Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 25



“Cậu đừng khóc chứ.”

Ngụy Xuyên có chút luống cuống tay chân, ba bà chị của cậu người sau hung dữ hơn người trước, hồi bé đánh cậu, chỉ có cậu là người khóc.

Mạnh Đường tủi thân trước mặt cậu như vậy, cậu chỉ biết bảo người ta đừng khóc.

Rõ ràng trước đây cũng từng rơi nước mắt trước mặt cậu nhưng lần này cậu lại hoảng hốt đến lạ.

Bản thảo bị xé rách có dấu vết bị vò nát, Ngụy Xuyên nghiêng đầu, cố gắng nhìn rõ cô.

“Có phải có người làm hỏng bản thảo của cậu không?”

Mạnh Đường dùng mu bàn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Còn cả thành phẩm dự thi nữa, bị người ta dùng dao rạch nát rồi.”

Khuôn mặt tuấn tú của Ngụy Xuyên trầm xuống: “Biết là ai không?”

Mạnh Đường lắc đầu: “Khoa đang điều tra rồi.”

Ngụy Xuyên đưa tay đỡ cô dậy: “Ngồi xổm mãi cũng không phải cách, đứng dậy trước đã, cậu nói cho tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì.”

Chân hơi tê, Mạnh Đường ôm kẹp tài liệu, cùng Ngụy Xuyên rẽ trái vào hành lang hoa tử đằng.

Đợi cảm xúc của cô bình ổn lại, Ngụy Xuyên hỏi: “Cậu có nghi ngờ ai không?”

Mạnh Đường lắc đầu: “Trong lớp có một bạn nữ không hợp với tôi nhưng tôi không muốn nghi ngờ ai, cứ đợi kết quả của khoa thôi.”

Giọng nói sau khi khóc khàn khàn trầm đục, Ngụy Xuyên ngước mắt liếc nhìn, đuôi mắt đỏ hoe, đầu mũi ửng hồng, một làn nước trong veo bao phủ trong mắt, thuần khiết và trong sáng.

“Vừa nãy cậu khóc làm tôi giật mình đấy.” Ngụy Xuyên không tự nhiên ho khan hai tiếng, cổ họng như bị chặn lại bởi thứ gì đó.

Mạnh Đường mím môi: “Các tiết điêu khắc gỗ năm nhất đều là kiến thức lý thuyết, năm hai mới được động dao, nhưng bản thân tôi đã biết rồi nên thầy giáo chưa bao giờ gò bó tôi.”

“Năm nhất bài vở bận rộn, tôi tận dụng thời gian rảnh rỗi điêu khắc suốt một học kỳ.”

Khắc từng dao từng dao từ phôi thô, chụp ảnh cho ông nội xem, ông nội còn khen vài câu.

Nhưng chỉ là khen kỹ thuật, ý cảnh thì hơi tầm thường.

Một tác phẩm trưởng thành hoàn chỉnh, quá trình điêu khắc cô không thấy vất vả, ngược lại còn thấy vui vô cùng.

Kẻ này coi thường tâm huyết của cô, tùy tiện phá hoại tác phẩm của cô, chẳng khác nào cầm dao cứa lên người cô.

Cho nên cô rất tức giận, cũng rất tủi thân.

Lời quan tâm của Ngụy Xuyên như công tắc nước mắt của cô.

“Đừng vội, khoa đã điều tra thì nhất định sẽ tra ra.” Ngụy Xuyên an ủi cô, “Vậy sau đó cậu định thế nào?”

“Sửa lại rồi đi thi.” Mạnh Đường nói.

 

Bây giờ cô phải về ký túc xá cất bản thảo rồi đi phòng trưng bày lấy tác phẩm, chuyển đến phòng phục chế.

Ngụy Xuyên nhướng mày kiếm: “Còn sửa được á?”

Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Được.”

“Tuy có thể sửa nhưng chắc chắn cũng tốn công.” Ngụy Xuyên nói, “Tôi đến là muốn hỏi chuyện món đồ điêu khắc, nhưng mà —”

Mạnh Đường vội nói: “Cậu yên tâm, sẽ không lỡ việc tỏ tình của cậu đâu.”

