ họng nghẹn lại, nàng nuốt khan, khàn giọng nói: “Ngu Linh Tê, Linh Tê trong ‘thông minh lanh lợi’.”

Họ Ngu à, chẳng trách.

Hai mắt Ninh Ân vô hồn, lấy gậy chống nâng cằm nàng: “Ngẩng đầu lên.”

Đáy gậy kim loại đặt lên hàm dưới, mang theo cơn lạnh lẽo thấu tận xương tủy, Ngu Linh Tê hiển nhiên run rẩy, siết chặt ngón tay, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Quả nhiên là đã khóc, đôi mắt đỏ hoe.

Bên ngoài, mưa thu xào xạc, nhưng cả người nàng như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng dịu nhẹ, mỏng manh đến chói mắt.

Rất tốt, những ngày mưa rất thích hợp để giết người.

Khắp thiên hạ này, có bao nhiêu người muốn nịnh bợ hắn thì có bấy nhiêu người muốn hắn chết. Những nữ nhân được đưa đến đây đều là mỹ nhân kế hoặc là một con dao rọc xương, hắn tuyệt đối không bao giờ để bọn họ nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày hôm sau.

Mặc kệ Ngu Linh Tê phải gánh “nhiệm vụ” nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không có ngoại lệ.

Ngay khi ngón tay cái nhấn xuống, lưỡi kiếm sắc nhọn ở đáy gậy đâm ra không báo trước.

Những ngọn nến lay động dữ dội, ngoài điện cơn mưa mùa thu điên cuồng, những bóng đen đung đưa trên gạch lát nền.

Lưỡi kiếm sắc bén mỏng như làn nước mùa thu chĩa vào cổ nàng, đôi mắt đỏ bừng ướt át của Ngu Linh Tê trở nên tĩnh lặng.

Không có tiếng thét chói tai cầu xin tha thứ, từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn yếu ớt mà xinh đẹp, chỉ hỏi một câu: “Nếu ta chết, gia đình chú của ta có bị ảnh hưởng gì không?”

Phản ứng của nàng thật buồn tẻ, Ninh Ân không hài lòng, giọng điệu cũng có chút ảm đạm: “Nếu không hứng thú, bổn vương sẽ giết sạch bọn họ.”

Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Ngu Linh Tê.

Tuy nhiên, nỗi sợ hãi trong mong đợi của hắn đã không xuất hiện, nàng dường như đã có câu trả lời mà mình mong muốn, đưa tay lên giữ lấy lưỡi kiếm dưới gậy.

Trên ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, chiếc nhẫn đầu thú khắc gia huy phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo.

Đây là một cử chỉ phản kháng.

Ninh Ân lộ ra vẻ thích thú, theo bản năng muốn đâm thủng cổ của Ngu Linh Tê.

Xoạch.

Một giọt nước mắt chảy xuống cằm nàng, văng lên lưỡi kiếm, phát ra âm thanh du dương.

Sự hưng phấn khát máu trong mắt Ninh Ân dần dần rút đi như thủy triều.

Hắn nhìn thấu tâm tư của nàng.

Nữ tử này cố ý làm ra vẻ phản kháng, một lòng cầu xin cái chết, là vì muốn lôi kéo Triệu gia cùng xuống mồ…

Cũng đúng, Triệu phủ coi nàng như lễ vật dâng cho hắn, đương nhiên nàng sẽ oán hận bọn họ.

“Lá gan không nhỏ nhỉ, dám mượn tay bổn vương giết người.”

Ninh Ân tức giận bật cười, nắm lấy cổ tay đang cầm lưỡi kiếm của nàng, mạnh đến mức suýt bóp nát xương cổ tay mảnh mai ấy.

Ngu Linh Tê đau đớn, không còn cách nào khác đành buông lỏng tay ra, ngã xuống mặt đất, giọt máu đỏ sẫm chảy xuống đầu ngón tay trắng nõn, nở thành đóa hoa máu.

Ninh Ân không vui, cực kỳ không vui.

Hắn vốn là một kẻ tính khí trái ngược, Ngu Linh Tê tha thiết muốn chết, hắn càng không muốn cho nàng toại nguyện.

Nhiếp Chính vương nheo đôi mắt đầy thâm hiểm, thay đổi chủ ý.

……

Trời mưa suốt đêm.

Khi Ninh Ân bước xuống giường, sắc mặt hắn trắng bệch hệt như không còn một chút sự sống.

Thiếu nữ đang gối đầu lên ghế ngủ lập tức bừng tỉnh, thẳng người nhìn hắn. Nhiếp Chính vương mới tỉnh dậy, còn chưa kịp che giấu cảm xúc, hắn cau mày, khắp người tràn ngập hàn ý, uy nghiêm đáng sợ.

Hắn nhìn chằm chằm Ngu Linh Tê, chợt nhớ ra còn có một món đồ chơi như vậy tồn tại.

Ngu Linh Tê vẫn đang ngồi trên nền gạch lạnh lẽo, bị hắn nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi. Nàng giống như con mồi bị giữ chặt dưới móng vuốt của một con sói, chỉ biết run rẩy theo bản năng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

“Hôm nay vương gia sẽ giết ta sao?”

Hiển nhiên nàng đã thức trắng đêm, vô cùng yếu ớt, làn da nhợt nhạt được tô điểm giờ đã lem nhem. Một vẻ đẹp buồn thảm.

