Gắn Kết Bên Em
Chương 43
Hoàng hôn chỉ còn một tầng mỏng manh, bị ngọn đèn đột nhiên sáng lên xua đuổi trốn khắp nơi, cái bóng lắc lư lảo đảo ở góc tường. Đúng vào lúc này, Mai Nhiễm bước vào cửa nhà họ Mai, thím Chu sớm đứng chờ ngoài cửa, vừa thấy cô bước từ trên xe xuống, vội vàng ra đón, “Tiểu thư Nhiễm.” Trời bắt đầu có tuyết rơi, cơn gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi trúng vạt áo gió Mai Nhiễm màu xanh đen bay “vù vù”, cô để lộ gương mặt ra khỏi khăn quàng cổ, cúi đầu khụ một tiếng, “Đi vào rồi nói sau.” Thím Chu “A” một tiếng, rút tay ra khỏi túi áo đưa lên miệng hà hơi nóng rồi vươn ra phẩy bớt tuyết trên người cô, “Cháu xem có chuyện gì thế này, ở xa mà bắt cháu trở về một chuyến, cơm cũng chưa ăn? Hay là bác……” Mai Nhiễm vào phòng, cởi áo khoác trên người, thuận tay vắt lên ghế dựa, trong phòng có hệ thống sưởi nhưng cô vẫn đông lạnh tới mức mặt đỏ ửng, cô rót một chén trà nóng uống vào mới dịu đi một chút. “Em ấy sao rồi ạ?” “Khụ!” Thím Chu nói, “Còn sao nữa, sáng sớm nay đưa đến bệnh viện đi, là người hầu của bà cụ phát hiện, lúc nâng ra ngoài cô ta đã sùi bọt mép, bà cụ sợ tới mức bệnh cao huyết áp sắp tái phát!” Nói đến thì trong lòng bà có sự cảm thông, mấy ngày hôm trước tin tức giải trí ùn ùn đưa tin khắp nơi. Ai chẳng biết bây giờ Mai Mộng Nhiên rơi xuống hoàn cảnh nào? Cô ta từ đám mây rơi xuống đống bùn, đổi thành người nào thì người đó cũng không chịu nổi, nhưng không ngờ rằng cô ta nghĩ luẩn quẩn trong lòng như vậy? Thím Chu phun nước bọt, “Có điều cô ta xứng đáng, đi đêm nhiều dù sao cũng gặp quỷ một lần chứ? Lần này coi như cô ta đá trúng tấm sắt, lúc này ấy à, bà cụ thật sự bị chọc tức, bác nghe giọng điệu của bà ấy muốn tính khoản này lên đầu cháu đấy.” Mai Nhiễm đặt mạnh tách trà xuống, “Tính lên đầu cháu ạ?” “Cháu còn không hiểu rõ tính tình bà ấy à?” Thím Chu hừ nhẹ, “Không biết Mai Mộng Nhiên uốn lưỡi gì trước mặt bà ấy, bác thấy bà ấy từ lúc ở bệnh viện trở về mặt đen sì, giống như con rồng phun lửa, túm được ai thì chửi người đó, từ trên xuống dưới cả nhà đều bị xui xẻo.” “Bà ấy còn nói……” Giọng Mai Nhiễm thản nhiên, “Còn nói cái gì?” Thím Chu ngập ngừng nói, “Bà ấy nói Mai Mộng Nhiên biến thành như vậy đều do cháu làm hại, còn bảo cháu cướp người đàn ông của cô ta……” Tuy rằng vế trước bà không thể gật bừa nhưng bà vẫn lần mò ra một phần nguyên nhân. Không phải do Mai Mộng Nhiên gieo rắc tin đồn con riêng trước à, sau đó cô ta bị tiên sinh xử lý gọn gàng nhanh chóng, nghe nói còn bị người ta đuổi ra ngoài. Nhưng vế đằng sau, bà thật sự không hiểu mô tê (1). (1) Nguyên văn là “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. Nguồn: Nam Nô – Chương 60 Mai Nhiễm im lặng một lúc lâu, hỏi, “Anh cháu có về không?” “Trở về trở về!” Thím Chu gật đầu, “Cậu ấy về nhà trước cháu một tiếng, lúc này hai cha con họ đang ở trong phòng bà cụ, có lẽ đang an ủi bà ấy.” “Tiểu thư Nhiễm, cháu nói xem tại sao