Mạnh Đường đi theo dòng người chậm rãi rời khỏi nhà thi đấu.
Nhìn thấy tin nhắn của Ngụy Xuyên, cô cúi đầu trả lời: [Nhóm Linh Âm đều đến cả, gọi tôi đi cùng, tôi ngại từ chối.]
Ngụy Xuyên gửi một biểu tượng cảm xúc kiêu ngạo: [Tôi mời thì cậu không đến.]
Mạnh Đường: [Tôi đến rồi mà, chúc mừng cậu thắng trận, trận đấu rất tuyệt.]
Ngụy Xuyên: [Lần đầu xem trực tiếp à?]
Mạnh Đường: [Ừ.]
Ngụy Xuyên khẽ cười, bị người phía sau trêu chọc: “Anh Xuyên, cười gì thế?”
“Thắng trận vui.” Ngụy Xuyên né tay Điền Duật vươn tới, “Mau nghỉ ngơi đi.”
Thấy mọi người đi rồi Ngụy Xuyên cúi đầu hỏi Mạnh Đường: [Ngày mai bán kết, có đến không?]
Thứ Sáu thì rảnh, Mạnh Đường không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời một chữ “Được”.
Ngụy Xuyên được đà lấn tới: [Ngày 25 nghỉ một ngày, ngày 26 chung kết, cũng đến chứ?]
Mạnh Đường: [Nếu có thời gian.]
Hai người nhắn qua nhắn lại cho đến khi huấn luyện viên bên Ngụy Xuyên gọi thì cuộc trò chuyện mới kết thúc.
Tần Uyên đuổi theo ra ngoài nói với Mạnh Đường: “Bạn cùng phòng của cậu đều ở đây, tôi mời mọi người đi ăn.”
Mạnh Đường thấy cậu ta thật khó hiểu, lắc đầu: “Không cần đâu, phòng bọn tôi tụ tập một chút thôi.”
“Cậu đợi một chút.”
Tần Uyên gọi với Hứa Hạc Thanh ở phía trước, nói: “Ngụy Xuyên nhờ tôi thay mặt cậu ấy mời mọi người đi ăn.”
Cậu ta là bạn nối khố của Ngụy Xuyên, thường đến Đại học Z chơi bóng, tất nhiên quen biết bạn cùng phòng của Ngụy Xuyên.
Hứa Hạc Thanh nhìn Tạ Linh Âm, nói: “Các cậu thì sao?”
Tần Uyên vỗ tay quyết định: “Đi cùng đi, tôi quen Mạnh Đường mà.”
Mạnh Đường từ chối: “Thôi không cần đâu, phòng bọn tôi…”
“Hay là đi cùng đi.” Hứa Hạc Thanh nói, “Cùng đến thì cũng nên cùng về trường.”
Mạnh Đường quay đầu nhìn bạn cùng phòng, Thạch Lam âm thầm ra hiệu “OK” với cô, Dương Khả cũng gật đầu, Tạ Linh Âm hoàn toàn không có ý kiến.
Tần Uyên vui vẻ gọi Mạnh Đường: “Đi thôi, đi ăn tiệc lớn, lát nữa gửi ảnh cho Ngụy Xuyên xem.”
Mạnh Đường: “…”
Bữa tiệc mừng mà nhân vật chính vắng mặt.
Tần Uyên thích ăn chơi, cậu ta chọn toàn nhà hàng cao cấp, Lương Hành nhìn đám người đông đúc, trực tiếp phủ quyết:
“Hay là bọn mình đi ăn đồ nướng đi?”
Đề nghị này nhận được sự ủng hộ của mọi người.
Ngụy Xuyên nhìn thấy đủ loại xiên nướng hấp dẫn được gửi trong nhóm, chỉ có thể gửi một câu “Vãi thật” để bày tỏ lòng ngưỡng mộ.
Ngụy Xuyên thi đấu xong vẫn chưa được nghỉ, huấn luyện viên còn phải tổng kết, còn có phỏng vấn, về trường phải tuân thủ nghiêm ngặt giờ giấc sinh hoạt.
