Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 28



Hai tiết đầu buổi sáng là “Lịch sử Lý luận Điêu khắc”.

Mạnh Đường vừa vào lớp đã có bạn học đến hỏi kết quả điều tra, cô trả lời xong rồi tìm chỗ ngồi, Đàm Hi lại ngồi xuống bên cạnh cô.

Mạnh Đường nghiêng đầu, ánh mắt ngẩn ra: “Cậu ngồi đây á?”

Đàm Hi liếc xéo qua: “Sao? Không được ngồi à?”

Mạnh Đường: “… Được.”

Đàm Hi khoanh tay trước ngực, thần thái vẫn kiêu ngạo như cũ: “Tôi biết cậu nghi ngờ tôi, bọn họ cũng đều nói là tôi phá hoại, nhưng tôi không làm là không làm, cậu không cần cùng bọn họ nói xấu sau lưng tôi.”

“Cho nên…” Mạnh Đường nhìn thẳng cô ta, “Tôi phải học theo cậu, muốn nói xấu thì cũng phải nói trước mặt?”

Đàm Hi nghẹn lời.

Khóe môi Mạnh Đường hơi cong lên: “Tôi không nghi ngờ cậu, cứ đợi kết quả đi.”

Đàm Hi rõ ràng không tin, Mạnh Đường cũng không có nghĩa vụ giải thích.

Giáo viên bước lên bục giảng, sau khi điểm danh Đàm Hi xé một tờ giấy rồi viết lên dòng chữ “Cậu thực sự biết phục chế sao” rồi đẩy qua.

Mạnh Đường viết: Biết.

Đàm Hi: Ông nội cậu còn nhận đồ đệ không?

Ngòi bút Mạnh Đường khựng lại, bỗng nhiên mỉm cười, nhanh chóng viết vài chữ đẩy sang.

Đàm Hi nhìn dòng chữ cuối cùng “Ông nội không nhận, tôi nhận” liền lườm Mạnh Đường một cái.

Còn có tâm trạng đùa giỡn cô ta nữa.

Thành công khiến Đàm Hi không làm phiền nữa, Mạnh Đường cong môi.

Hết bốn tiết, cô nhắn tin cho Ngụy Xuyên, xác nhận chiều nay cậu đến lấy áo, cô về phòng bỏ áo vào túi rồi xách đến xưởng điêu khắc gỗ.

Trong khu vực không làm việc của xưởng có tủ đồ cá nhân.

Mạnh Đường cất áo và túi vào đó, chuyên tâm vào món đồ điêu khắc gỗ nhỏ tặng Ngụy Xuyên.

Món đồ nhỏ đã đến giai đoạn thành hình phôi, nhìn xa đã ra dáng còn nhìn gần chưa rõ nét.

Trước đó vì tay bị thương nên đã chậm trễ quá nhiều, hôm nay Mạnh Đường phải định vị ngũ quan cho nhân vật điêu khắc gỗ.

Khuôn mặt của Ngụy Xuyên quả thực rất đáng chú ý, đường nét ngũ quan rõ ràng sạch sẽ, tỉ lệ tam đình ngũ nhãn gần như hoàn hảo.

Định trung tuyến, chia tam đình, tay Mạnh Đường chuẩn xác vững vàng, hơi thở cũng nhẹ đi nhiều.

Tượng không lớn, cao 25cm, chia ra khuôn mặt chỉ bằng lòng bàn tay nhân vật, điêu khắc tinh xảo cần sự kiên nhẫn cực lớn.

 

Tiếng “lách cách” giữa dao khắc và gỗ là bản nhạc êm dịu, Mạnh Đường giữ lấy sự yên tĩnh của xưởng điêu khắc, cúi đầu làm đến chập tối.

Chuông điện thoại nhắc nhở cô đến giờ ăn tối rồi, Mạnh Đường ngồi tại chỗ cử động cổ, vung vẩy cánh tay, lầm bầm: “Sao Ngụy Xuyên vẫn chưa đến.”

Điện thoại reo, Mạnh Đường bắt máy liền nghe thấy tiếng Ngụy Xuyên: “Cậu còn ở xưởng điêu khắc không? Tôi tập xong rồi.”

Mạnh Đường đáp: “Vẫn còn, tôi đợi cậu ở đâu?”