Thứ cậu cần đơn giản, làm vài ngày là xong, tranh thủ thời gian thì thực ra một tháng là quá dư dả.

“Tôi không có ý đó.” Ngụy Xuyên nghe cô nói vậy bỗng dưng thấy không thoải mái lắm, “Hội thao, kiểm tra thể lực liền nhau, giờ lại gặp chuyện này, cậu còn phải đi học, chắc chắn bận hơn, tôi không vội.”

Mạnh Đường ngước mắt: “Cậu không vội mà còn tìm tôi vì chuyện này?”

“Tôi…” Ngụy Xuyên nghẹn lời, “Tôi… thực ra tôi đến là vì tin nhắn tối qua cậu gửi.”

Mạnh Đường hỏi: “Tin nhắn có vấn đề gì à?”

“Cậu học được ba bước lên rổ rồi?” Nói xong, cậu ngẩng đầu gạt cành hoa tử đằng.

Mạnh Đường nói: “Cũng tàm tạm rồi.”

“Cho nên…” Ngụy Xuyên xoa tay, “Cậu không cần tôi nữa?”

“Ừ, không thể làm lỡ việc thi đấu của cậu.”

“Không lỡ đâu.” Ngụy Xuyên lập tức đáp lại, “Cậu thì làm lỡ gì được tôi chứ?”

“Nhưng tôi thực sự học tàm tạm rồi, tiếp theo tự tập là được.”

“… Được thôi.”

“Cậu còn việc gì không?” Nói rồi Mạnh Đường đứng dậy, “Tôi còn phải mang đồ về ký túc xá, buổi chiều còn nhiều việc lắm.”

Ngụy Xuyên đi theo ra ngoài hỏi dồn: “Không ăn cơm cùng à?”

Mạnh Đường nói: “Thôi, trong phòng có đồ ăn, tôi ăn qua loa cho xong.”

“Cậu…”

“Tôi đi trước đây.”

Ngụy Xuyên ngượng ngùng thu tay về.

Mạnh Đường về đến phòng không nói gì, gặm hai lát bánh mì, rửa một quả táo, cầm một hộp sữa rồi đi luôn.

“Cậu đi đâu đấy?” Tạ Linh Âm đuổi theo sau gọi với.

“Tớ có chút việc, đi trước đây.”

Tạ Linh Âm lầm bầm một câu “Đúng là cô nàng chăm chỉ”.

Trước khi mang thành phẩm điêu khắc ra khỏi phòng trưng bày Mạnh Đường cần phải kiểm tra toàn diện.

Tác phẩm của sinh viên đa phần được đặt trên kệ tạm thời, bức “Manh tăng thính cầm” này của cô khắc xong chưa bao lâu thì được thầy giáo đưa vào phòng trưng bày, bảo giữ lại để triển lãm hoặc tham gia cuộc thi.

Phòng trưng bày có biện pháp bảo vệ nhất định, nhiệt độ môi trường cũng khá thích hợp.

Chuyển từ đây sang phòng phục chế cũng phải áp dụng biện pháp bảo vệ tương ứng để phòng ngừa gây tổn hại lần hai.

Vừa đến cửa đã có ba người đang đợi, là bạn cùng lớp của Mạnh Đường, hai nam một nữ.

Mạnh Đường khựng lại: “Sao các cậu lại ở đây?”

“Viện trưởng bảo bọn tớ qua giúp, vừa hay bọn tớ cũng muốn học hỏi cậu.”

Mạnh Đường: “Cảm ơn.”

Một mình cô quả thực không tiện di chuyển lắm.

Một bạn nam trong đó nói: “Phòng phục chế còn xa lắm, tớ mượn xe đẩy rồi.”

Mạnh Đường “ừ” một tiếng rồi mở cửa phòng trưng bày.

Cô bỏ lồng kính bên ngoài bức tượng gỗ ra, cầm kính lúp kỹ thuật số 3D quan sát kỹ lưỡng.

Vị trí, độ sâu và góc độ của vết xước đều được cô đánh dấu từng cái một.