Lúc ăn đồ nướng, xung quanh có khá nhiều sinh viên, đều là những người xem trận đấu đầu tiên buổi chiều.
Ngụy Xuyên nổi tiếng kéo theo cả đội cũng được chú ý.
Trên mạng có không ít người bàn tán, đặc biệt là sau khi trận đấu buổi chiều kết thúc, cảnh quay cậu nhìn lên khán đài cười suốt ba mươi giây đã lan truyền chóng mặt.
Mạnh Đường mở điện thoại, chưa kịp tìm kiếm thì video đầu tiên hiện ra lại chính là bức ảnh chụp chung cả đội cùng huấn luyện viên do Ngụy Xuyên đăng.
Cậu ngồi trên ghế, tay làm dấu “V”, cười lộ hàm răng trắng bóng.
Cô lặng lẽ nhấn theo dõi rồi mở phần bình luận.
Bình luận cũng rất đặc sắc, nhưng chia làm hai phe, một bên nói về trận đấu, bên còn lại đều hỏi cậu đang nhìn ai trên khán đài.
Trong phần bình luận thậm chí có “thánh soi” phân tích, nói người cậu thầm mến đang ngồi ở đó.
Mạnh Đường suýt nữa thì like cho người đó, phân tích quá chuẩn, chẳng phải Tạ Linh Âm đang ngồi trên đó sao.
Tám giờ tối cả nhóm đi tàu điện ngầm về trường.
Trận đấu của Ngụy Xuyên vẫn là hai giờ chiều mai, đối đầu với Đại học Công nghiệp, buổi sáng là Đại học G đối đầu với Đại học Sư phạm.
Nếu không có gì bất ngờ, trận chung kết ngày 26 sẽ là Đại học Z đấu với Đại học G.
Mạnh Đường và bạn cùng phòng hẹn nhau ngày mai tiếp tục đi xem thi đấu, bao gồm cả trận chung kết.
Nhưng kế hoạch không bao giờ theo kịp sự thay đổi, trưa hôm sau vừa ra khỏi cổng trường, viện trưởng gọi điện cho Mạnh Đường, bảo cô lập tức đến tòa nhà hành chính, có việc tìm cô.
Trước đây cô chắc chắn sẽ không nói hai lời mà đi ngay nhưng hôm nay lại phản đối một câu: “Em hẹn với bạn cùng phòng đi xem thi đấu rồi ạ.”
Trần Tuân Lễ nói: “Chẳng phải có livestream sao, có thể xem lại, việc của thầy còn gấp hơn cả cứu hỏa đấy.”
“Vâng ạ, em qua ngay đây.”
Tạ Linh Âm ngẩn người: “Sao thế?”
Mạnh Đường cười áy náy: “Viện trưởng bảo tớ qua đó, nói có việc tìm tớ, gấp lắm.”
“Thế cậu không đi cùng bọn tớ nữa à?”
Mạnh Đường gật đầu: “Mọi người đi đi, tớ đi hay không cũng chẳng sao mà.”
“Được rồi.”
Mạnh Đường quay lại trường, trong văn phòng viện trưởng nhìn thấy giám đốc bảo tàng – Tuân Lễ An.
Trong bảo tàng có trưng bày một tác phẩm “Nghịch đồng hí nga” của Mạnh Đường, Tuân Lễ An rất thích.
“Chào bạn học Tiểu Mạnh, lại gặp nhau rồi.”
“Chào giám đốc Tuân, lâu rồi không gặp ạ.”
Giám đốc và ông nội cô có chút giao tình, Mạnh Đường quen biết ông ấy cũng là bình thường.
Trần Tuân Lễ ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Mạnh Đường ngồi xuống, hỏi: “Viện trưởng, tìm em có việc gì không ạ?”
Tuân Lễ An nói: “Là thế này, chúng tôi tổ chức một hoạt động nhỏ tại phòng triển lãm tương tác di sản phi vật thể, đối tượng là thiếu niên từ 7 đến 12 tuổi, lớp trải nghiệm điêu khắc gỗ một ngày, thời gian là thứ Ba tuần sau, nhưng nghệ nhân thủ công chúng tôi dự định mời vì lý do cá nhân không thể đến được, tôi bèn nghĩ đến việc nhờ viện trưởng của các cháu giúp đỡ, viện trưởng đã giới thiệu cháu.”
“Lớp trải nghiệm điêu khắc gỗ ạ?” Mạnh Đường lẩm bẩm, “Nhưng cháu chưa từng dạy học, huống hồ là trẻ con.”
“Đừng căng thẳng.” Tuân Lễ An cười nói, “Chỉ là dẫn các bạn nhỏ chơi đùa một chút, chú trọng trải nghiệm thôi, mọi dụng cụ chúng tôi đều đã chuẩn bị, cũng nằm trong phạm vi an toàn, cháu chỉ cần đến là được.”
Mạnh Đường: “Cháu không cần chuẩn bị gì sao ạ?”
Tuân Lễ An nói: “Điều duy nhất tôi lo lắng là bọn trẻ sẽ thấy nhàm chán, cái này có lẽ cần cháu thiết kế giáo án trong vòng hai ngày tới.”
Mạnh Đường gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
Ra khỏi tòa nhà hành chính, Mạnh Đường nhìn đồng hồ, trận đấu đã qua một nửa.
Cô tìm một chiếc ghế dài bên hồ phía bắc tòa nhà hành chính, cầm điện thoại xem livestream.
Màn hình không bằng xem trực tiếp, Mạnh Đường chỉ có thể nhìn chằm chằm vào số áo “27”, Ngụy Xuyên thể hiện tốt như ngày hôm qua.
Kết quả trận đấu cũng không có gì bất ngờ, Đại học Z vào chung kết.
Cất điện thoại, Mạnh Đường về ký túc xá, cô mở máy tính tìm kiếm cách thiết kế giáo án.
Bận rộn nửa tiếng đồng hồ thì điện thoại rung lên.
Ngụy Xuyên nhắn tin tới: [Cậu không đến.]
Mạnh Đường không hiểu sao lại nhìn ra một chút tủi thân từ ba chữ này, cười trả lời: [Tôi đi hay không có sao đâu, Linh Âm đi là được rồi.]
Ngụy Xuyên: [… Nhưng cậu đã hứa với tôi rồi mà, bạn bè tôi đều ở đó, chỉ thiếu mỗi cậu.]
Mạnh Đường: [Xin lỗi, có việc đột xuất.]
Ngụy Xuyên lùi một bước: [Chung kết rảnh không?]
Chung kết vào Chủ nhật, theo lý thuyết là cô rảnh, nhưng lại sợ hứa rồi lại thất hứa.
Mạnh Đường cân nhắc một hồi rồi trả lời: [Tôi nhận việc của bảo tàng, thứ Ba tuần sau phải đi làm thêm một ngày, cuối tuần phải thu thập tài liệu.]
Ngụy Xuyên: [Cuối tuần có hai ngày mà, tôi thi đấu vào Chủ nhật.]
Mạnh Đường: [Thế này đi, nếu có thời gian tôi sẽ đi, được không?]
Ngụy Xuyên: [OK.]
Trận chung kết rất quan trọng, là tấm vé vào vòng khu vực, Ngụy Xuyên không nói chuyện được bao lâu thì bị huấn luyện viên gọi đi.
Nghỉ ngơi một ngày, Ngụy Xuyên bận rộn hồi phục thể lực và chuẩn bị chiến thuật, Mạnh Đường cũng gấp rút hoàn thành công việc trong tay.
Liên tiếp hai ngày chạy sang Đại học G, nhiệt tình của nhóm Thạch Lam vẫn không giảm.
Tạ Linh Âm hỏi: “Mạnh Đường, cậu xong việc chưa? Mai chung kết, đi không?”