Ngụy Xuyên nói: “Ở dưới lầu đi.”

“Được.” Đáp một tiếng, Mạnh Đường đặt biển cảnh báo “Vui lòng không chạm vào” ngay ngắn rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đến cửa, bước chân cô khựng lại, sau đó quay về chụp vài tấm ảnh bức tượng gỗ đang làm dở ở nhiều góc độ.

Mạnh Đường đứng dưới lầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một cái.

Mười mấy phút sau cô nghe thấy tiếng bước chân, ngước mắt nhìn lên thì thấy Ngụy Xuyên đang chạy về phía cô.

Hôm nay trời âm u, lại sắp tối, cậu chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay.

Đợi cậu đến gần Mạnh Đường theo bản năng hỏi: “Cậu không lạnh à?”

Ngụy Xuyên tháo túi bóng rổ xuống đưa qua: “Cầm giúp tôi một chút.”

Mạnh Đường hiểu ý, đưa chiếc áo trong tay cho cậu.

Ngụy Xuyên nhanh nhẹn khoác chiếc áo khoác gió màu xám tro núi lửa lên người, kích cỡ vừa vặn, đẹp trai ngời ngời.

Nam sinh thể thao đều là móc treo quần áo di động, nhan sắc Ngụy Xuyên lại xuất chúng, nâng tầm chiếc áo lên mấy bậc.

“Cảm ơn.” Ngụy Xuyên nhận lấy túi trong tay Mạnh Đường, “Thế này là không lạnh rồi, tiếp theo cậu đi đâu?”

“Căng tin.”

“Thế tôi đi trước đây, hôm nay chị ba tôi về.”

“Đợi chút.” Mạnh Đường gọi cậu lại, “Buổi chiều tôi đang khắc tượng của cậu, lúc xuống có chụp mấy tấm hình, gửi cho cậu xem nhé?”

“Được.”

Gửi ảnh xong, Mạnh Đường một mình đi đến căng tin, cũng trùng hợp lại gặp Tạ Linh Âm và Hứa Hạc Thanh ngay ở cửa.

Mạnh Đường liếc nhìn, Hứa Hạc Thanh cau mày, cảm giác không vui lắm.

“Sao hai người lại đến căng tin Bắc?” Mạnh Đường nhỏ giọng hỏi Tạ Linh Âm.

Chưa đợi cô ấy trả lời thì điện thoại lại reo lên.

Nhìn thấy người gọi, nụ cười của Mạnh Đường tắt ngấm, nghe máy xong liền quay người đi về phía tòa nhà hành chính.

Tạ Linh Âm nhận ra điều gì đó, kéo tay Hứa Hạc Thanh cùng đi theo.

“Mạnh Đường, có phải kết quả điều tra có rồi không?” Tạ Linh Âm thấy cô cúp điện thoại, vội đuổi theo hỏi.

“Ừ, viện trưởng bảo tớ đến tòa nhà hành chính một chuyến.”

“Đi, tớ đi cùng cậu.”

Mạnh Đường “ừ” một tiếng, khóe mắt để ý thấy Hứa Hạc Thanh cũng đi theo, cô mím môi không nói gì.

Vào tòa nhà, Mạnh Đường ấn thang máy đi lên, ba người bước vào, khoảnh khắc cửa thang máy khép lại bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vọng vào: “Đợi chút.”

Mạnh Đường theo phản xạ mở cửa, không ngờ lại là Đàm Hi.

“Cậu…” Giọng Mạnh Đường hơi ngừng lại, “Đến đây có việc à?”

Đàm Hi thở hắt ra, không còn vẻ kiêu ngạo ngày thường, cô ta khó khăn mở miệng: “Xin lỗi, tác phẩm ‘Manh tăng thính cầm’ của cậu là do Trương Nhất Phàm phá hoại.”

Mạnh Đường chậm một nhịp hỏi: “Trương Nhất Phàm là ai?”

“Bạn trai cũ của tôi.” Đàm Hi ngượng ngùng nói, “Tôi từng than phiền với cậu ta về cuộc thi, nhưng tôi không ngờ cậu ta lại cực đoan như vậy.”

Hứa Hạc Thanh đột nhiên lên tiếng: “Viện thể thao à?”

Tạ Linh Âm quay sang hỏi cậu: “Cậu biết à?”