Ninh Ân xoay ngược lòng bàn tay mảnh khảnh của mình lại, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên, có thể dễ dàng bóp nát xương người ——

Đêm qua, Ngu Linh Tê đã lĩnh giáo được sức mạnh phi thường của hắn.

Nàng vô thức giấu đi vết ngón tay bầm tím trên cổ tay, liền nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Nhiếp Chính vương: “Khi nào trở về ta sẽ giết ngươi.”

Ninh Ân như ý nguyện nhìn thấy lông mi của Ngu Linh Tê run run, lúc này mới chống gậy hài lòng rời đi.

Để con mồi lâm vào cảnh sống không bằng chết thú vị hơn là kết liễu nó.

Tưởng tượng đến khi trở về là có thể nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm và tiều tụy của nàng, nhìn nàng héo mòn trong tuyệt vọng, vị Nhiếp Chính vương cuối cùng cũng thỏa mãn cơn bi.ến thái của mình.

Trong điện.

Biết được ngày chết của mình, Ngu Linh Tê bỗng nhiên cảm thấy thanh thản hơn nhiều.

Những người hầu trong cung không hề biết lai lịch của nữ tử này ra sao, nói cho cùng chưa từng có “lễ vật” nào có thể ở cạnh Nhiếp Chính vương mà sống quá một đêm. Bọn họ rất khó hiểu và e dè, vì vậy khi vị thiếu nữ xinh đẹp lễ phép xin bọn họ đưa chút thức ăn cùng nước uống, đám người hầu không dám từ chối…

Vào buổi tối, khi Ninh Ân trở về sau khi giết vài tên triều thần không nghe lời, hắn liền thấy thiếu nữ mặc váy đỏ trang điểm chỉnh tề rực rỡ đang ngồi trên ghế trong tẩm điện, khóe môi đều là điểm tâm.

Không sai, nàng thực sự đang ăn.

Ăn uống khá ngon miệng.

Ninh Ân đứng ở cửa, u ám nhìn nàng.

Với vẻ mặt bình tĩnh “cuối cùng cũng tới”, Ngu Linh Tê miễn cưỡng đặt nửa chiếc bánh ngọt cuối cùng xuống, cẩn thận chồng bốn chiếc đĩa trống không lên, lau miệng, sửa sang lại tà váy, sau đó nàng mới đi về phía Ninh Ân, cúi đầu quỳ xuống.

“Đa tạ vương gia chiêu đãi.”

Như thể đã ăn uống no đủ để chuẩn bị lên đường.

Sắc mặt Ninh Ân âm trầm, từng bước đi về phía nàng, gậy đập lên mặt đất, phát ra âm thanh “cộc cộc” như muốn đòi mạng.

Nàng vặn vẹo ngón tay, lông mi rũ xuống run rẩy theo tiếng bước chân đặc thù của hắn, thoạt nhìn cũng không bình tĩnh như trước đó.

Ninh Ân nâng cây gậy lên, chĩa vào chiếc cổ mảnh mai của nàng.

Ngu Linh Tê nhắm hai mắt lại.

Lưỡi kiếm sắc bén chỉ cách làn da mỏng manh của nàng một chút xíu, và chỉ cần chém một nhát, thân thể của nàng sẽ nở ra những bông hoa đỏ tươi.

Nhưng không thú vị.

Không có gì vui khi giết một người đang chờ chết, hắn ghét cảm giác bị thao túng.

Đinh một tiếng, lưỡi kiếm ở dưới cây gậy bị thu lại.

Ngu Linh Tê vẫn nhắm chặt mắt, không dám nhìn thẳng.

Rõ ràng là thứ gì đó mảnh mai đến mức một tay hắn cũng có thể bó.p chết, lấy đâu ra dũng khí “xem thường cái chết”?

Ninh Ân cười nhạo một tiếng, trong đầu nảy ra một ý nghĩ đen tối.

“Bộ dạng của ngươi bây giờ không khác gì người chết.”

Ninh Ân chống gậy bằng một tay, tay kia bóp chặt quai hàm của Ngu Linh Tê, buộc nàng phải mở mắt ra.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng lấp lánh của nàng một lúc lâu, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Bổn vương không có hứng gi.ết chết xác chết, đi thôi.”

Đôi mắt hạnh khô héo ấy đột nhiên mở to, một tia sáng phát ra.

Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hé mở, như muốn hỏi điều gì đó.

Ninh Ân nheo lại mắt, chậm rãi nói: “Ta nói đi, ngươi không nghe thấy sao?”

Hắn… thực sự muốn để mình đi?

Không nghi ngờ gì nữa, đây là một sự cám dỗ cực lớn, Ngu Linh Tê nhìn hắn hồi lâu, chần chờ, rồi từ từ đứng dậy.

Ninh Ân chắp tay dựa vào cây gậy có chuôi bằng ngọc nạm vàng, kiên nhẫn và dịu dàng chờ nàng mừng như điên xông ra ngoài.

Mỗi lần những người đó đưa nữ nhân đến, hắn thích thả lỏng cảnh giác một cách có chủ đích.

Sau đó, khi tên gián điệp lộ ra sơ hở cũng chính là lúc hắn tự tay phá hủy hy vọng và cuộc sống của họ.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...