cháu lại về?” Bà nuốt nuốt nước miếng, do dự nói, “Tiên sinh không ở đây, một mình cháu……” Mai Nhiễm đang muốn nói, ngoài cửa vang lên tiếng Mai Lương Chi, “Tưởng Tưởng đã về à?” Anh đẩy cửa vào, trên người mang theo một lớp khí lạnh bên ngoài phòng, chưa nhìn rõ người trong nhà, quay đầu liên tục hắt xì vài cái. “Bị cảm à?” Thím Chu oán trách nhưng nhìn anh đầy trìu mến, “Mùa đông mà cậu mặc ít như vậy, không biết yêu quý bản thân mình tí nào, để bác vào bếp nấu bát canh gừng cho cháu, hai anh em tâm sự tự nhiên.” Bà nói xong thì đi ra ngoài, khép chặt cửa lại. Mai Lương Chi ngồi xuống ghế, xoa cái mũi đã đỏ lên, lúng túng hỏi, “Tại sao chỉ có một mình em về?” Anh nhớ rõ mình nói nguyên văn là bảo cô và bác trai Mai Hồng Viễn cùng nhau quay về mà? Lần này cơn tức của bà cụ quá lớn, Mai Lương Chi có phần không chống đỡ nổi, đành phải tìm cái cớ chuồn ra ngoài, có lẽ cha anh Mai Thanh Viễn còn đang nghe mắng. Mai Nhiễm rót một tách trà đặt trước mặt anh, “Em về trước xem tình hình ra sao.” Mai Lương Chi liếc cô một cái, thở một hơi dài, “May mắn phát hiện sớm, thật ra không có gì đáng ngại.” Anh biết một phần về mấy chuyện xảy ra với Mai Mộng Nhiên trong khoảng thời gian này, có điều cũng là chắp vá lung tung. Phía bà cụ, phiên bản thêm mắm thêm muối không đáng tin, có điều anh nhìn biểu cảm của Mai Nhiễm thì biết cô không muốn nói nhiều. Mai Nhiễm nhẹ nhàng trêu đùa tua rua của khăn trải bàn, ánh mắt không hề thay đổi, giọng nói nhạt như nước, “Vậy là tốt rồi.” “Ngồi xe đi lại xa xôi chắc chắn em mệt lắm rồi, em nghỉ ngơi trước đi, anh qua xem tình hình tiến triển thế nào.” Mai Nhiễm “ừ” một tiếng. Cô thật sự có chút mệt mỏi, bất kể trên thân thể hay là mặt tinh thần. Không biết nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi bao lâu, khi bụng réo mấy tiếng “ùng ục”, Mai Nhiễm tỉnh lại, dụi dụi mắt, bật điện thoại xem thời gian. Hóa ra mới trôi qua nửa tiếng. Thím Chu nghe thấy tiếng động bên trong, bê một bát canh nóng vào, “Tiểu thư Nhiễm, cháu tranh thủ uống lúc nóng, xua tan khí lạnh trong cơ thể. Bác xem dự báo thời tiết, nhiệt độ không khí mấy ngày nay giảm thấp lắm, cẩn thận kẻo bị cảm.” Mai Nhiễm uống hơn nửa bát, cảm giác từ trong ra ngoài cơ thể bắt đầu ấm dần lên, theo đó cơ thể cũng phục hồi một chút khí lực. “Cơm tối cháu muốn ăn gì, bác bảo phòng bếp chuẩn bị sẵn.” Mai Nhiễm không có khẩu vị, lắc đầu. “Vậy sao được?” Thím Chu nói thấm thía, “Chí ít cũng phải ăn một chút.” Cuối cùng Mai Nhiễm đành phải ăn mấy miếng điểm tâm, vừa rửa tay, bên kia đã có người thúc giục, nói là bà cụ bảo cô qua một chuyến. “Đừng đi!” Thím Chu vội vàng ngăn cản trước mặt cô, “Chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.” Mai Nhiễm mặc áo khoác, nghe vậy cười, “Chẳng lẽ bà ấy ăn cháu được ư?” Thím Chu bĩu môi, “Chưa biết chừng.” Tuy nói như vậy song cuối cùng bà vẫn tránh đường. Mai Nhiễm đi ra ngoài, không nhịn được run rẩy. Đèn trong phòng