Mạnh Đường quay đầu nói: “Phiền các cậu chuẩn bị khăn giấy không axit và tấm xốp cố định cùng tớ, tớ phải tranh thủ đến phòng phục chế để xử lý sơ bộ trước khi phục chế, còn phải kiểm tra dư lượng hóa chất nữa.”

“Chỉ là vết khắc, tại sao phải kiểm tra dư lượng hóa chất?”

“Dụng cụ phá hoại có thể chứa một số thành phần axit, ví dụ như dầu mỡ, dấu vân tay, vết xước ở nếp gấp áo nhà sư mù là do dao thép carbon kém chất lượng, oxit sắt sẽ làm gỗ bị đen cục bộ.”

“Mạnh Đường, cậu giỏi thật đấy.”

Mạnh Đường không hề có chút vui sướng nào khi được khen, miễn cưỡng cong môi, chân thành nói: “Làm phiền các cậu rồi.”

“Không không, là bọn tớ được lợi mà.”

Mấy người tranh thủ thời gian vận chuyển tượng gỗ đi trước giờ vào học.

Cũng may sau khi kiểm tra không có tình trạng ăn mòn hóa học nghiêm trọng.

Cô muốn sửa thì phải phân cấp xử lý dựa theo độ nông sâu của vết xước, đặc tính của gỗ.

Vết tích nông sâu khác nhau, phương thức xử lý sơ bộ cũng khác nhau.

Tiết học buổi chiều Mạnh Đường xin nghỉ luôn.

Cô dùng bàn chải lông mềm quét nhẹ bề mặt vết xước, sau khi loại bỏ bụi bẩn, dùng bông gòn thấm một lượng nhỏ cồn khan, lau nhẹ nhàng theo chiều vân gỗ, dịu dàng như đối đãi với trẻ sơ sinh.

Thần sắc tập trung, quên hết tất cả.

Từ lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu cho đến khi tà dương ngả về tây, thời gian ngưng đọng lại thành hổ phách.

Điện thoại rung mấy lần nhưng cô không nghe thấy.

Xử lý xong còn phải để gỗ cân bằng trong môi trường nhiệt độ độ ẩm thích hợp khoảng hai ba ngày.

Trường hợp của Mạnh Đường đặc biệt, phòng phục chế cho phép cô ra vào tự do nhưng chín giờ tối phải đóng cửa.

Lúc ra ngoài đã là tám giờ rưỡi, cổ, lưng cô cứng đờ.

Gió đêm thổi vù vù, sắc trời âm u.

Mạnh Đường ngẩng đầu, mây đen tụ lại, không phải sắp mưa đấy chứ?

Đứng tại chỗ đắn đo hai phút, Mạnh Đường quay đầu đi về phía sân vận động, chạy vài vòng rồi về ngủ, chắc sẽ không xui xẻo thế đâu.

Khi đến sân vận động vẫn còn khá nhiều người chạy bộ đêm, Mạnh Đường yên tâm chạy dọc theo đường biên bên ngoài, giữ nhịp độ của mình.

Chạy xong hai vòng, nỗi buồn bực tan biến sạch sẽ.

Cô thở hồng hộc chạy theo sau người ta, người khác đều chạy ít nhất hai cây số nên cô cũng ngại không dám tách khỏi đoàn.

Gió thổi qua cột đèn cao áp, một tiếng “ầm” vang lên, sân vận động bỗng nhiên chìm vào bóng tối.

“Sao thế này? Đèn rơi à?”

Người chạy bộ dừng lại, mọi người bật đèn điện thoại lên.

Gió lớn nổi lên tứ phía, có người nói: “Mau đi thôi, sắp mưa rồi.”

Vừa dứt lời, hạt mưa lộp bộp rơi xuống.

Mạnh Đường bị mưa đập vào người ngơ ngác trong chốc lát.

“Còn ngẩn ra đó làm gì?” Phía sau có một người lao tới nắm lấy cổ tay cô.

Mạnh Đường giật mình vùng vẫy.

“Đừng động đậy, đưa cậu đi trú mưa.”

Nửa gương mặt nghiêng khi quay đầu lại, được chiếu sáng trong mười mấy luồng ánh sáng điện thoại đan xen.

Là Ngụy Xuyên.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...