Gả Vai Ác

Chương 8: Mềm Lòng



Xe ngựa dừng lại, cả người Ngu Linh Tê nảy lên một cái, suýt chút nữa là đụng đầu rồi.

Nàng nhíu mày, vén rèm che hỏi: “Sao thế?”

“Tiểu thư, phía trước có một người đang nằm giữa đường.” Giọng người lái xe ngựa xuyên qua cơn gió lạnh truyền đến tai nàng.

Ngu Linh Tê nâng mắt nhìn, theo ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng nhìn sang, quả nhiên trước đó không xa có một bóng người màu đen hơi thở đang nhấp nhô lên xuống, chỉ có một tầng sáng mỏng rơi xuống người hắn, nếu không phải người đánh ngựa tinh mắt, chỉ sợ cả người đã bị xe ngựa đạp thành thịt vụn rồi.

Chắc là say rượu nhỉ. Ngu Linh Tê nghĩ như thế.

Trước kia trong kinh thành, mỗi năm đều có người say rượu ngã trong nền tuyết, nếu không có người phát hiện kịp thời, e là đã bị lạnh cóng mà chết rồi.

Tóm lại cũng là một mạng người, Ngu Linh Tê nói: “Bảo hắn tỉnh lại, đưa đến chỗ ấm áp tránh đỡ đi.”

Thị vệ tuân lệnh, cầm theo đèn bước đến chỗ người đang nằm trong tuyết kia.

Chưa được bao lâu, thị vệ đã chạy chậm đến, bước chân rõ ràng đang rất gấp gáp.

“Tiểu thư! Không phải là kẻ say rượu, mà là một thiếu niên bị đánh trọng thương!”

Nhờ phúc của Ninh Ân nên giờ khi vừa nghe thấy hai chữ “Thiếu niên” đã khiến tim nàng thắt lại.

Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy sao có thể trùng hợp như thế, trấn an một chút rồi nàng xoay người xuống xe ngựa.

Tuyết rơi xuống, gió to thổi suýt chút nữa đã làm rơi mũ áo choàng trên đầu nàng.

Thị vệ vội vàng bung dù chạy lại, che gió tuyết lại cho nàng.

Mới đi được vài bước, Ngu Linh Tê cảm thấy nàng đi ra thế này không quá thích hợp.

Nàng đứng yên tại chỗ, chần chờ một lát, sau đó nhận lấy đèn lồng trong tay người hầu, chiếu sáng để đi đến gần…

Ánh sáng ấm áp trải dài tận ba thước, chiếu sáng lên khuôn mặt tái nhợt của chàng thiếu niên quen thuộc, ánh đèn nhấp nháy lóe lên trong đôi mắt của hắn chẳng nhìn ra được chút tình cảm nào.

Chỉ có một cô nương xinh đẹp giẫm lên trời tuyết trắng mà bước đến gần hắn, trong ánh mắt âm u của hắn, hiện ra một ánh trăng sáng rực rỡ trên nền tuyết trắng.

Đèn lồng rơi xuống nền tuyết trắng, phù một tiếng ngọn nến đã tắt.

Lại một lần nữa, trong đêm tuyết thế này, Ngu Linh Tê và Ninh Ân lại bối rối nhìn vào mắt nhau.

Năm lần bảy lượt nhìn thấy dáng vẻ chật vật thế này của Ninh Ân, cũng không biết ông trời đang phạt Ninh Ân hay là đang phạt nàng.

Thiên ngôn vạn ngữ đều tụ lại thành hai chữ: Nghiệt duyên.

Chắc là hắn đã trốn thoát khỏi Dục Giới Tiên Đô, hay là bị người ta đuổi giết xuống tận đây?

Nội tình bên trong thế nào không còn quan trọng nữa, Ngu Linh Tê cũng chẳng có tâm tư nào để suy đoán chuyện này cả.

Nàng thầm muốn nhanh chóng giải quyết phiền toái trước mặt này, nhíu mày hỏi: “Gần đây có y quán nào không? Đưa hắn đi đi, nhanh một chút.”