khách bật sáng trưng, bà cụ mặt không biểu cảm ngồi ở vị trí cao nhất. Hai cha con Mai Thanh Viễn và Mai Lương Chi lần lượt ngồi hai bên, không khí vô cùng nghiêm túc. Vừa thấy Mai Nhiễm xuất hiện, bà cụ đứng phắt dậy, hai mắt trợn tròn như quả nhãn nhìn chằm chằm cửa ra vào, hình như muốn xác nhận sự thật đằng sau lưng cô không có Mai Hồng Viễn xuất hiện. “Mai Nhiễm, cháu hại Nhiên Nhiên thê thảm như thế, tại sao cháu có thể trưng ra bộ mặt chưa xảy ra chuyện gì hết, cháu còn có lương tâm không?” Mai Nhiễm đứng ở vùng giữa sáng và tối, nghe tội danh có lẽ có này, thoạt nhìn nét mặt bình tĩnh như cũ, nhưng tay đặt bên cạnh người lặng lẽ nắm lại. Bà cụ ỷ vào bản thân là chủ mẫu nhà họ Mai này, xử lý mọi chuyện từ trên xuống dưới bao năm qua, bản lĩnh bắt chẹt người khác càng thêm lô hỏa thuần thanh. Tính tình Mai Nhiễm ôn hoà hiền hậu điềm tĩnh, cộng thêm không phải cháu gái ruột của bà, làm bà ta như có một cái gai cắm trong lòng, hận không thể nhổ bỏ cho yên tâm. Lần này vất vả nắm được nhược điểm, Mai Hồng Viễn lại không ở đây, không cần kiêng nể, bà ta tất yếu phải chơi lớn một trận. Cho dù Mai Hồng Viễn ở đây, trong tay bà ta còn nắm át chủ bài là lời trăn trối của ông cụ, lần này làm to chuyện là điều không thể thiếu, có điều không được thoải mái thôi. Trước mắt là con nhóc chưa đủ lông đủ cánh, bình thường lúc tức giận cũng nói chuyện nhỏ nhẹ, biết ngay là quả hồng mềm dễ nắn, tại sao bà ta không nhân cơ hội này cho nó biết bản thân mình lợi hại? “Cháu không biết bà đang nói cái gì.” “Cháu nói cái gì?” Bà cụ hoài nghi bản thân nghe lầm. Vì thế Mai Nhiễm lặp lại, từng chữ một, đọc nhấn rõ từng chữ, “Cháu không biết cái bà gọi là ‘cháu hại Mai Mộng Nhiên thê thảm như vậy’ có ý gì.” “Cháu!” Dường như không đoán trước được cô sẽ phản kháng, bà cụ tức giận đến cả người run run, vịn vào ghế mới giữ được cơ thể đứng vững, “Bây giờ Nhiên Nhiên còn nằm trong bệnh viện, suýt chút nữa con bé sẽ chết, cháu có biết hay không?” “Vậy bà có biết vì sao cô ta tự sát không?” Bà cụ cười lạnh, “Cháu và ba cháu không cho nó con đường sống, nó có thể sống được chắc?” Quả nhiên Mai Mộng Nhiên giỏi thật, chơi trò đổi trắng thay đen. Ánh mắt Mai Nhiễm lạnh đi, cô phân tích cặn kẽ mọi chuyện một lần, cố gắng đạt tới mức khách quan. Bà cụ nghe xong quả nhiên mặt biến sắc, “Cháu ngậm máu phun người! Cho dù Nhiên Nhiên thật sự nói những lời này, chắc lẽ là con bé cố tình? Ai mà không có lúc nói sai, cháu cứ giữ khư khư sai lầm bé tí tẹo này à? Còn phải bức tử con bé, cháu cho rằng nó không có ba đau không có mẹ thương thì dễ bắt nạt đúng không?” Mai Thanh Viễn vội vàng cúi thấp đầu, tựa như chó nhà có tang. Mọi người sợ nhất là gặp phải hạng người không rõ phải trái, huống chi người này đã thiên vị lệch về một phía, nói gì đi nữa cũng vô ích. Giọng điệu bà cụ cao vút, “Được rồi, Nhiên Nhiên cũng nói việc đó do con bé làm sai, nhưng vì trả thù con bé, chuyện cháu cướp mất