Gả Vào Hào Môn
Chương 311: Ác Quỷ Cũng Biết Yêu Sao?
Hôm nay, Trác Du Hiên theo thường lệ đem đồ ăn đến cho Thẩm Quân Dao, mấy ngày nay cô mới ăn được một chút, dỗ mãi mới chịu ăn uống. Nếu cứ không ăn như thể sức khỏe của cô làm sao mà chịu đựng được. "Quân Dao, xem này, anh mang mấy món em thích đến này, em mau ăn đi!" Trác Du Hiên nhanh chóng đặt bàn thức ăn xuống trước mặt Thẩm Quân Dao, hắn hớn hở chờ Thẩm Quân Dao ăn hết chỗ này. Hôm nay hắn đã chính tay xuống bếp nấu thử đồ ăn cho Thẩm Quân Dao, cũng muốn hết lòng vì cô vậy. Hắn muốn từng bước từng bước bù đắp hết những sai lầm dành cho Thẩm Quân Dao, cũng muốn chữa lành vết thương mà hắn đã gây ra cho Thẩm Quân Dao. Thẩm Quân Dao khẽ liếc nhìn khay đồ ăn mà Trác Du Hiên mang tới, sau đó cô mệt mỏi nhắm mắt lại làm như đang ngủ, không quan tâm đến Trác Du Hiên đang ở đây nữa. Lúc này cô vẫn không muốn nhìn thấy mặt của người đàn ông này, và cũng không muốn bị ai làm phiền. Thẩm Quân Dao hiện giờ chỉ muốn ở một mình mà thôi. Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao đang lảng tránh mình như thế kia, hắn cũng chỉ thở dài một hơi, đặt khay thức ăn ở trong tay mình xuống, nhẹ nhàng vỗ tay lên vai của Thẩm Quân Dao. "Quân Dao, đừng ngủ nữa, ngủ nhiều quá không tốt đâu! Dậy ăn một chút gì đi rồi ngủ tiếp em. Mấy ngày nay em ăn ít quá!" Nhưng hắn không ngờ rằng khi Trác Du Hiên vừa mới chạm vào người của Thẩm Quân Dao, ngay lập tức người con gái ấy giật mình bật dậy, hai mắt nhìn hắn chằm chằm như đang nhìn kẻ thù vậy đấy. Dường như Thẩm Quân Dao rất sợ hắn, không muốn hắn chạm vào người mình. Nhìn bộ dạng phòng vệ của người con gái ấy, Trác Du Hiên hơi đau nhói nhưng trên gương mặt của hắn vẫn rặn ra một nụ cười gượng gạo nhìn Thẩm Quân Dao. "Anh có làm cho em một ít đồ ăn, em dậy ăn một chút rồi đi ngủ tiếp. Đừng có bỏ đói bản thân như thế, hại sức khỏe lắm. Dù sao em cũng vừa mới tỉnh lại, không nên bỏ đói bản thân như thế" "Trác thiếu gia, anh không đi quan tâm đến vợ của mình mà ở đây quan tâm một người không danh không phận như tôi làm gì? Tôi đây không có phúc phận được ăn món của anh nấu, tốt nhất là anh nên đem cho người khác đi. Tôi đây không dám ăn đâu. Lần sau cũng đừng có làm mấy việc như vậy nữa" Thẩm Quân Dao nói thẳng ra như thế, cô thật không muốn người đàn ông này đến đây làm phiền cô nữa. Không phải Trác Du Hiên luôn miệng nói hắn yêu Thẩm Sơ Vũ hay sao, hôm nay ở đây bày trò ra để làm gì. Lời nói của cô đầy lạnh nhạt, không đau khổ, không hận thù, cũng không quan tâm. Dường như cô không còn muốn để tâm đến người đàn ông tên Trác Du Hiên này nữa. Trác Du Hiên hơi khựng lại, hẳn vốn muốn giải thích, người hắn yêu không phải là Thẩm Sơ Vũ nữa, hắn biết khi xưa hắn nhận nhầm người rồi, người hắn yêu bây giờ chính là Thẩm Quân Dao cô, nhưng khi lời nói vừa mới bật ra không thể nói ra thành tiếng. Quân Dao, anh phải làm sao thì em mới chịu để tâm đến anh đây? "Anh biết là em không muốn nhìn thấy mặt anh, nhưng em ngồi dậy ăn một chút đi, em ăn xong anh sẽ ngay lập tức biến khỏi tầm mắt của em, em sẽ không phải nhìn thấy mặt của anh nữa. Nhưng anh muốn nói rằng, người anh yêu là em, anh biết em là cô gái năm xưa, anh cũng biết tội lỗi mình gây ra là quá nhiều. Anh muốn bù đắp có được không?" Lấy toàn bộ can đảm trong lòng, Trác Du Hiên mới dám dõng dạc nói ra hết những lời trong lòng đó của mình. Hắn không muốn Thẩm Quân Dao cứ nhận định rằng mình chỉ là thế