“Bẩm tiểu thư, có lẽ khoảng hai dặm nữa.”

Thị vệ trả lời: “Nhưng mà người này chắc là bị nội thương, tổn thương phủ tạng, không nên tùy ý di chuyển.”

Không thể đi, cũng chẳng thể động, ai lại muốn để hắn nằm chết tại đây chứ?

Nàng đang nghĩ có nên đổi sang con đường khác hay không thì nghe thị vệ vội vàng nói: “Tiểu thư, hắn bất tỉnh rồi.”

Đã rất lâu rồi Ninh Ân chưa từng mơ thấy nữ nhân kia.

Hắn chìm đắm trong giấc mơ vừa lạnh lẽo vừa u ám của mình, cho đến khi phía trước xuất hiện một cung điện quen thuộc, giữa khe hở nơi cánh cửa lộ ra một tia sáng ấm áp, rọi lên những vết máu loang lổ trước bậc thềm.

Hắn đi qua những vết máu này, dạo qua thềm đá, cửa cung điện trước mặt hắn tự động mở ra, trong ánh sáng cam vàng rực rỡ, một nữ nhân mặc y phục trong cung với mái tóc dài uốn lượn đang ngồi đó.

Nhìn thấy Ninh Ân, nữ nhân mơ hồ kia quay sang nhìn hắn, giang hai tay ra, yếu ớt cười nói: “Ân nhi, đến đây, mẫu phi của con đây, mẫu phi đưa con đi.”

Đối với một người đang dần mất đi nhiệt độ cơ thể thì chắc chắn thứ ánh sáng ấm áp kia chính là lực hấp dẫn trí mạng.

Nhưng Ninh Ân không hề có một hành động nào khác, thậm chí còn nở một nụ cười mỉa mai: “Không.”

“Vì sao?” Nữ nhân kia cất giọng nói có chút u oán.

“Bởi vì.” Cánh môi lạnh lẽo của hắn khẽ mở, gần như tàn độc nói: “Bà đã chết.”

Khóe môi đang mỉm cười của người phụ nữ kia thoáng chốc cứng đờ.

Trước ngực bà ta có xuất hiện một cây dao găm, máu tươi chảy xuống từ từ nhiễm đỏ hết vạt áo được thêu tinh xảo của bà, lan ra cực kỳ giống một đóa hoa lau đang nở rộ…

Trong một màu đỏ của máu Ninh Ân mở mắt tỉnh lại, đập vào mắt hắn là trần xe ngựa đang rung chuyển.

Phản ứng đầu tiên của hắn là đưa tay sờ vào trong ống tay áo, nhưng lại chạm được một cái đệm mềm mại, trên người còn có một áo choàng nhỏ xinh, cái áo choàng màu xanh trắng rõ ràng là của cô nương.

Máu ngừng chảy, mấy đoạn xương gỡ trước ngực đã được nối lại, được quấn bởi một lớp băng vải thật dày.

Bên trong không gian nhỏ hẹp vừa ấm áp vừa thơm mát, chẳng hợp với mùi máu nồng đậm trên người hắn chút nào.

Mùi hương ngọt ngào, mềm mại của nữ nhi là mùi hương thứ hai hắn từng ngửi.

Ninh Ân nhớ đến trước khi mình rơi vào hôn mê đã nhìn thấy một gương mặt rất kinh diễm, hơi nghiêng người, quả nhiên hắn thấy một bóng dáng mềm yếu đang ngồi dựa vào vách xem, cách hắn rất xa.

Nàng hơi rũ mi, sau lớp màn lụa mỏng lắc lư, một đôi mắt như nước mùa thu thoắt ẩn thoắt hiện, dưới ánh đèn lộ rõ sự lo lắng cực hạn.

Sau lớp khăn che mặt, không biết đang che dấu một vẻ đẹp lay động lòng người đến mức nào.

Chủ nhân của đôi mắt kia phát hiện ra hắn đã tỉnh thì ngẩn người.

Ngu Linh Tê không ngờ Ninh Ân lại tỉnh dậy nhanh như thế, người bình thường bị như thế không chết thì cũng tàn phế, ít nhất cũng phải hôn mê một hai ngày.

Nhưng Ninh Ân chỉ bất tỉnh một lát đã tỉnh dậy ngay, trong đôi mắt đen xinh đẹp ấy là thứ ánh sáng trong veo, khiến tim người khác run lên.

Ngu Linh Tê nhíu mày lại, sự dịu dàng lại biến thành sự ủ rũ và giận dỗi.

“Tỉnh?” Giọng nói cũng giống như đang tức giận, không biết là đang tức giận với ai.

Quả thật là nữ nhân đầy mâu thuẫn và thú vị, mỗi lần thấy nàng, nàng không phải ngạc nhiên thì cũng là tức giận.

Nhưng mỗi lần người giúp hắn, đều là nàng.

Huống chi nhà họ Ngu cũng không tầm thường, có đủ khả năng sử dụng những cao thủ trong quân doanh làm thị vệ, cả kinh thành này cũng chỉ có một…

Mặc kệ do ý trời hay trên người nàng có cất giấu bí mật nào đó mà hắn không biết.

Suy nghĩ cứ bay vòng quanh trong đầu, khóe môi mỏng manh tái nhợt của hắn mấp máy, giọng nói mất tiếng: “Cô nương biết ta à.”

Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nói chuyện ở kiếp này nên Ngu Linh Tê lại cảm thấy có chút hoảng sợ.

Nàng suýt chút nữa đã nghĩ đến Ninh Ân ở kiếp trước, nhìn thấy rõ lớp ngụy trang giả vờ của nàng.

Nhưng ngay sau đó, Ninh Ân lại không lưu loát nói: “Nếu không, vì sao lại cứu ta tận hai lần?”

Ngu Linh Tê thở ra một hơi nhẹ nhõm, liếc nhìn phản ứng của hắn, không giống như trong kiếp trước của nàng.

Huống chi người bình thường câu đầu tiên nói sau khi được cứu không phải là cảm ơn trước hay sao, làm gì có ai hỏi chuyện này chứ?

Ngu Linh Tê tức đến bật cười, bướng bỉnh thề thốt phủ nhận: “Ai cứu ngươi? Chỉ là thấy ngươi chắn đường đi, cảm thấy vướng víu thôi.”

Ninh Ân nhìn nàng không nói gì, nhưng Ngu Linh Tê vẫn cảm thấy ánh mắt kia của hắn chắc chắn đã nhìn thấu tất cả rồi.

Kiếp trước chính là như thế, không gạt được hắn cái gì cả, Ngu Linh Tê sợ nhất là nhìn thẳng vào mắt hắn.

Nàng có hơi hối hận khi phải ngồi cùng xe với hắn rồi, hoặc là hắn hôn mê thêm hai tiếng nữa cũng được.

Cũng may xe ngựa dừng lại, thị vệ bẩm: “Tiểu thư, đến y quán rồi.”

Ngu Linh Tê như trút được gánh nặng, nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi đã tỉnh thì nhanh xuống xe đi, đến từ đâu thì về chỗ đó đi.”

Ninh Ân mấp máy môi, giọng nói cũng trầm đi một ít: “Không về được.”

Mấy rối rắm trong bụng Ngu Linh Tê đều được quét đi sạch sẽ rồi, thầm nghĩ: Hắn thật sự là từ Dục Giới Tiên Đô trốn đến đây sao?

“Mặc kệ ngươi có tính toán gì, đều không liên quan đến ta.” Ngu Linh Tê khẽ nâng cằm: “Xuống xe.”

Thấy thái độ cương quyết của nàng, Ninh Ân đành phải chống người ngồi dậy, đặt áo choàng mang hương thơm tinh tế kia sang một bên, lại đỡ lấy vách xe, khó khăn đứng lên.

Trên ngực hắn có vết thương nên động tác xoay người xuống xe đối với hắn cũng giống như khổ hình.

Nhưng chỉ trong một lát đấy thôi, đôi môi mỏng của hắn lại càng trắng hơn, trên chóp mũi cũng toát ra mồ hôi lạnh.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ngu Linh Tê dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, làm như không phát hiện ra.

Lúc này đang là đêm tối, y quán đã đóng cửa.

Dưới mái hiên phủ đầy tuyết, ánh đèn lồng kéo bóng dáng gầy gò cô đơn của Ninh Ân càng dài ra thêm.

“Từ từ.” Ngu Linh Tê tức giận gọi hắn lại.

Ninh Ân quay đầu lại, phát hiện không biết Ngu Linh Tê đã xuống xe từ lúc nào, một tay cầm chiếc ô giấy màu đỏ mận, một tay cầm áo choàng mà hắn đã từng ôm.

Hắn từ từ mở to mắt nhìn, lộ ra chút nghi ngờ.

Tim Ngu Linh Tê cũng mềm đi, nhưng khi mở miệng lại khôi phục vẻ bình tĩnh: “Cái áo này nhiễm máu của ngươi rồi, ta bỏ đấy.”

Nàng nhét áo choàng lại vào tay Ninh Ân.

Suy nghĩ một hồi, nàng cũng bỏ lại chiếc ô và nhẹ nhàng đặt nó bên cạnh chân mình.

Chiếc ô mở ra trong màn sương trắng, những quả mận đỏ vẽ trên đó nóng như thiêu đốt hắn.

Có một suy nghĩ đang nổi lên trong lòng, dần dần trào dâng lên, cuối cùng chiến thắng lý trí đáng sợ của hắn.

Ninh Ân khẽ mấp máy, thốt ra: “Đưa ta đi với.”

Ngu Linh Tê giậm chân, không thể tin được mà quay đầu lại nhìn hắn.

Dáng vẻ của Ninh Ân thật sự còn rất yếu ớt, trong đôi mắt sâu không nhìn thấy đáy.

Hầu kết hắn khẽ động, nhẹ nhàng lặp lại lần nữa: “Đưa ta đi với, cái gì ta cũng đều đồng ý làm.”

Đèn lồng được thổi qua thổi lại, hai người cách nhau mười thước, chỉ có thể nghe thấy tiếng rít rào của gió và tuyết.

Một lúc sau, Ngu Linh Tê thu lại vẻ kinh ngạc, trong mắt lại rất kiên định: “Đáng tiếc, ta không cần ngươi.”

Nàng xoay người bước đến chỗ xe ngựa, Ninh Ân mím môi, lập tức bước theo vài bước.

Nghe được tiếng bước chân lảo đảo của người ở phía sau, Ngu Linh Tê không nhịn được quay đầu lại, quát: “Không được đi theo ta nữa!”

Vì thế Ninh Ân đứng yên, như một mảnh kiếm gãy đứng sừng sững trên nền tuyết.

Nhưng chờ đến khi Ngu Linh Tê bước lên xe ngựa, khi vừa khởi hành về hướng Ngu phủ, lại nghe thấy thị vệ nói: “Người kia vẫn đi theo, chẳng lẽ muốn lừa chúng ta sao?”

Lại nữa! Lúc Ninh Ân còn trẻ là chó hay sao chứ, sao lại bướng bỉnh đến mức này chứ?

Ngu Linh Tê vén màn che lên, chỉ thấy tuyết rơi mù mịt, trong đêm tối một chiếc ô mận đỏ khó khăn di chuyển.

Quả nhiên bệnh điên không phải một sớm một chiều mà thành, chắc là ngay cả mạng hắn cũng không phải.

Thôi, kệ hắn.

Ngu Linh Tê nghĩ thế, tối nay là chuyện ngoài ý muốn, cái gì nên làm nàng cũng làm rồi, không thẹn với lòng.

Trở lại Ngu phủ trời cũng đã khuya, người hầu đốt đèn ra nghênh đón.

Ngu Linh Tê xuống xe còn cố ý đưa mắt nhìn, không còn thấy bóng dáng của chiếc ô tập tễnh bước đi kia nữa.

Những con đường phủ đầy tuyết trắng xóa kéo dài đen kịt và xa xăm, nàng không thể phân biệt được mình đang nhẹ nhõm hay thấy nặng nề.

Đứng một lát, dặn dò người lái xe ngựa: “Đi rửa sạch vết máu trong xe đi, thay đệm giường mới, đừng để ai thấy được manh mối.”

Vừa tiến vào cửa, đã thấy Ngu phu nhân vẻ mặt lo lắng ra đón nàng, lo lắng nói: “Tuế Tuế, sao trễ thế này mới về đến thế? Nghe nói Vĩnh Ninh hỏa hoạn, con có sợ không?”

“Nương à, con không sao, chỉ là đi đường có hơi xa.”

Đèn đuốc ở Ngu phủ sáng ngời, tay nương của nàng vừa ấm áp vừa khiến nàng an tâm, Ngu Linh Tê không khỏi cong miệng cười: “Người không thể ra ngoài gió, mau về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Giờ Hợi, tuyết ngừng.

Ngu Linh Tê tắm rửa xong đi ra, khép áo choàng lại, đang cầm lò sưởi tay, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo từ xương ra như cũ.

Nàng không khỏi nhớ đến hình ảnh thiếu niên trong xe ngựa khi nãy.

Sẽ không phải thương tích nặng thêm, té ngã giữa đường chứ?

Thế cũng do hắn tự mình chuốc lấy!

Ngu Linh Tê nằm trên giường, xoay người nghĩ ngợi: Nàng đã hết lòng quan tâm, giúp đỡ hắn rồi.

Gió Bắc gào thét, thổi vào khung cửa sổ vang lên tiếng loảng xoảng, bên ngoài truyền đến vài tiếng ồn ào.

Ngu Linh Tê chưa ngủ được bao lâu đã bị đánh thức, xoa xoa mi tâm, đi ra ngoài hỏi: “Chuyện gì mà ầm ĩ thế?”

Nô tì hầu đêm vẫn còn buồn ngủ tiến vào, cầm đuốc soi nói: “Bẩm tiểu thư, ngoài cửa có người hành khất, bọn thị vệ đang muốn đưa hắn ta đi nơi khác.”

Hành khất?

Từ từ…

Một suy nghĩ kỳ lạ xẹt ngang qua đầu nàng, Ngu Linh Tê dứt khoát đóng cửa phòng ngủ lại, tiện tay cầm lấy áo choàng trên giá gỗ phủ thêm vào, thấp giọng nói: “Để đèn, ta ra ngoài một chuyến.”

Trời đêm giá rét, Ngu Linh Tê cất bước đi vội vàng, người hầu cầm đèn lòng xiêu xiêu vẹo vẹo đuổi theo, không nhịn được nói: "Tiểu thư, trời lạnh đường trơn, người đi chậm lại chút!"

Ngu Linh Tê như không dừng lại, sai người mở cửa bên ra.

Mới vừa bước một bước ra ngoài, nàng liền giật mình.

Trên thềm đá trước cửa, một chiếc ô mận đỏ quen thuộc được mở ra, mà người cầm ô là chàng thiếu niên mặc đồ đen khoanh tay cuộn mình trong góc tối.

Hoa tuyết rơi trên mi mắt của hắn, gương mặt nhợt nhạt gần như có thể hòa với băng tuyết, không có chút sức sống nào.

Thủ vệ, thị vệ chần chừ nói: “Tiểu thư, sao người này lại bất tỉnh rồi, chắc là đông chết rồi đấy, thật xui…”

Ngu Linh Tê nâng tay, thị vệ ngừng nói.

Mặc cho ai có chết, cũng không thể là Ninh Ân.

Vì ba năm sau nam nhân này,sẽ trở thành ác mộng trong hoàng thành.

