Vòng hai vòng bảng, Đại học Z đấu với Đại học Bách khoa Trung Lục.
Hôm nay đến xem trực tiếp chỉ có Mạnh Đường và Tạ Linh Âm, còn bạn cùng phòng của Ngụy Xuyên thì đến đủ cả.
Lương Hành ngồi cạnh Mạnh Đường, cười hì hì: “Nếu cậu có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi, Ngụy Xuyên đã dặn rồi tôi rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Mạnh Đường cười cười, giọng hơi nghẹt mũi.
Luật cơ bản thì cô hiểu rồi, nhưng mấy thuật ngữ chuyên môn của bình luận viên thì cô chịu.
Thực ra người bình thường xem bóng, chỉ cần đội mình thích ghi điểm là được.
Mạnh Đường mở bình giữ nhiệt uống một ngụm, mấy hôm nay trời ấm lên, tối qua cô ham mát nên đạp chăn ra.
Sáng dậy cổ họng khó chịu là biết ngay sắp cảm, đầu cũng hơi đau.
Thực ra không khí sôi động ở hiện trường đối với Mạnh Đường mà nói là không phù hợp lắm.
Đẽo gỗ, mài dao, khắc nét… mười mấy năm tĩnh tâm đã sớm bén rễ nảy mầm trong cơ thể cô.
Nhưng cô đã hứa với Ngụy Xuyên sẽ đến xem mọi trận đấu của x6U4.
Ánh đèn pha rọi sáng từng ngóc ngách nhà thi đấu, hai đội bóng bước ra trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
Là sân nhà, sức hút của Đại học Z thật sự quá khủng khiếp.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lướt qua cờ cổ vũ, lại vô tình liếc nhìn Mạnh Đường.
Mạnh Đường hơi nghiêng đầu mỉm cười với cậu.
Tạ Linh Âm ngồi ngay cạnh Mạnh Đường, thu hết mọi thứ vào đáy mắt, cô nàng ghé sát tai Mạnh Đường nói:
“Cũng lạ thật, cậu ấy lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu ngay.”
Mạnh Đường đáp lại: “Chúng ta vẫn luôn ngồi ở khu vực này mà, cậu ấy nhìn thấy cũng bình thường thôi chứ?”
Vòng hai vòng bảng, Đại học Z đấu với Đại học Bách khoa Trung Lục.
Hôm nay đến xem trực tiếp chỉ có Mạnh Đường và Tạ Linh Âm, còn bạn cùng phòng của Ngụy Xuyên thì đến đủ cả.
Lương Hành ngồi cạnh Mạnh Đường, cười hì hì: “Nếu cậu có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi, Ngụy Xuyên đã dặn rồi tôi rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Mạnh Đường cười cười, giọng hơi nghẹt mũi.
Luật cơ bản thì cô hiểu rồi, nhưng mấy thuật ngữ chuyên môn của bình luận viên thì cô chịu.
Thực ra người bình thường xem bóng, chỉ cần đội mình thích ghi điểm là được.
Mạnh Đường mở bình giữ nhiệt uống một ngụm, mấy hôm nay trời ấm lên, tối qua cô ham mát nên đạp chăn ra.
Sáng dậy cổ họng khó chịu là biết ngay sắp cảm, đầu cũng hơi đau.
Thực ra không khí sôi động ở hiện trường đối với Mạnh Đường mà nói là không phù hợp lắm.
Đẽo gỗ, mài dao, khắc nét… mười mấy năm tĩnh tâm đã sớm bén rễ nảy mầm trong cơ thể cô.
Nhưng cô đã hứa với Ngụy Xuyên sẽ đến xem mọi trận đấu của x6U4.
Ánh đèn pha rọi sáng từng ngóc ngách nhà thi đấu, hai đội bóng bước ra trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
Là sân nhà, sức hút của Đại học Z thật sự quá khủng khiếp.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lướt qua cờ cổ vũ, lại vô tình liếc nhìn Mạnh Đường.
