Game Online 33 ngày

Chương 35: Extra 2 —— Ký sự cuộc sống hạnh phúc của đại thần cùng bé cải – Phần II



Ký sự』【Không rời không xa:

Tôi là, hmm, phạm nhân thứ tư đến ghi khẩu cung, số thứ tự phạm nhân?!

Cái gì, mấy người vô lương tâm kia, dám coi tôi là tù nhân thật à, ra góc tường ngồi xổm niệm 100 lần “Tôi xin lỗi” mau!!

Làm lại làm lại, khụ khụ, xin chào *Mặt xấu hổ*. Tôi là một cô gái thế kỷ mới, người chơi Không rời không xa trong Phong Vân online, người duy nhất ở thành phố khác đồng thời là người đầu tiên đi làm trong cả nhóm, tình yêu của bé Hoa cùng Jung lão đại từ khi nảy mầm mọc rễ đều phát triển trong tầm mắt của tôi, khiến tôi thật sự muốn giẫm nát dưới chân. *Vẻ mặt ghen ghét thoáng xuất hiện*

Lúc đầu tôi chơi Phong Vân chỉ để thoát khỏi áp lực khi công tác, kết quả chơi một thời gian liền không thể ngừng, nhưng cũng chính nhờ vậy mà tôi mới có thể gặp được một đám người hâm hấp khùng khùng, mới bỏ ý niệm tùy tiện gả cho người ba mẹ sắp đặt.

Nói thật, đã lăn lộn trong xã hội vài năm, từ khi còn là một viên chức nhỏ cho đến vị trí bây giờ, tôi đã chứng kiến quá nhiều người hư tình giả ý, chứng kiến cái xã hội chỉ vì tiền bạc này, sớm không còn là một cô gái lòng phơi phới xuân xanh hi vọng về một tương lai tốt đẹp nữa.

Chỉ là, tôi không nghĩ tới lại có một ngày, ông trời để cho tôi chứng kiến một tình yêu mà tôi vô cùng hâm mộ.

Lần đầu gặp bé Hoa cùng Jung Yunho là ở bang offline, phương thức thổ lộ của hai người đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, mà lần thứ hai gặp mặt thì mãi đến mấy năm sau, tận khi tôi đi công tác ở thành phố B, vì việc đặt khách sạn gặp chút trục trặc mà tôi đành phải đến ở tạm nhà bọn họ.

“Sào huyệt” của bé Hoa cùng Jung lão đại nằm ở một khu chung cư cao cấp cách trường bọn họ không xa, nhà không nhỏ, trang trí ấm áp mà thanh thoát, sôpha đặt sát tường hình trái tim, thảm Kitty, ảnh chụp cảnh sinh hoạt treo đầy vách tường, khái quát lại cuộc sống gia đình của hai người.

Bình thường nhất chắc chỉ có bức tranh treo cạnh TV —— Tranh vẽ hoạt hình, một bé gái váy trắng chắp tay sau lưng, kiễng chân, chu môi hôn một bé trai mặc áo lam, họa sĩ cũng không phải xuất sắc nhưng nhìn rất đáng yêu, bé Hoa từ lúc mở cửa cho tôi vào nhà liền khoe liên tục đây là đại thần tự tay vẽ, sau đó bolobla nói liên tục…

Tên nhóc này có phải là dạo này nghe hơi nhiều nhạc phim Nhóc Maruko không?!

Jung lão đại mặt vẫn trước sau bình tĩnh, không nói một lời xách hai vali hành lý nặng trịch mà bước như bay, người này sao cứ thích khoe khoang vậy, khỏe thì không phải lúc nào cũng là trai đẹp nhá, không cẩn thận có khi còn là Trư Bát Giới đấy!

Nhà của vợ chồng son này rất sạch sẽ, tôi ngủ một giấc xong liền tắm rửa gột bỏ toàn bộ mỏi mệt, tiện tay cầm quả táo đi ra ngoài, phòng khách trống rỗng, quần áo trên ban công hai người treo cạnh nhau vẫn còn đang ướt nước nhỏ giọt, giọng nữ phát thanh viên sáng sớm trong bản tin vẫn khiến người ta nhịn không được muốn chuyển kênh.