Hứa Hạc Thanh nói: “Khoa Giáo dục thể chất.”

Đàm Hi gật đầu: “Là cậu ta.”

Tạ Linh Âm quay mặt về phía Đàm Hi, giọng điệu không thiện cảm: “Chia tay rồi còn liên lạc? Cậu còn than phiền với cậu ta chuyện thi cử?”

Đàm Hi nhíu mày: “Cậu ta muốn quay lại, cứ tìm tôi mãi, trong lúc nói chuyện tôi có để lộ chuyện cuộc thi, nhưng không phải tôi bảo cậu ta làm.”

Tạ Linh Âm cười khẩy: “Không phải cậu làm nhưng cũng có liên quan đến cậu.”

Đàm Hi không nói được gì, Tạ Linh Âm nói cũng chẳng sai.

Lên tầng bốn, Mạnh Đường rẽ vào văn phòng cuối hành lang, Trần Tuân Lễ cùng vài vị lãnh đạo và giáo viên liên quan đã đợi sẵn.

Mạnh Đường đảo mắt, nhìn thấy “thủ phạm”.

Trông cũng sáng sủa nhưng ánh mắt lại rất hung dữ.

Cô vừa định mở miệng thì Đàm Hi tính tình nóng nảy đã lao lên tát cho hắn một cái: “Anh bị điên à? Tôi than phiền với anh về cuộc thi nhưng anh có cần thiết phải dùng thủ đoạn hạ lưu thế không? Tôi cần anh làm thế chắc?”

Cái tát này dọa tất cả mọi người giật mình, giáo viên đứng gần đó lập tức đứng dậy quát lớn một tiếng, bảo họ ngồi xuống.

Trương Nhất Phàm lại kích động hướng về phía Đàm Hi: “Anh làm tất cả những chuyện này chẳng phải vì em sao?”

Đàm Hi trừng mắt: “Không cần! Tôi thà thua một cách quang minh chính đại.”

“Thế thì em đừng có nói với anh.” Trương Nhất Phàm kích động bước lên một bước, Mạnh Đường theo bản năng kéo Đàm Hi lại.

Đàm Hi cũng bị vẻ mặt như muốn nứt ra của hắn dọa cho lùi lại.

Hứa Hạc Thanh là con trai, tự nhiên bước lên chắn trước mặt ba cô gái, quan trọng nhất là cậu ấy sợ Tạ Linh Âm bị thương oan.

Trần Tuân Lễ đứng dậy quát: “Cậu ngồi xuống cho tôi, Trương Nhất Phàm, cậu mà còn không biết điều thì hình phạt dành cho cậu chỉ có nặng thêm thôi.”

Trương Nhất Phàm bỏ ngoài tai, lý trí đã bị cái tát của Đàm Hi đánh bay hết rồi.

Hứa Hạc Thanh thấy vẻ mặt hắn không đúng, tăng lực trên tay, đè hắn vào tường: “Bình tĩnh lại.”

Trương Nhất Phàm cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ kẹp lấy cổ tay Hứa Hạc Thanh bóp mạnh, ép Hứa Hạc Thanh phải buông tay, hắn nhân cơ hội móc từ trong túi quần ra một con dao khắc.

Mạnh Đường nhận ra là dao khắc dẹt lớn 25mm, tim nhảy lên tận họng.

Cô cẩn thận kéo Tạ Linh Âm lại, cố gắng thu hút sự chú ý của Trương Nhất Phàm:

“Cậu đừng kích động, chỉ cần bỏ dao xuống, không làm hại ai, tôi sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào của cậu.”

“Đi lừa quỷ đi, cho dù cô không truy cứu, nhà trường cũng sẽ không giữ tôi lại.”

Hứa Hạc Thanh biết kéo dài càng lâu càng không tốt, nhân lúc hắn và Mạnh Đường đối thoại liền lao vào.

“Hứa Hạc Thanh.” Tạ Linh Âm sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Trương Nhất Phàm là dân thể thao, sức lực lớn, Hứa Hạc Thanh học Quản lý Kinh tế Thể thao căn bản không phải đối thủ của hắn.

Chỉ nghe Hứa Hạc Thanh hừ một tiếng đau đớn, cánh tay cùng áo khoác bị cắt một đường dài chảy máu.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...