bạn trai nó là sao?” Mai Lương Chi không ngờ bà cụ vòng vo vì chuyện này, lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Mai Nhiễm hít một hơi thật sâu, kiếm chế nơi nào đó trong lồng ngực muốn nổ tung. Bà cụ dịu giọng xuống, “Cháu xem hai chị em cháu, vì một người đàn ông mà tổn thương tình cảm thì không tốt. Nếu Phó Thì Cẩn là Nhiên Nhiên coi trọng trước, giữa đường cháu lại chen một chân vào, làm vậy không thể nói xuôi đúng không? Phó Thì Cẩn kia vòng quanh hai đứa, một chân đạp hai chiếc thuyền, ta không hiểu tại sao Nhiên Nhiên quyết tâm một lòng một dạ với anh ta…… Với điều kiện của cháu, chắc chắn cháu có thể tìm được người đàn ông tốt hơn, chi bằng……” “Thật sự vớ vẩn!” Mai Nhiễm rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cô lập tức bước lên, ánh mắt lạnh lùng đối diện với bà cụ, “Cháu thấy bà càng già càng hồ đồ!” Bà cụ không dự đoán được cô đột nhiên xông lên, lời đang định nói lập tức mắc nghẹn, chỉ có cơn tức giận đậm đặc phun trào như núi lửa, đến mức gương mặt già nua dày đặc nếp nhăn kia giống như có mấy con giun mềm oặt đang ngọ nguậy. Bà ta đứng lên dùng hết sức vỗ bàn một cái, cái vòng tay lập tức vỡ thành hai nửa, “Tại sao cháu dám nói với ta như thế?” Mai Lương Chi nhìn cảnh tượng giương cung bạt kiếm này, phản ứng đầu tiên không phải bước lên ngăn cản mà là lấy điện thoại tìm một dãy số rồi ấn nút gọi. “Hễ bà có một chút gì đó để cho cháu tôn trọng, cháu sẽ không nói ra những lời đó.” Mai Nhiễm đứng yên dưới ánh đèn, bên môi treo nụ cười thản nhiên, “Cháu gái thân yêu của bà bên ngoài bịa đặt nói cháu là con riêng, bà bảo đó là hiểu lầm nhỏ…… Hơn nữa, Phó Thì Cẩn là người như thế nào không đến lượt hai người đánh giá, tốt nhất bà nên hỏi xem cháu gái tốt của bà, hiểu rõ người chen ngang một chân đến cùng là ai……” “Nếu có thể, làm phiền bà chuyển lời giúp cháu cho Mai Mộng Nhiên bảo cô ta từ bỏ ý nghĩ này đi…… Cháu thương anh ấy, cả đời này anh ấy chỉ có thể thuộc về cháu.” “Mày!” Không thể tưởng tượng cô nhanh mồm nhanh miệng đến thế, bà cụ tức giận đến độ không nói nổi một câu, mồm to thở phì phò ngã ngồi xuống ghế, “Mày cút…… cho tao!” Mai Nhiễm buồn cười, “Đây là nhà của cháu, dựa vào cái gì?” “Ông nó ơi! Nhìn xem cháu gái tốt của ông kìa,” Bà cụ che mặt gào khóc, “Nó dám đối xử với tôi như thế! Tại sao ông không dẫn tôi đi sớm hơn, để tôi không phải chịu khổ thế này!” Mai Nhiễm không chút hoang mang nói tiếp, “Nể mặt ông nội, cháu và cha cháu tôn bà kính bà,” Cô vừa nói vừa đổi giọng giống như dòng nước đóng băng, “Nhưng bao năm qua hành động tự tung tự tác của bà làm hai cha con cháu thất vọng đau khổ, bà không sợ ông nội dưới suối vàng sẽ……” Hai mắt bà cụ trợn tròn, tức giận đến mức ném thẳng tách trà về phía cô, Mai Nhiễm nghiêng người né tránh. “PHẢN! PHẢN RỒI!” Đầu bà đập cộp cộp vào bàn. Hai cha con Mai Thanh Viễn thấy vậy vội vàng bước lên phía trước, bà cụ càng gào khóc om sòm hơn. Nghe tiếng động mà