“Yunho, Yunho, buổi sáng ăn mì nhé?”

“Ừ.”

“Thơm quá! Yunho của chúng ta là công chúa Bạch Tuyết.”

“Hử?”

“Biết phép thuật nha.”

O(╯□╰)o

Người biết phép thuật nhiều như vậy, sao tên nhóc này lại chấp nhất với công chúa Bạch Tuyết thế kia!!

Đại thần hiện tại hẳn cũng đầu đầy hắc tuyến nha, hì hì! Xem ra muốn chăm sóc bé Hoa cũng phải tốn khá nhiều công sức!

Tôi gặm táo, ngồi xổm ở cửa phòng bếp, nhìn đại thần mặc tạp dề, khóe miệng cong cong hết sức chăm chú thái thịt, bé Hoa cười tủm tỉm ôm eo cậu ta, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên lưng người kia, vui vẻ vô cùng.

“Oa, trứng chần lớn vậy, cho Không rời không xa sao?”

“Ừ.”

“Không để cho chị ấy, không để cho chị ấy, của em, tất cả đều là của em.”

Bạn Kim đã trưởng thành vậy mà ôm eo Yunho lắc lư yêu cầu cướp đoạt trứng gà của tôi, đến nhà em ăn có quả trứng thôi mà cũng phải keo kiệt vậy sao, trứng để lại chẳng lẽ để ấp nở à?!

“Chị ấy là khách.”

“Chị ấy đâu phải là khách, Tuyền Thủy nói chị ấy là hầu gái già, người một nhà.”

Hầu gái già?!

Bà đây là mẹ vợ, hiểu chưa?!

“Trứng chần của em.”

Tôi thò nửa đầu vào nhìn bé Hoa vẻ mặt uể oải đang ngắm trứng chần bị đặt vào trong bát của tôi, lầm bầm điều gì đó, sau đó nhìn chằm chằm vào anh em trứng chần còn lại trong nồi, rồi…

Đại thần bình tĩnh đặt một quả trứng chần mập mạp vào trong một cái bát không, đổ mì vào, sau đó lại đặt lên trên một quả trứng, thêm ít rau thơm.

“Của em.”

Bé Hoa như tên trộm bưng bát mì giấu quả trứng chần bên dưới, kiễng chân hôn lên mặt Jung lão đại, chạy ra khỏi phòng bếp.

Tên nhóc đơn thuần như vậy quả nhiên rất dễ dàng thỏa mãn nha, hai quả trứng gà là đuổi được rồi.

“Bé Hoa, mì của chị đâu?”

“Yunho bưng ra rồi.”

Tiếp nhận mì trong tay đại thần, tôi hứng thú nhìn bé Hoa cứ cười một mình như được vàng nguyên miếng nện trúng đầu, cười hạnh phúc như vậy là để kích thích người khác sao?!

Tí nữa bà đây đi siêu thị mua một giỏ trứng gà, về nhà toàn bộ làm trứng chần ăn một mình!

“Hì, trứng chần này ăn rất ngon đó.”

“Đúng vậy, đại thần không chỉ là đại thần trong game đâu, lúc làm đồ ăn anh ấy cũng là đại thần nha.” Bé Hoa ca ngợi người yêu của mình mà mặt không đỏ.

“Nhưng mà, bé Hoa à, sao chỉ cảm thấy mì của em lại nhiều hơn mì của chị vậy nhỉ, có gì bên dưới à?”

“Bởi vì…” Bé Hoa nhìn Jung lão đại vẫn yên tĩnh ăn mì, chống cằm suy tư một lát “Bởi vì nó bị cảm nên trướng rồi.”

….

“Chị xem thử…”

“Ăn.”

Jung lão đại gắp một miếng thịt vào bát tôi, tự dưng được quan tâm khiến cho tôi lập tức quên mình định nói gì.

“Cho chị à?”

“Ừ.” Jung Yunho ăn nốt miếng mì cuối cùng, cầm bát đặt vào phòng bếp, sau đó mang một cốc sữa ra, lúc này mới nói hết câu, “Ăn nhiều thịt, đỡ phải nói nhiều.”

(+﹏+)~ Thật chóng mặt

“Không muốn uống sữa.” Bé Hoa nhíu mày nhìn sữa bò trông cũng rất thú vị nha, (⊙v⊙).

“Anh đút cho em.” Jung lão đại nhướn mày.

“Không muốn không muốn.” Khó được khi thấy bé Hoa thất kinh như vậy, ôm cốc sữa uống một hơi cạn sạch, sau đó lầm bầm, “Đợi anh đút xong, miệng toàn sưng hết lên.”

Cho nên, bình thường hai người đều dùng phương thức đút để ăn sao?!

“Hai người định đi đâu vậy?”

“Yunho đi học.” Bé Hoa cúi đầu xỏ giày, sau đó bám vào Jung lão đại đứng lên, vỗ vỗ quần áo mình.

“Vậy em đi làm gì?”

“Học ké chứ còn gì nữa.”

Có cần phải trả lời đương nhiên như vậy không?!

“Bé Hoa, hai đứa đi để một mình chị ở nhà, không sợ lát nữa chị đem hết đồ quý giá trong nhà đi à?”

“Không sợ nha, bởi vì thứ quý giá nhất của em là đồ tùy thân rồi.”

Tùy thân sao?!

Tôi kinh ngạc nhìn bé Hoa ngay cả balo cũng không mang, tên nhóc này cùng đại thần như đang chuẩn bị đi dã ngoại vậy, thứ quý giá nhất ở đâu?!

“Này!!”

Bé Hoa cùng đại thần mười ngón tay đan xen nhau giơ lên, trên tay, hai chiếc nhẫn nam cùng kiểu dáng đơn giản lóe sáng dưới ánh mặt trời, chiếu thẳng vào lòng tôi, bóng lưng hai người dần dần rời xa.

Hóa ra, bọn họ đã sớm mang thứ quan trọng nhất bên người rồi.

Buông bát, nhìn hai tấm ảnh đặt trên bàn, ảnh chụp hai chàng trai vẫn còn mang nét trẻ trung, cười tươi rói, khi đó bọn họ hẳn cũng không ngờ, hôm nay, sau gần chục năm, cuộc đời của họ đã gắn chặt vào nhau, không thể nào rời xa.

Cuối cùng biến thành bức ảnh ôm nhau trên bức tường này, vĩnh viễn.

Ký sự』【Yoochun:

Nếu như hỏi khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cả cuộc đời của một người, tôi nghĩ mỗi người đều có câu trả lời khác nhau, chỉ là, đối với Park Yoochun tôi mà nói, khoảng thời gian tốt đẹp nhất là bốn năm đại học, dù lúc đó bị lão đại áp bách, bị Shim Changmin dùng miệng lưỡi mà đầu độc, nhưng lúc chính thức tiếp quản công ty thực phẩm của gia đình, tôi mới phát hiện, hóa ra những người kia thật sự đối xử rất tốt với tôi.

Công ty kinh doanh dưới tay ba tôi không có tổn thất lớn, cũng chẳng có lợi nhuận gì nhiều, có lẽ là nghé con không sợ hổ, tôi sau khi tiếp nhận liền tiến hành đại cải cách, quyết định sáng lập thương hiệu nước khoáng mới, ý đồ thay đổi công ty, nhưng hiệu quả lại quá mức nhỏ bé.

Không khí áp lực trong công ty khiến tôi nhịn không được muốn lái xe quay lại trường học ngắm cảnh, trên đường đi qua ổ nhỏ của lão đại cùng bé cải, đột nhiên muốn đi quấy rầy một lát.

Biết sao được, nhóc Kim Junsu kia vì nhà tôi không có không khí bóng đá nên cự tuyệt đến ở chung với tôi, người đàn ông độc thân thật sự rất cực khổ nha!!

Không dễ dàng gì mới đợi được một bà cụ đi mua thức ăn lên tầng xong, tôi chưa nhấn chuông, cửa đã mở ra, sau đó bé cải nói liến thoắng như máy:

“YAAAAAA, Jung Yunho, em muốn bỏ nhà đi.”

“Anh thật quá đáng, chuyện quan trọng như vậy mà không nói với em, em giận rồi đấy!!!!”

“Anh đừng tới tìm em, em đi đây.”

“Hừ!!!!”

Cái miệng nhỏ nhắn bắn liên hồi xong, bé cải làm mặt quỷ với đại thần vẫn ngồi yên trên ghế sôpha, sau đó bịch bịch chạy xuống tầng.

Oa! Cãi nhau!!!

Cặp đôi 24 giờ một ngày đều dính lấy nhau, kích thích Không rời không xa hôm nào cũng lên chat nhóm gào thét muốn tìm người yêu sao giờ lại cãi nhau thế này, tôi chắc không tin tưởng vào tình yêu được nữa rồi!

“Cãi nhau?”

“Không tính là vậy.”

“Hyung không đuổi theo đi, em nhớ bé cải là dân mù đường mà, trong game cũng lạc đến hoa mắt chóng mặt.”

“Không cần.”

Thật đáng sợ!

Lão đại bình thường coi bé cải như thái thượng hoàng mà cung phụng, giờ mắt thấy bảo bối bỏ nhà đi lại vẫn có tâm tình ngồi đây xem phim?!

“Hai người đang xem… The Seven Year Itch[1] à.”

Không thể nào, bảy năm ngứa ngáy liền á, sao không dùng Head & Shoulders mà trị!

“… Hyung đang xem kết thúc hộ cậu ấy, lát nữa về mà không biết kết thúc là lại ầm ĩ ngay.”

Lão đại, hyung chắc chắn là bạn trai, không, ông chồng đủ nhị thập tứ hiếu[2] đúng không?!

“5. 4. 3. 2…”

“Hyung đang đếm gì vậy?”

“1.”

“YAAAAAA, Jung Yunho, sao anh không đuổi theo em.”

Bé cải thở không ra hơi xuất hiện tại cửa ra vào, tay chống lên tường khẽ run run, sau đó vèo một cái xông vào mở cửa phòng ngủ, rồi thì tất, áo sơmi, quần, khăn mặt… Toàn bộ bay ra.

Đang tổng vệ sinh à?!

“Hừ, lần này em đi thật đấy.”

Bé cải ra sức ôm một con voi bông màu xanh da trời to đùng, tay còn cầm một tấm vải, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt mấy bộ quần áo lên, gói vào trong, sau đó buộc lại đeo trên vai, gian nan kéo voi từng bước một đi ra ngoài.

Tên nhóc này nhất định là xem phim nhiều quá rồi, mà vì sao tôi thấy tấm vải kia giống hệt cái khăn quàng cổ số lượng có hạn lão đại được tặng hôm sinh nhật vậy?!

Tấm vải buộc không chặt nên đồ bên trong vừa đi vừa rơi, những nơi bé cải đi qua, thây chất đầy đồng, khụ khụ, là vải rách đầy sàn.

“A, quên cầm cái kia rồi.” Bé cải đi tới cửa buông con voi, xuyên qua phòng khách đầy thứ đồ linh tinh cầm một bức ảnh nhét vào trong túi.

Tiếp tục đi…

“A, túi tiền.”

Trở về…

“Đúng rồi, nhẫn.”

Tiếp tục đi…

“Gối có cần cầm theo không nhỉ?”

Suy nghĩ…

“A, chìa khóa, chìa khóa.”

Trở về…

“Quên mất, móc khóa bé gấu!”

Tiếp tục đi…

“Bé cải, tớ có chút chóng mặt.”

Còn có, cậu thật sự muốn bỏ nhà đi sao?!

Sao tớ thấy thế nào cũng giống mang đồ đi bán thanh lý vậy, có ai bỏ nhà đi còn mang theo bình hoa với một đống thứ linh tinh thế kia không?!

“Này, em đi thật đây, đi nhá.”

“Cậu mau trở lại, một mình tớ không chịu được… Lão đại, mau bảo cậu ấy dừng lại đi.”

“Cậu trật tự đi.” Bé cải đi từng bước nhỏ xíu ra ngoài, “Người ta thật sự đi đấy nhá!”

Bổn thiếu gia đang chờ mong chuyện tiếp theo lại bị điện thoại réo phải ra ngoài, mấy lão già trong công ty một lần nữa yêu cầu dừng sản xuất nước khoáng, bô bô giải thích một trận mà vẫn không có hiệu quả, cuối cùng đành phải vào nhà từ biệt, kết quả, vừa vào cửa đã thấy bé cải mỹ mãn ôm khoai tây chiên ngồi trên ghế ăn, lão đại thì ngồi chồm hổm dưới đất thu dọn đồ đạc.

Hết thảy đều rất hài hòa!!

Nhưng trò khôi hài vừa rồi chẳng lẽ là tôi tưởng tượng ra?!

“Bé cải, không phải cậu định bỏ nhà đi sao?”

“Trái đất hình cầu nha, tớ về tới nhà rồi.”

“… Chuyến đi của cậu thật vui vẻ.”

“Tớ biết mà.”

Nhân loại quả nhiên không thể giao tiếp bình thường với người ngoài hành tinh.

“Lão đại, hyung dỗ cậu ấy như thế nào vậy?”

“Thứ kia.”

Trên bàn đặt một ly nước thủy tinh, nước đựng đến hơn phân nửa ly, thanh khiết, trong suốt, không hề có tạp chất, dưới ánh đèn còn phản quang.

Chỉ là, cái kia và dỗ bé cải có liên quan gì tới nhau?!

“Cậu ấy là nước của hyung.”

Chỉ một câu nói như vậy?!

Vậy lần tới lúc dỗ Junsu, tôi cũng có thể nói: Junsu, em là túi sưởi của anh?!

“Không thể thiếu.”

Tôi biết rõ lão đại thích bé cải như thế nào, mấy năm đại học, tôi vẫn luôn chứng kiến tình yêu của họ, lão đại tính tình lạnh nhạt, đối với ai cũng thờ ơ, khiến người ta cảm giác có một vực sâu ngăn cách ở giữa, chỉ là, tôi thật không ngờ, hóa ra, bé cải đối với hyung ấy đã quan trọng đến mức đó.

Nước, nguồn gốc của sự sống.

Đối với họ, lại biến thành nguồn gốc của tình yêu.

Thứ bé cải mang đến cho hyung ấy, là nước không thể thiếu.

Nếu rời khỏi đối phương, vậy không còn khả năng tiếp tục sống sót.

Quay đầu nhìn ly nước, dường như tôi đã hiểu ra điều gì đó.

Mười ngày sau, sản phẩm chủ đạo của công ty Park  —— Nguồn gốc của tình yêu đưa ra thị trường.

Chai nước khoáng mộc mạc, tự nhiên, trên vỏ in một căn phòng, bên trong có hai nhân vật, một người cười ngốc ngốc, một người đứng phía sau, ánh mắt nồng nàn, bên cạnh viết một câu khẩu hiệu đơn giản:

—— Em là điều không thể thiếu của anh.

Ký sự』【Junsu:

Kỳ thật, từ lần đầu tiên đại thần tìm tôi đi “Tâm sự”, tôi đã chắc chắn một điều, hyung của tôi nhất định sẽ bị hyung ấy bắt cóc, chẳng vì lý do gì cầu kì, chỉ đơn giản là lúc tôi đi WC xong quay lại liền thấy đại thần nhìn chằm chằm vào ví tiền của tôi, ánh mắt dịu dàng như nhìn bảo vật mình yêu mến nhất.

Mà trong ví tiền này chỉ có một bức ảnh chụp chung, trong đó có hyung tôi ngây ngốc cười tươi.

Tôi không tin tình cảm yêu đương lúc đại học, bởi nó chỉ qua loa vội vàng như đồ ăn nhanh, nhưng giờ phút đó, tôi lại cảm nhận được tình yêu sâu đậm trong mắt đại thần.

Yêu, chẳng bao giờ cần quá nhiều lời, chỉ một ánh mắt, một biểu cảm, là đủ.

Về sau, hyung ấy quả nhiên bị đại thần bắt mất, hơn nữa còn nhanh chóng ăn sạch không chừa lại chút gì, ngay từ đại học năm đầu đã chuyển ra ngoài ở, thần kỳ nhất chính là, mấy vị trưởng bối trong nhà đều tỏ vẻ tán thành, chỉ thiếu đóng gói hyung ấy lại rồi bán tống bán tháo đi.

Về sau, bác trai lén nói với tôi: Trưởng bối Kim gia vẫn rất lo lắng, hyung tôi cùng tôi đều đơn thuần trong sáng như tờ giấy trắng, nếu không tìm được nhà chăn nuôi tốt (= =?!) thì không ổn, cũng may đại thần cùng Yoochun có đức hiếu, hy sinh vì nghĩa, sẵn sàng đảm đương nhiệm vụ.

Bởi vì không ở cùng Yoochun, mà tôi đã sớm có oán niệm sâu sắc với cái ký túc xá cho sinh viên này nên cứ đến cuối tuần, tôi lại lẻn tới ngôi nhà lý tưởng của hyung tôi, tuy thường xuyên bị đại thần dùng ánh mắt giết người mà nhìn, nhưng lại được ăn món ngon, đáng giá.

Hôm nay, theo thường lệ, sau khi kết thúc giờ học, tôi vứt Mập mạp cùng Dae Chil ở lại, chạy đến khu chung cư, lên tầng mới phát hiện nhà không đóng cửa, bên trong thỉnh thoảng truyền ra giọng kỳ lạ của Jaejoong hyung.

“Uhmm….”

“Nhẹ thôi…”

“Vào đi, nhanh lên…”

“A… A…. Bên này…”

Không phải chứ, hai người kia ban ngày ban mặt không kiềm chế làm chuyện này mà còn không thèm đóng cửa?!

Rón rén chạy vào, ý định bắt tại trận, vì vậy tôi thẳng tiến đến phòng ngủ, vừa đi vừa mở điện thoại, chuẩn bị quay lại làm bằng chứng.

Hử?!

Không có sao?!

Hai người này chẳng lẽ lại có ham mê làm ở nơi khác ngoài giường ra?!

Phòng bếp không có…

Phòng khách không có…

Phòng làm việc không có…

Phòng ăn không có…

Chỉ còn lại có phòng tắm thôi, chẳng lẽ hai người này thích bồn tắm, hay là thích làm trong máy giặt?!

Rón rén đến trước phòng tắm, nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra, tôi cho rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh giới hạn tuổi.

Kết quả, không thấy bất luận cảnh hương diễm nào, ngược lại chỉ thấy Jaejoong hyung ngoan ngoãn ngồi trên ghế con, hai tay đặt trên đầu gối, trên cổ quàng một khăn trắng nho nhỏ, cúi đầu, đại thần đứng ở bên cạnh, tay đầy bọt xà phòng.

Hai người này là đang… Gội đầu?!

… Đại thần đang giúp hyung ấy gội đầu?!

Này!! Gội đầu có cần phải phát ra âm thanh YD như vậy không, làm hại quần chúng vây xem tưởng có phim để xem đấy!

Nhưng mà, bộ dáng đại thần giúp hyung ấy gội đầu nhìn rất dịu dàng nha.

Ngón tay xuyên qua mái tóc đen của hyung, động tác thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, sau đó biểu cảm cũng trở nên dịu dàng, bong bóng màu trắng bắt đầu tuôn ra, sau đó bị vỡ, lặp lại vài lần, cả đầu Jaejoong hyung đều bị chôn trong màu trắng, một lát sau, đại thần vươn tay lấy vòi hoa sen, mở nước xả thử ra bàn tay mình rồi mới cẩn thận xả nước cho hyung ấy, bọt trắng chảy xuống bồn, tiếng vang rào rào che lấp giọng lầm bầm của Jaejoong hyung.

Hyung ấy không sợ ăn phải bọt xà phòng sao?!

“Cúi đầu.”

“A, khụ khụ khụ…”

“Đừng ồn.”

Đại thần thu chân lại, tránh móng vuốt hyung đang vươn ra, nhíu nhíu mày.

Này! Em nói cho hyung biết nha, thời điểm này hyung có thể thành thật một chút được không, cẩn thận đại thần mất hứng cho hyung vào nước nấu ăn giờ.

“Cổ, cổ bị nước vào.”

“… Đồ ngốc.”

“Anh mới là đồ ngốc.”

Jaejoong hyung từ nhỏ vốn không thích nghe người khác nói mình là đồ ngốc quả nhiên phản kích, tựa hồ quên mất mình còn đang gội đầu, đứng bật dậy, đầu đập vào vòi hoa sen, sau đó…

Sau đó, hyung ấy và đại thần đều thất thân, No no no, là toàn thân ẩm ướt.

Tóc Jaejoong hyung ướt mềm dán trên mặt, áo sơ mi ướt nhẹp nước cơ hồ trong suốt, chật vật như một bé thú nho nhỏ rơi xuống nước, lúc này còn giương nanh múa vuốt trừng đại thần.

“Xem mưa của em đây.”

Ông anh không có tiền đồ kéo áo đại thần, sau đó dùng sức lắc đầu, bọt nước bay đầy trời như mưa, bắn vào mặt đại thần.

“Kim! Jae! Joong!”

Giọng nói giận dữ của đại thần vang lên, Jaejoong hyung liên tiếp lui về phía sau, khoát tay cầu xin tha thứ.

Nhưng mà, tôi lại nhìn ra chiều chuộng cùng dịu dàng trong mắt đại thần, ánh mắt đó, tôi đã từng bắt gặp ở ông bà nội, hai người phải trải qua biết bao sóng gió suốt vài thập niên ở bên nhau, cuối cùng bên giường bệnh của bà, ông cầm tay bà vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nói: “Tiểu Quyên, đừng nghịch ngợm nữa, mau tỉnh lại, anh sẽ dẫn em đi ngắm hoa nở.”

Hyung ấy cùng đại thần nhất định sau này sẽ gắn bó như vậy, dựa vào nhau, làm bạn đến khi lìa đời.

Vỗ vỗ chân vì ngồi xổm mà hơi tê, tôi nhìn đôi tình nhân trong phòng tắm đang múc nước té nhau như hai đứa trẻ, nhịn không được bật cười.

Bọn họ như vậy thật sự rất hạnh phúc.

“Ủa, Su Su, sao vừa tới đã đi? Ở lại, cô tối nay làm món ngon cho.”

“Không cần đâu ạ, cô ơi, cháu về trước.”

“Tên nhóc này, sao càng gọi lại càng chạy vậy.”

Hiện tại, so với món ngon, tôi càng muốn đứng trước mặt Park Yoochun, nói với anh ấy:

—— Này, chúng ta ở chung đi.

[1]Bảy năm ngứa ngáy – The Seven Year Itch: Tên một bộ phim, là một thành ngữ nói về tình trạng những ông chồng. Thường thì sau bảy năm lập gia đình bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy thèm đi… Ăn phở.

[2]Tác phẩm của Trung kể lại sự tích 24 tấm gương hiếu thảo.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...