Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 5



“Cậu thật sự không biết à?” Mạnh Đường nhìn Ngụy Xuyên với ánh mắt khó diễn tả.

“Biết cái gì?” Vẻ mặt Ngụy Xuyên đầy nghi hoặc.

Mạnh Đường: “… Cậu không biết tôi và Tạ Linh Âm là bạn cùng phòng?”

“… Cậu và Tạ Linh Âm là bạn cùng phòng?” Ngụy Xuyên như gặp ma, “Chẳng phải cậu học khoa Điêu khắc sao?”

Mạnh Đường: “Do điều phối tài nguyên ký túc xá nên tôi ở chung phòng với bên khoa Sơn dầu.”

Ngụy Xuyên: “…”

Vậy nên… cậu ta và Mạnh Đường đều để ý bạn cùng phòng của nhau?

“Đúng là…” Ngụy Xuyên chợt cười một tiếng, “Duyên phận đặc biệt.”

Im lặng một lát, Mạnh Đường cũng bật cười.

“Tôi đúng là thằng ngốc mà?” Ngụy Xuyên cười tự chế giễu, “Sao tôi chưa từng gặp cậu nhỉ?”

Mạnh Đường: “Lịch học của tôi và ba người họ khác nhau, thời gian ở cùng nhau rất ít.”

Cũng phải, bản thân Ngụy Xuyên tập luyện cũng rất mệt, chú ý đến Tạ Linh Âm hoàn toàn là do nam sinh trong đội bóng rổ hay bàn tán.

Dù sao cũng là hoa khôi trường.

Năm ngoái vô tình liếc nhìn một cái, dung mạo thanh thuần ngọt ngào, đúng gu cậu ta.

Tuy nhiên cậu ta chưa từng yêu đương, lại không có thời gian, chuyện tỏ tình cứ thế bị trì hoãn mãi.

Mạnh Đường nắm được bí mật của Ngụy Xuyên nên trong lòng hoàn toàn yên tâm.

Xưởng khắc gỗ có một khu vực vẽ riêng biệt, Mạnh Đường nằm bò ra bàn dài, não vừa động lập tức cầm bút chì lên phác thảo.

Ngụy Xuyên cao lớn, trong đầu cô hiện ngay lên hai chữ “Bảo vệ”.

Chủ đề được quyết định trong một thoáng lóe sáng của linh cảm.

Cả một buổi chiều Mạnh Đường không ngẩng đầu lên, khi ngước mắt thì trời đã tối.

Cô cử động cái cổ cứng đờ, lấy điện thoại ra mới phát hiện sắp hết pin.

Cô chụp lại từng bản thiết kế, định gửi cho Ngụy Xuyên thì phát hiện cậu ta đã gửi danh thiếp WeChat của Hứa Hạc Thanh qua.

Tim Mạnh Đường đập mạnh một cái, nhìn ảnh đại diện bóng lưng của Hứa Hạc Thanh mà rơi vào sự giằng co thầm lặng.

Bấm vào danh thiếp cá nhân, Mạnh Đường do dự giữa việc kết bạn hay không.

Điện thoại còn 1% pin.

 

Bên cạnh có người đứng dậy, kéo theo tiếng bàn ghế vang lên, tay Mạnh Đường run lên, bấm vào thêm vào danh bạ.

Điện thoại sập nguồn, Mạnh Đường lè lưỡi như kẻ trộm chột dạ, đứng dậy luống cuống thu dọn đồ đạc.

Về đến ký túc xá đã là 7 giờ, Thạch Lam nhìn thấy cô liền nhào tới: “Thời đại này còn có người để điện thoại sập nguồn được, tớ phục cậu thật đấy.”

Mạnh Đường cười gượng: “Cậu gọi cho tớ à?”

“Cậu với Tạ Linh Âm bị sao thế hả? Gọi điện cho cả hai mà đều không được, có biết 0 giờ đêm nay hệ thống chọn môn mở không đấy?”

“Xin lỗi, tớ quên mất.” Mạnh Đường nhăn nhó mặt mày.

Đợt chọn trước phòng các cô nhớ nhầm ngày nên bị lỡ, lần này là đợt chọn bổ sung và hủy môn, là lúc cao điểm hủy môn, cũng là thời gian vàng để “nhặt sót”.

Các chuyên ngành nghệ thuật đương nhiên được miễn các môn nghệ thuật tự chọn, trong trường hợp này cần chọn các môn khác, ví dụ như thể thao và khoa học xã hội.

Mạnh Đường đã sớm nhắm trúng môn Bát Đoạn Cẩm, còn về bóng rổ, thực sự không có hứng thú.

(Bát Đoạn Cẩm: Đây là bài tập gồm 8 động tác hít thở và vận động nhẹ nhàng nhằm lưu thông khí huyết, dẻo dai gân cốt. Chỉ cần đứng một chỗ, múa tay chân chậm rãi, nhẹ nhàng, điều hòa hơi thở, không tốn quá nhiều thể lực, không lo bị chấn thương hay nhễ nhại mồ hôi.)

Cô sạc điện thoại, Tạ Linh Âm đẩy cửa bước vào, Thạch Lam vẫn nói những lời y hệt.

Tạ Linh Âm đặt mông ngồi xuống ghế, cô ấy ngồi cạnh Mạnh Đường, thuận miệng hỏi: “Mạnh Đường, cậu chọn môn gì?”

Mạnh Đường búng con lật đật trên bàn: “Tớ chọn Bát Đoạn Cẩm.”

Tạ Linh Âm cười: “Hợp với tính cách của cậu, chậm rãi thong thả.”

Nghĩ đến việc Ngụy Xuyên thích Tạ Linh Âm, Mạnh Đường cũng hỏi cô ấy.

Tạ Linh Âm nói: “Tùy thôi, cái gì cũng được.”

Thời gian còn sớm nên Mạnh Đường đi tắm trước, dù điện thoại đã bật lên rồi nhưng cô cũng không dám xem.

Cô không biết Hứa Hạc Thanh có đồng ý kết bạn không.

Tắm xong, sấy tóc xong, cô không còn lý do gì để trốn tránh nữa, hơn nữa còn phải gửi bản thiết kế cho Ngụy Xuyên.

Mạnh Đường nằm bò ra bàn mở WeChat lên.

Hứa Hạc Thanh từ chối rồi.

Sống lưng cô lập tức chùng xuống, sự hụt hẫng đáng sợ bao trùm toàn thân, Mạnh Đường cảm thấy mình như một tên hề.

Tất cả những màn mở đầu trò chuyện dự tính trong đầu như bong bóng vừa chạm đã vỡ.

Mạnh Đường mím môi, giả vờ không để ý, gửi bản thiết kế cho Ngụy Xuyên.

Đêm nay chọn môn tự chọn nên Ngụy Xuyên về ký túc xá sớm, khi nhìn thấy bản thiết kế của Mạnh Đường không khỏi kinh thán trước tốc độ của cô.

Mạnh Đường nhận được một meme “Nhanh quá!”.

Nhưng giây tiếp theo lại bị Ngụy Xuyên thu hồi.

Đó là meme bọn con trai hay dùng để trêu chọc nhau, hơi bậy một chút, cậu ta không mang theo não nên cứ thế gửi đi.

Mạnh Đường thì không nghĩ nhiều, chỉ gửi một dấu chấm hỏi.

Ngụy Xuyên: [Tôi không ngờ tốc độ của cậu nhanh thế.]

Hình chiếu 3D và chú thích thể hiện rõ ràng chủ đề thiết kế của Mạnh Đường, tỷ lệ chuẩn xác hài hòa, đường nét trôi chảy phóng khoáng.

Sự thay đổi hình thái ở mặt bên, bố cục cấu trúc nhìn từ trên xuống, kết cấu, chi tiết đều được cô chú thích bên trong, không có chỗ nào qua loa.

Cho dù Ngụy Xuyên không hiểu cũng vô cùng khâm phục công sức cả buổi chiều này của cô.

Ngụy Xuyên cảm thấy mình lãi to rồi.

Cậu ta gửi cho Mạnh Đường một loạt meme “phục sát đất”, “đại lão”, “đỉnh của chóp”.