Mạnh Đường hơi nghiêng đầu mỉm cười với cậu.
Tạ Linh Âm ngồi ngay cạnh Mạnh Đường, thu hết mọi thứ vào đáy mắt, cô nàng ghé sát tai Mạnh Đường nói:
“Cũng lạ thật, cậu ấy lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu ngay.”
Mạnh Đường đáp lại: “Chúng ta vẫn luôn ngồi ở khu vực này mà, cậu ấy nhìn thấy cũng bình thường thôi chứ?”
Vòng hai vòng bảng, Đại học Z đấu với Đại học Bách khoa Trung Lục.
Hôm nay đến xem trực tiếp chỉ có Mạnh Đường và Tạ Linh Âm, còn bạn cùng phòng của Ngụy Xuyên thì đến đủ cả.
Lương Hành ngồi cạnh Mạnh Đường, cười hì hì: “Nếu cậu có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi, Ngụy Xuyên đã dặn rồi tôi rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Mạnh Đường cười cười, giọng hơi nghẹt mũi.
Luật cơ bản thì cô hiểu rồi, nhưng mấy thuật ngữ chuyên môn của bình luận viên thì cô chịu.
Thực ra người bình thường xem bóng, chỉ cần đội mình thích ghi điểm là được.
Mạnh Đường mở bình giữ nhiệt uống một ngụm, mấy hôm nay trời ấm lên, tối qua cô ham mát nên đạp chăn ra.
Sáng dậy cổ họng khó chịu là biết ngay sắp cảm, đầu cũng hơi đau.
Thực ra không khí sôi động ở hiện trường đối với Mạnh Đường mà nói là không phù hợp lắm.
Đẽo gỗ, mài dao, khắc nét… mười mấy năm tĩnh tâm đã sớm bén rễ nảy mầm trong cơ thể cô.
Nhưng cô đã hứa với Ngụy Xuyên sẽ đến xem mọi trận đấu của x6U4.
Ánh đèn pha rọi sáng từng ngóc ngách nhà thi đấu, hai đội bóng bước ra trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
Là sân nhà, sức hút của Đại học Z thật sự quá khủng khiếp.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lướt qua cờ cổ vũ, lại vô tình liếc nhìn Mạnh Đường.
Mạnh Đường hơi nghiêng đầu mỉm cười với cậu.
Tạ Linh Âm ngồi ngay cạnh Mạnh Đường, thu hết mọi thứ vào đáy mắt, cô nàng ghé sát tai Mạnh Đường nói:
“Cũng lạ thật, cậu ấy lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu ngay.”
Mạnh Đường đáp lại: “Chúng ta vẫn luôn ngồi ở khu vực này mà, cậu ấy nhìn thấy cũng bình thường thôi chứ?”
Vòng hai vòng bảng, Đại học Z đấu với Đại học Bách khoa Trung Lục.
Hôm nay đến xem trực tiếp chỉ có Mạnh Đường và Tạ Linh Âm, còn bạn cùng phòng của Ngụy Xuyên thì đến đủ cả.
Lương Hành ngồi cạnh Mạnh Đường, cười hì hì: “Nếu cậu có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi, Ngụy Xuyên đã dặn rồi tôi rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Mạnh Đường cười cười, giọng hơi nghẹt mũi.
Luật cơ bản thì cô hiểu rồi, nhưng mấy thuật ngữ chuyên môn của bình luận viên thì cô chịu.
Thực ra người bình thường xem bóng, chỉ cần đội mình thích ghi điểm là được.
Mạnh Đường mở bình giữ nhiệt uống một ngụm, mấy hôm nay trời ấm lên, tối qua cô ham mát nên đạp chăn ra.
Sáng dậy cổ họng khó chịu là biết ngay sắp cảm, đầu cũng hơi đau.
Thực ra không khí sôi động ở hiện trường đối với Mạnh Đường mà nói là không phù hợp lắm.