Nàng ngồi xổm xuống, mái tóc dài đen tuyền rũ xuống bờ vai mềm mại, đưa tay đi thăm dò hơi thở của Ninh Ân.

Ngón trỏ của nàng vừa đưa đến chóp mũi tuyệt đẹp của Ninh Ân thì hắn đã mở mắt, đôi mắt đen nặng nề dừng trên người nàng, xẹt qua một chút hoảng sợ.

Tuy rằng đã rất yếu, nhưng quả thật hắn vẫn còn sống.

Bốn mắt nhìn nhau, một con vật lông xù từ ngực hắn chui ra, run rẩy “meo” một tiếng.

Ngu Linh Tê đưa mắt nhìn theo ánh mắt hắn, hóa ra đó là một con mèo hoang nhỏ bẩn thỉu với khuôn mặt đầy vết thương, hắn đang ôm nó vào lòng và dùng nhiệt độ cơ thể còn sót lại của mình để giữ ấm.

Trong lòng Ngu Linh Tê lập tức trở nên phức tạp, suy nghĩ không thể khống chế được mà quay về kiếp trước xa xôi kia.

Nàng nhớ rõ kiếp trước Ninh Ân có nuôi một con chó sói, mỗi lần săn bắn đều sẽ đưa nó theo.

Một lần nọ, khi hắn vừa trở về sau một cuộc đi săn vào mùa thu, con chó sói kia không biết đã chiến đấu với con dã thú gì bị thương nặng, nó nằm trên mặt đất liên tục hít thở, trông rất đau đớn.

Ninh Ân đi qua, nhẹ nhàng sờ sờ đầu con sói đó.

Khi Ngu Linh Tê nghĩ Ninh Ân sẽ dùng mọi cách để cứu sống con chó sói kia, lại nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, hắn không chút do dự bóp nát xương của con chó sói kia.

Chú chó sió đáng thương kia thậm chí còn chưa kịp nức nở một tiếng nào.

Ngu Linh Tê không thể tưởng tượng được, nàng thấy rất sợ hãi, run rẩy hỏi: “Không phải Vương gia thích nhất con chó săn này sao? Vì sao lại…”

Ninh Ân vuốt mắt cho nó đóng lại, từ từ lau tay nói: “Nó không sống nổi, hơi tàn thế này chỉ càng đau khổ hơn.”

Biết rõ tâm tư Ninh Ân vặn vẹo, không chút tiếc thương đối với sinh mệnh, nhưng Ngu Linh Tê vẫn không nén được thương xót.

Nàng quá yếu ớt và đầy bệnh tật, hàng ngày nàng đều sống vì mong muốn của những người thân yêu đã chết của nàng, về cơ bản không khác gì một con chó sói bị thương.

Có rất nhiều chuyện nàng muốn hỏi Ninh Ân, nàng vừa yếu ớt vừa vô dụng như thế, vì sao hắn không gi.ết chết nàng đi?

Giống như, cách hắn đã gi.ết chết chó săn của mình.

Thắc mắc này theo chân nàng đến tận lúc chết, cũng không tìm được đáp án.

Mà bây giờ, nhìn thấy mọi thứ trước mắt này, trong lòng Ngu Linh Tê lại có chút mơ hồ không hiểu được.

Là một kẻ điên có thể không đổi sắc g.iết chết con thú mình thích, cũng đã từng liều mạng bảo vệ một con mèo hoang.

Ngu Linh Tê khoác một lớp lông vũ dưới ánh đèn màu vàng cam, mím môi hỏi: "Có phải vì con mèo này mà ngươi không theo kịp xe ngựa của ta?"

Ninh Ân rũ mắt, ngầm thừa nhận.

Sau một lúc lâu Ngu Linh Tê không thấy hắn nói gì, đi hai bước vào bên trong cánh cửa, dừng lại.

Nàng không xoay người, phân phó thị vệ: “Đưa người này vào cho ta.”

Ở một góc độ nàng không nhìn thấy được, thiếu niên với gương mặt tái nhợt nhẹ nhàng cong môi.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...