Mạnh Đường cười cười, cảm giác thành tựu khi tay nghề được khẳng định đã xoa dịu một cách kỳ lạ sự hụt hẫng khó chịu khi bị Hứa Hạc Thanh từ chối.

Mạnh Đường từ từ thở ra một hơi rồi trả lời: [Nếu hài lòng thì tôi sẽ bắt đầu đục phôi thô.]

[Hài lòng, cực kỳ hài lòng, bao nhiêu tiền?]

[Không vội, làm xong rồi tính.]

Cô đã nói vậy rồi, Ngụy Xuyên cũng không vội nữa, cậu cũng sẽ không quỵt nợ.

Mấy tiếng đồng hồ thoáng chốc trôi qua, 11 giờ 55 phú, Dương Khả nhắc nhở một câu.

Mạnh Đường dùng mã sinh viên đăng nhập vào hệ thống, lẳng lặng chờ đợi.

Mắt Dương Khả rực lửa: “Bà đây nhất định phải chọn được môn Yoga!”

Thạch Lam: “Dựa vào tốc độ tay thôi.”

Mạnh Đường cười cười, hy vọng họ được như ý.

12 giờ điểm, trong phòng chỉ còn lại tiếng click chuột lách cách.

“Aaaaa, sao mà lag dữ vậy trời.” Dương Khả ngửa mặt lên trời than.

Mạnh Đường cũng liên tục tải lại trang, bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng trong phòng, cũng nôn nóng thêm vài phần.

Dương Khả ném chuột cái rầm, haha hai tiếng: “Chọn được rồi, chọn được rồi.”

Vừa dứt lời, trang của Mạnh Đường tải lại thành công, cô vội vàng chọn “Bát Đoạn Cẩm”, sau khi tích chọn thành công, cô nhìn chằm chằm vào trang web với ánh mắt sáng lấp lánh.

Ba mươi giây sau trang web nhấp nháy, Mạnh Đường nhìn dòng chữ “Chọn môn thành công” mà rơi vào trầm mặc, đáy mắt trở nên xám xịt.

Lớp Bóng rổ sơ cấp, chiều thứ Năm tiết 7-8, sân số 1 Nhà thi đấu bóng rổ khu Đông.

Mạnh Đường gục đầu xuống bàn, hai chân giậm mạnh xuống đất hai cái.

Hệ thống bị lag khiến lựa chọn của cô lệch đi không chỉ một chút.

Tạ Linh Âm bị hành động của cô làm cho ngớ người, đứng dậy đi ra sau lưng cô, suýt chút nữa không nhịn được cười.

Cô ấy bá vai Mạnh Đường, nói nhỏ: “Nghe nói có nhiệm vụ tín chỉ, sẽ có sinh viên khoa Huấn luyện làm trợ giảng đấy.”

“Trời ơi, Yoga hết rồi, các cậu chọn được hết chưa?” Cái máy tính nát của Thạch Lam vẫn đang tải.

Dương Khả nói: “Yoga hết rồi, mau chọn bóng rổ đi.”

Đây là lựa chọn thứ hai của Thạch Lam, cô ấy nhanh chóng tích chọn rồi nộp, nhận được kết quả y hệt Mạnh Đường.

Tạ Linh Âm cũng chọn được Yoga.

Thạch Lam nghe nói có sinh viên khoa Huấn luyện làm trợ giảng, vui sướng đến mức quên cả trời đất.

“Mạnh Đường, hai bọn mình học cùng nhau này.” Thạch Lam rất vui vẻ, “Cũng coi như có bạn.”

Mạnh Đường nghĩ: Đây là niềm an ủi duy nhất rồi.

Thứ Năm tuần này là phải học, Mạnh Đường cầu nguyện giáo viên đừng quá hung dữ, cô là một đứa “mù tịt thể thao”.

Chiều thứ Năm sau hai tiết học, Thạch Lam hớn hở chạy đến khoa Điêu khắc tìm cô đi học.

Khi nhìn thấy trợ giảng Mạnh Đường ngẩn người, sao lại là Ngụy Xuyên?

Giai đoạn chuẩn bị cho vòng loại cơ sở, theo lý mà nói thì cậu ta không thể bị phân công làm nhiệm vụ giảng dạy kiểu này chứ?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...