thân cho Thẩm Sơ Vũ nữa. Trước đây vì hắn từng coi cô là Thẩm Sơ Vũ, có lẽ chính là vì thể nên người con gái ấy mới luôn miệng đuổi hắn đi như vậy. Thẩm Quân Dao cười lạnh một tiếng, thanh âm phát ra từ miệng của cô mang theo bao nhiêu phần khinh bỉ, cô cũng không biết nữa. "Yêu? Ác quỷ cũng biết yêu hay sao?" Trác Du Hiên toàn thân cứng đờ, gương mặt của người đàn ông này đã khó coi đến đỉnh điểm rồi. Trái tim như bị ai đó hung hăng đâm một nhát vào vậy. Hóa ra, ở trong lòng của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên hắn chả khác một con ác quỷ vậy. Nhưng Trác Du Hiên còn có thể làm gì? Với những gì mà Trác Du Hiên đã gây ra cho cô, Thẩm Quân Dao đã coi hẳn chẳng khác gì một con ác quỷ từ lâu rồi. Muốn bù đắp cho cô, nhưng liệu người con gái ấy có còn cho hắn cơ hội hay không? Cô coi hắn là ác quỷ, vì thế mới không muốn hắn chạm vào người mình. Đau đớn, tuyệt vọng, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc của hẳn lúc này cả. Trác Du Hiên thật sự rất đau, chưa bao giờ hắn đau như lúc này cả. Người con gái mình yêu nhất lại coi mình chẳng khác gì một con ác quỷ, còn nỗi đau nào đau hơn cơ chứ. Trác Du Hiên nói không ra hơi, đã vậy Thẩm Quân Dao còn tiếp tục nói. "Trác thiếu à, tôi mong anh đừng đùa như vậy nữa, không vui một chút nào cả. Hơn nữa, tôi cũng không có phúc phận để hưởng tình yêu đó của anh, cho nên chuyện này, tôi không muốn nghe lại" Thẩm Quân Dao nói xong, ngay lập tức cô cầm lấy khay thức ăn mà Trác Du Hiên đã mang đến đây ăn vài miếng. Thái độ này của người con gái là đang muốn ăn thật nhanh để Trác Du Hiên nhanh chóng rời khỏi nơi này hay sao? Toàn thân của Trác Du Hiên không thể nhúc nhích, hắn sững sờ nhìn người con gái đang liên tục ăn, da đầu của hản hoàn toàn tê dại. Chẳng lẽ lời nói của hắn không đáng tin như vậy hay sao? Thẩm Quân Dao không muốn nhận lấy thứ tình cảm mà xưa nay cô luôn ước ao có được nữa rồi. Trác Du Hiên phải làm gì để có thể cứu vãn mối quan hệ của hai người, làm sao để lấy lại được sự tin tưởng mà trước đây Thẩm Quân Dao đã đặt ở trên người hắn đây? Những thứ tưởng chừng như đơn giản nhưng Trác Du Hiên lại không thể có được. Nhìn người con gái kia vội vàng ăn cơm đến mức không muốn nhìn thấy mặt của hắn nữa, Trác Du Hiên thật sự đau đớn, cơn đau lan rộng khắp người của hản. Rặn mãi mới ra thành tiếng. "Em ăn từ từ thôi, không là nghẹn đấy. Không những vậy, như thế dạ dày sẽ bị đau, không có lợi đâu em" Dạ dày của Thẩm Quân Dao ấy đã không được tốt rồi, thường xuyên lại bị đau nữa, Thẩm Quân Dao cứ ăn như vậy thì sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Nhưng Thẩm Quân Dao lúc này chẳng để tâm đến mấy lời nói kia của hắn, cô chỉ cúi gằm mặt xuống mà ăn. Ngày qua ngày như thế vẫn trôi qua Những ngày ấy, Thẩm Quân Dao vẫn cư xử lạnh nhạt với Trác Du Hiên như vậy cho người đàn ông ấy có đối xử tốt với cô như thể nào đi chăng nữa. Hẳn mua cho cô rất nhiều thứ, hay là bao nhiêu là đồ ăn ngon, quần áo đẹp, Thẩm Quân Dao vẫn không thèm để tâm đến điêu đó. Hôm nay, vân theo thường lệ, Trác Du Hiên vẫn mang đồ ăn đến cho cô. Thẩm Quân Dao vẫn ăn thật nhanh, cô không muốn nhìn thấy mặt của Trác Du Hiên một chút nào cả. Nhưng hôm nay, trước khi người đàn ông ấy đem đồ ăn ra ngoài, Thẩm Quân Dao đột nhiên lại lên tiếng làm bước chân của người đàn ông kia khựng lại. "Trác Du Hiên, chúng ta hãy mau ly hôn đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương