Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 53



Hành lang khách sạn được trải thảm, mỗi người đi qua tuy bước chân không phát ra tiếng động nhưng ánh mắt dường như mang theo âm thanh.

Mạnh Đường chỉ vào Ngụy Xuyên: “Cậu vào đây đi.”

Ngụy Xuyên quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau khi vào cửa còn được đằng chân lân đằng đầu hỏi Mạnh Đường: “Tại sao cậu lại chọn tôi?”

Bởi vì ông nội không cho cô và Lý Hàn Tân qua lại gần gũi.

Mạnh Đường thấy dáng vẻ đắc ý của Ngụy Xuyên, cố ý nói: “Đến trước được trước.”

“Đến trước được trước?” Ngụy Xuyên nghe xong liền không vui, “Nói cách khác, nếu là anh ta đến trước cậu sẽ chặn tôi ngoài cửa à?”

Mạnh Đường không đưa ra giả thiết, dỗ dành qua loa: “Bây giờ người bị chặn ở ngoài cửa rốt cuộc là ai?”

Thấy có dấu hiệu giận dỗi, Ngụy Xuyên là kẻ thức thời, cười một cái, mang hết đồ ăn đặt lên bàn gỗ tròn mở ra.

Mạnh Đường ngửi thấy mùi phô mai liền ghé lại gần: “Cậu mua cái gì thế?”

Ngụy Xuyên nói: “Vốn định mua pizza sầu riêng, nhưng lại sợ ăn xong có mùi, cậu đi gặp người ta không tiện lắm, nên mua loại hai vị (nửa-nửa), còn mua cả cơm hải sản sốt mực, mỳ ý và sushi tổng hợp, đồ tráng miệng và đồ uống cũng mua một ít.”

Lượng đồ ăn không nhiều lắm, chỉ là lấy số lượng để lấp đầy bụng.

Sofa hơi thấp, Mạnh Đường bảo Ngụy Xuyên qua đó ngồi rồi tự mình chuyển ghế qua ngồi đối diện cậu.

Bàn không lớn lắm, bày biện kín mít, Mạnh Đường chỉ chỉ: “Hơi nhiều đấy, cậu ăn hết được không?”

“Được.” Ngụy Xuyên đưa cơm hải sản cho cô, “Cậu ăn trước đi.”

Mạnh Đường ngẩn ra: “Tôi ăn xong đưa cậu?”

Ngụy Xuyên gãi đầu: “Không có hộp trống, tôi cũng không dùng thìa của cậu ăn, không sao, tôi không chê đâu.”

Là vấn đề chê hay không chê à?

Mạnh Đường nhìn mặt bàn, cầm nắp hộp qua rồi gạt một ít cơm sang, nói: “Thế này là được rồi.”

Cô muốn nếm thử mỗi món một chút nên chỉ gạt một ít bằng lòng bàn tay.

Ngụy Xuyên đặt bánh kem cháy kiểu Pháp trước mặt cô: “Nếm thử xem, cùng một tiệm với cái bánh lần trước tặng cậu đấy.”

“Cậu chỉ gọi một phần?” Mạnh Đường quét mắt nhìn bàn.

Ngụy Xuyên lắc đầu: “Tôi không ăn.”

Nhìn cậu cũng không giống người chịu để bản thân chịu thiệt, Mạnh Đường khựng lại một chút rồi vui vẻ nhận lấy.

Cô cúi đầu xúc một thìa đưa vào miệng, hương vị trứng sữa nồng đậm tràn ngập khoang miệng khiến cô nheo mắt lại.

“Thế nào?” Ngụy Xuyên hơi nghiêng đầu, chờ đợi phản hồi của Mạnh Đường, chỉ cần cô nói một câu không ngon sẽ lập tức bảo Ngụy Tư Nguyên đóng cửa tiệm bánh ngọt.

 

Mạnh Đường không kịp nói, giơ ngón tay cái lên gật gật đầu.

Ngọt mà không ngấy.

Ngụy Xuyên cười nói: “Thực ra tiệm này là do chị ba tôi mở, sau này cậu muốn ăn thì cứ tìm tôi, tôi giảm giá 50% cho cậu.”

Mạnh Đường: “… Làm ăn như cậu thì mở tiệm gì cũng sập.”

“Có phải ngày nào cậu cũng ăn đâu.” Lý do của Ngụy Xuyên rất đầy đủ, “Ngụy Tư Nguyên làm diễn viên chẳng ra sao nhưng tính cách vẫn hào phóng lắm.”

“Chị ba cậu là diễn viên?” Mạnh Đường uống một ngụm trà sữa vải, kinh ngạc nhìn Ngụy Xuyên, “Chị ấy đóng phim gì rồi?”

Ngụy Xuyên nuốt xong cơm trong miệng, nói: “Đều là mấy vai phụ nhỏ thôi, chưa đóng vai chính bao giờ.”

Ăn một miếng pizza, Mạnh Đường đã no bảy tám phần, cô dựa vào lưng ghế nghỉ một chút: “Diễn tốt thì vai phụ cũng sẽ tỏa sáng mà.”

Ngụy Xuyên cười một tiếng: “Vấn đề là chị ấy diễn không tốt ấy chứ, thời gian này đang mời thầy dạy diễn xuất cho chị ấy đấy.”

“Có lòng như vậy là được rồi.” Mạnh Đường nói, “Các cậu là người nhà, vẫn nên động viên chị ấy.”

Ngụy Xuyên ngoài mặt gật đầu nhưng trong lòng cảm thấy buồn cười, Ngụy Tư Nguyên đâu cần ai động viên.

Con người chị ấy, mạch não kỳ lạ, tự mình có thể dỗ dành chính mình.

Ăn xong cơm cũng gần bảy giờ, Mạnh Đường dọn dẹp bàn, Ngụy Xuyên xách túi rác nói mang đi vứt.

Mạnh Đường súc miệng rửa mặt, thay quần áo, cầm điện thoại và thẻ phòng đi ra ngoài.

Rẽ trái đi vài bước là đến cửa thang máy, gặp Ngụy Xuyên quay lại, thấy cậu cũng định vào thang máy, Mạnh Đường ngẩn ra: “Cậu đi đâu đấy?”

Ngụy Xuyên chỉ lên trên: “Tôi đi cùng cậu lên đó.”

“Chẳng phải tầng hành chính hạn chế khách thường sao?”

Cô cũng vì được Tô Miễn mời mới có thể lên lầu.

Ngụy Xuyên lấy ra một tấm thẻ phòng: “Đâu phải là tôi không đặt phòng đâu.”

Mạnh Đường cảm thấy cậu thật hoang đường, cảm thấy Ngụy Xuyên cũng thật biết đốt tiền, nhất thời cạn lời.

Định nói gì đó thì tầng 38 đã đến.

Cửa thang máy vừa mở ra, cảm giác mùi hương cũng khác hẳn các tầng thường.

Lý Hàn Tân đúng lúc đi từ cuối hành lang tới, bên cạnh còn có một người, anh ta trực tiếp phớt lờ Ngụy Xuyên, giới thiệu với Mạnh Đường:

“Đây là Phó chủ tịch hiệp hội điêu khắc gỗ, ông Phó Hàn Tùng. Ông Phó, đây là tiểu sư muội của cháu, Mạnh Đường.”

Mạnh Đường hơi cúi người chào hỏi.

Phó Hàn Tùng nhiệt tình đáp lại đôi câu, ánh mắt liếc sang Ngụy Xuyên: “Vị này là…”

Lý Hàn Tân cố tình bỏ qua Ngụy Xuyên, nụ cười hơi cứng lại, Ngụy Xuyên liếc xéo anh ta một cái, cười nói: “Cháu là bạn học của Mạnh Đường.”

Phó Hàn Tùng “chậc” một tiếng: “Tôi nhìn cậu sao quen mắt thế nhỉ? Cậu họ gì?”

Ngụy Xuyên đảo mắt, có khi lại có chút giao tình với người nhà thật, cậu nói: “Cháu họ Ngụy, tên Ngụy Xuyên.”

“Ngụy Sĩ Tắc là gì của cậu?”

Đúng là có quen biết thật, Ngụy Xuyên đánh giá Phó Hàn Tùng, nói: “Là ông nội cháu.”

Có điều đã mất từ mấy năm trước rồi.

Phó Hàn Tùng “ối chà” một tiếng: “Quen thật này, tôi với ông nội cậu có chút giao tình, lần trước gặp cậu, cậu còn bé tí, không ngờ đã lớn thế này rồi.”

Ngụy Xuyên cong môi cười, cậu nào nhớ nổi, e là lần trước gặp cậu là ở đám tang ông nội.

Cậu giữ nụ cười lịch sự, nói không làm phiền chính sự của họ rồi quay sang nói với Mạnh Đường: “Tôi đi uống ly rượu, xong việc gọi điện cho tôi.”

Mạnh Đường gật đầu, thấy cậu đi về hướng sảnh chờ hành chính.

Lý Hàn Tân dẫn Phó Hàn Tùng và Mạnh Đường đến phòng suite Tô Miễn ở.

Trước đây Mạnh Đường từng thấy bà trên tivi, là một người có tướng mạo đậm chất sông nước Giang Nam.

Lý Hàn Tân giới thiệu cho hai người, Mạnh Đường cúi đầu chào, thần thái có chút thấp thỏm.

Tô Miễn cười cười: “Căng thẳng thế làm gì, tôi đã nghe đại danh của em từ lâu rồi.”

Mạnh Đường mở to mắt: “Cô biết em ạ?”

“Tôi với Trần Tuân Lễ cũng coi như bạn bè lâu năm,” Tô Miễn bật cười, “Tác phẩm của em, ông ấy lén cho tôi xem rồi.”

“Thật ạ?” Mạnh Đường có chút bất ngờ, sao viện trưởng toàn làm mấy chuyện lén lút thế nhỉ.

“Đương nhiên, cuộc thi em tham gia, tôi là một trong những giám khảo, bức tượng “Manh Tăng Thính Cầm” em phục chế tôi cũng biết, phải nói là, em rất có linh khí.”

Mạnh Đường được khen mà lo sợ, Tô Miễn mời mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Đều là những người xuất sắc trong nghề, đã thảo luận là không phanh lại được, từ trường phái đến tính chất gỗ, rồi đến thị trường và chính sách truyền thừa, vậy mà nói chuyện suốt hơn bốn tiếng đồng hồ.

Lúc Mạnh Đường ra về vẻ mặt vẫn còn đầy lưu luyến.

Hôm nay ngồi đây đều là tiền bối trong ngành điêu khắc gỗ, qua lời nói cũng nắm bắt được ba phần thái độ đối nhân xử thế của đối phương, Mạnh Đường cảm thấy được lợi rất nhiều.

Phó Hàn Tùng kéo Lý Hàn Tân còn đang lôi lôi kéo kéo chào tạm biệt ở cửa, Mạnh Đường và trợ lý của Tô Miễn khẽ gật đầu, đi trước một bước ra khỏi cửa.

Vào hành lang, ánh mắt Mạnh Đường liếc sang, chú ý tới trên ghế sofa ở cuối hành lang có một bóng người đang ngủ.

Là Ngụy Xuyên!

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, còn vài phút nữa là mười hai giờ, cậu ấy cứ đợi ở đây suốt hơn bốn tiếng sao?

Mạnh Đường đi tới, phát hiện cậu ngủ rất say.

Cô nhìn từ trên xuống dưới, người này cao to như vậy, cô cũng không lay chuyển nổi, chỉ có thể gọi người dậy.

Mạnh Đường ấn vào vai Ngụy Xuyên, nhẹ nhàng đẩy đẩy: “Ngụy Xuyên, dậy đi.”

Ngụy Xuyên nhíu mày lầm bầm một tiếng nhưng vẫn không tỉnh.

“Dậy đi.” Mạnh Đường tăng thêm lực, “Đừng ngủ ở đây, Ngụy Xuyên? Tỉnh dậy…”

“Lại là mày.” Ngụy Xuyên ngủ đến mơ màng, trên mặt bị tóc dài của Mạnh Đường quét qua, tưởng là con chó Maltese leo lên giường, bàn tay to lớn giơ lên ôm lấy, xoa xoa, kéo người vào trong lòng.

Cậu không biết sức lực của mình lớn đến mức nào, cảm nhận của Mạnh Đường là đâm sầm vào một bức tường.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...