Đẽo gỗ, mài dao, khắc nét… mười mấy năm tĩnh tâm đã sớm bén rễ nảy mầm trong cơ thể cô.
Nhưng cô đã hứa với Ngụy Xuyên sẽ đến xem mọi trận đấu của x6U4.
Ánh đèn pha rọi sáng từng ngóc ngách nhà thi đấu, hai đội bóng bước ra trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
Là sân nhà, sức hút của Đại học Z thật sự quá khủng khiếp.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lướt qua cờ cổ vũ, lại vô tình liếc nhìn Mạnh Đường.
Mạnh Đường hơi nghiêng đầu mỉm cười với cậu.
Tạ Linh Âm ngồi ngay cạnh Mạnh Đường, thu hết mọi thứ vào đáy mắt, cô nàng ghé sát tai Mạnh Đường nói:
“Cũng lạ thật, cậu ấy lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu ngay.”
Mạnh Đường đáp lại: “Chúng ta vẫn luôn ngồi ở khu vực này mà, cậu ấy nhìn thấy cũng bình thường thôi chứ?”
Vòng hai vòng bảng, Đại học Z đấu với Đại học Bách khoa Trung Lục.
Hôm nay đến xem trực tiếp chỉ có Mạnh Đường và Tạ Linh Âm, còn bạn cùng phòng của Ngụy Xuyên thì đến đủ cả.
Lương Hành ngồi cạnh Mạnh Đường, cười hì hì: “Nếu cậu có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi, Ngụy Xuyên đã dặn rồi tôi rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Mạnh Đường cười cười, giọng hơi nghẹt mũi.
Luật cơ bản thì cô hiểu rồi, nhưng mấy thuật ngữ chuyên môn của bình luận viên thì cô chịu.
Thực ra người bình thường xem bóng, chỉ cần đội mình thích ghi điểm là được.
Mạnh Đường mở bình giữ nhiệt uống một ngụm, mấy hôm nay trời ấm lên, tối qua cô ham mát nên đạp chăn ra.
Sáng dậy cổ họng khó chịu là biết ngay sắp cảm, đầu cũng hơi đau.
Thực ra không khí sôi động ở hiện trường đối với Mạnh Đường mà nói là không phù hợp lắm.
Đẽo gỗ, mài dao, khắc nét… mười mấy năm tĩnh tâm đã sớm bén rễ nảy mầm trong cơ thể cô.
Nhưng cô đã hứa với Ngụy Xuyên sẽ đến xem mọi trận đấu của x6U4.
Ánh đèn pha rọi sáng từng ngóc ngách nhà thi đấu, hai đội bóng bước ra trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
Là sân nhà, sức hút của Đại học Z thật sự quá khủng khiếp.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lướt qua cờ cổ vũ, lại vô tình liếc nhìn Mạnh Đường.
Mạnh Đường hơi nghiêng đầu mỉm cười với cậu.
Tạ Linh Âm ngồi ngay cạnh Mạnh Đường, thu hết mọi thứ vào đáy mắt, cô nàng ghé sát tai Mạnh Đường nói:
“Cũng lạ thật, cậu ấy lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu ngay.”
Mạnh Đường đáp lại: “Chúng ta vẫn luôn ngồi ở khu vực này mà, cậu ấy nhìn thấy cũng bình thường thôi chứ?”
Vòng hai vòng bảng, Đại học Z đấu với Đại học Bách khoa Trung Lục.
Hôm nay đến xem trực tiếp chỉ có Mạnh Đường và Tạ Linh Âm, còn bạn cùng phòng của Ngụy Xuyên thì đến đủ cả.
Lương Hành ngồi cạnh Mạnh Đường, cười hì hì: “Nếu cậu có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi, Ngụy Xuyên đã dặn rồi tôi rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Mạnh Đường cười cười, giọng hơi nghẹt mũi.
Luật cơ bản thì cô hiểu rồi, nhưng mấy thuật ngữ chuyên môn của bình luận viên thì cô chịu.
Thực ra người bình thường xem bóng, chỉ cần đội mình thích ghi điểm là được.
Mạnh Đường mở bình giữ nhiệt uống một ngụm, mấy hôm nay trời ấm lên, tối qua cô ham mát nên đạp chăn ra.
Sáng dậy cổ họng khó chịu là biết ngay sắp cảm, đầu cũng hơi đau.
Thực ra không khí sôi động ở hiện trường đối với Mạnh Đường mà nói là không phù hợp lắm.
Đẽo gỗ, mài dao, khắc nét… mười mấy năm tĩnh tâm đã sớm bén rễ nảy mầm trong cơ thể cô.
Nhưng cô đã hứa với Ngụy Xuyên sẽ đến xem mọi trận đấu của x6U4.
Ánh đèn pha rọi sáng từng ngóc ngách nhà thi đấu, hai đội bóng bước ra trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
Là sân nhà, sức hút của Đại học Z thật sự quá khủng khiếp.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lướt qua cờ cổ vũ, lại vô tình liếc nhìn Mạnh Đường.
Mạnh Đường hơi nghiêng đầu mỉm cười với cậu.
Tạ Linh Âm ngồi ngay cạnh Mạnh Đường, thu hết mọi thứ vào đáy mắt, cô nàng ghé sát tai Mạnh Đường nói:
“Cũng lạ thật, cậu ấy lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu ngay.”
Mạnh Đường đáp lại: “Chúng ta vẫn luôn ngồi ở khu vực này mà, cậu ấy nhìn thấy cũng bình thường thôi chứ?”
Vòng hai vòng bảng, Đại học Z đấu với Đại học Bách khoa Trung Lục.
Hôm nay đến xem trực tiếp chỉ có Mạnh Đường và Tạ Linh Âm, còn bạn cùng phòng của Ngụy Xuyên thì đến đủ cả.
Lương Hành ngồi cạnh Mạnh Đường, cười hì hì: “Nếu cậu có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi, Ngụy Xuyên đã dặn rồi tôi rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Mạnh Đường cười cười, giọng hơi nghẹt mũi.
Luật cơ bản thì cô hiểu rồi, nhưng mấy thuật ngữ chuyên môn của bình luận viên thì cô chịu.
Thực ra người bình thường xem bóng, chỉ cần đội mình thích ghi điểm là được.
Mạnh Đường mở bình giữ nhiệt uống một ngụm, mấy hôm nay trời ấm lên, tối qua cô ham mát nên đạp chăn ra.
Sáng dậy cổ họng khó chịu là biết ngay sắp cảm, đầu cũng hơi đau.
Thực ra không khí sôi động ở hiện trường đối với Mạnh Đường mà nói là không phù hợp lắm.
Đẽo gỗ, mài dao, khắc nét… mười mấy năm tĩnh tâm đã sớm bén rễ nảy mầm trong cơ thể cô.
Nhưng cô đã hứa với Ngụy Xuyên sẽ đến xem mọi trận đấu của x6U4.
Ánh đèn pha rọi sáng từng ngóc ngách nhà thi đấu, hai đội bóng bước ra trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
Là sân nhà, sức hút của Đại học Z thật sự quá khủng khiếp.
Ánh mắt Ngụy Xuyên lướt qua cờ cổ vũ, lại vô tình liếc nhìn Mạnh Đường.
Mạnh Đường hơi nghiêng đầu mỉm cười với cậu.
Tạ Linh Âm ngồi ngay cạnh Mạnh Đường, thu hết mọi thứ vào đáy mắt, cô nàng ghé sát tai Mạnh Đường nói:
“Cũng lạ thật, cậu ấy lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu ngay.”
Mạnh Đường đáp lại: “Chúng ta vẫn luôn ngồi ở khu vực này mà, cậu ấy nhìn thấy cũng bình thường thôi chứ?”