đến, người hầu giống như kiến bò trên chảo nóng, căn phòng lập tức trở nên lộn xộn. Lúc này, trong phòng họp ở nước Pháp. Người đàn ông ngồi ở ghế cao nhất nhìn chằm chằm di động rồi ngẩn người. Đám người ngồi dưới nhìn mặt đoán ý, không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm cho này người thừa kế trẻ tuổi, từ trước đến nay nói năng thận trọng, để lộ nụ cười dịu dàng như thế. Họ thấy anh bỗng nhiên đứng lên, sau khi cúi gập người tạ lỗi, anh dùng tiếng Pháp lưu loát nói, “Thật có lỗi, tôi nghĩ tạm thời cần gián đoạn buổi họp này…… Vị hôn thê của tôi đang chiến đấu một mình vì tôi, tôi phải lập tức trở lại bên người cô ấy.” Giữa tiếng thảo luận ngạc nhiên từng đợt sóng nối tiếp nhau “Vị hôn thê?”/“Anh ta có vị hôn thê khi nào thế?!”, Phó Thì Cẩn dùng sải chân dài nhanh chóng ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa nói với trợ lý đằng sau, “Lập tức đặt giúp tôi một vé máy bay về thành phố S.” Mai Nhiễm hoàn toàn không biết anh họ đã gửi hình ảnh bản thân giằng co với bà cụ cho người nào đó ở nước Pháp cách xa xôi ngàn dặm. Sau khi dùng bữa trưa, cô phát hiện tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, cô mặc một chiếc áo khoác rồi bước ra ngoài. Vừa bước ra cửa, cô nhận được điện thoại của cha. “Đúng, ba à,” Cô đá tuyết dưới chân, “Con đã xé rách da mặt với bà ấy.” Mai Hồng Viễn dùng giọng điệu vững vàng, vô cùng ôn hòa nói với cô, “Con không cần lo lắng, tất cả đã có ba.” “Vâng.” Cắt đứt điện thoại, Mai Nhiễm cất kỹ di động, một trận gió thổi qua, hơi lạnh thấm vào xương cốt, cô không nhịn được giậm giậm chân, còn chưa đủ, bật một cái, nhảy hai cái…… Vừa quay đầu, cô trông thấy anh đứng đằng sau. Người đàn ông khắp người còn mang theo hơi thở phong trần mệt mỏi, mái tóc ngắn màu đen rối loạn trên trán, trên người mặc một cái áo khoác ngoài màu đen có hai hàng cúc, bên trong là áo sơ mi màu trắng được là phẳng cẩn thận, làm cho cả người anh thoạt nhìn càng nổi bật hơn người. Cặp mắt nâu sẫm nhìn cô chằm chằm, giống như một cái hồ sâu không thể trông thấy điểm cuối. “Sao anh đã về rồi?” Phó Thì Cẩn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái đang chạy về phía mình. Chiếc áo lông màu đỏ của cô bay theo gió, chiếc váy dài màu vàng dài ôm lấy đường cong mềm mại bay múa, đôi giày da màu nâu đá văng từng đống tuyết……. Trong đầu lặp lại câu nói: Cháu thương anh ấy, cả đời này anh ấy chỉ có thể thuộc về cháu. Trái tim giống như ngâm mình trong nước đường, vừa ngọt vừa mềm mại. Anh sẽ không nói cho cô, cách một màn hình nhìn thấy cô hào hiệp bảo vệ chính mình, lời thề son sắt nói anh là người đàn ông của cô, bất luận ai khác đều không thể cướp mất anh, trong lòng anh cảm động cỡ nào, thậm chí trong lúc lơ đãng hốc mắt hơi hơi nóng lên. Anh vĩnh viễn sẽ không nói cho cô. Anh chỉ mở rộng vòng tay, ôm lấy cô, hôn môi cô, yêu cô. Yêu cô trọn đời trọn kiếp này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương