Từ Hoãn thoáng do dự, cô tránh né ánh mắt của Giang Quyết, định tránh ra để ngồi dậy, nhưng cơ thể cao lớn của ai đó không hề nhúc nhích. Cô thở hổn hển nói: "Anh tránh ra!". Giang Quyết nghe lời, bật dậy, ngồi trên ghế sofa. .
Bầu không khí mờ ám biến mất.
Từ Hoãn luống cuống mặc áo bra, kéo váy, chỉnh trang lại, sau đó ngay ngắn rồi ngồi đối diện với Giang Quyết, lấp lửng: "Anh đừng kích động".
"Tôi biết chính xác những gì mình nói, lần đầu gặp tôi đã thích em. Tới tận hôm nay, lẽ nào em không thích tôi làm em như vừa nãy ư? Hay tôi làm đau em?". Giang Quyết ngẩng đầu, ánh mắt chân thành không lẫn tạp chất, chẳng lẽ biểu hiện vừa rồi của anh chưa tốt sao? .
"Không, không phải thế, vừa rồi là phản ứng sinh lý bình thường, Giang Quyết, chúng ta bây giờ chưa thích hợp ở bên nhau". Từ Hoãn cảm thấy phiền muộn, cô không ghét phải thân mật cùng Giang Quyết, có điều tình cảm với anh chưa đủ để cô muốn thay đổi trạng thái sinh hoạt hằng ngày, quan trọng nhất, hiện tại cô chưa muốn nói chuyện yêu đương.
"Chỗ nào không hợp, tôi có thể sửa! Em nói đi". Giang Quyết sốt ruột tới đỏ mắt, rõ ràng vừa rồi còn tốt lắm mà.
"Không phải, bây giờ em chưa muốn yêu đương, huống hồ chúng ta còn chưa biết rõ về nhau, em thấy vẫn nên làm bạn thì hơn". Từ Hoãn ra sức thuyết phục.
"Mẹ kiếp, ai muốn làm bạn em! Ngực em tôi cũng hôn rồi, không phải em thoải mái lắm sao? Em còn muốn để ai gặm cắn nó nữa? Có phải cứ là bạn em thì đều được đặc quyền đó không?". Giang Quyết mất khống chế, gầm lên.
"Vậy còn anh? Có phải cứ gặp phụ nữ là anh lại như chó động dục thế không?". Bị từ ngữ ô uế kích động, theo phản xạ, Từ Hoãn xù gai lên, chua ngoa trào phúng. .
"Ồ, nếu tôi là chó động dục thì mẹ kiếp, tôi đã sớm làm chết em rồi". Anh cười lạnh lùng, trong lòng phiền muộn không thể nói rõ, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn.
"Đây mới là bộ mặt thật của anh? Anh muốn làm tình? Chắc không ít phụ nữ thích anh nhỉ? Anh làm bọn họ đi? Đi đi!". Từ Hoãn tâm tàn ý lạnh, tình cảm quả nhiên không đáng tin cậy, một giây trước sóng tình còn đánh, một giây sau đã tuốt kiếm làm đau nhau, tổn thương nhau bằng những từ ngữ độc ác, vậy cớ sao phải nói lời yêu? Cứ một mình tự do tự tại không được à? .
"Anh đi đi, chấm dứt ở đây thôi, sau này đừng gặp nhau thêm nữa". Từ Hoãn nói nhẹ nhàng, bình tĩnh, lãnh đạm, sau đó quay người về phòng ngủ.
Lời cự tuyệt của Từ Hoãn khiến Giang Quyết đóng đinh tại chỗ, giờ anh mới phát hiện ra, trái tim như rớt vào hầm băng, đau đớn, hốc mắt vằn đỏ, cả người như bị nhúng vào chậu nước lạnh, quá thảm hại. Giang Quyết hối hận rồi, đáng ra anh không nên thốt ra những lời tổn thương ấy, rõ ràng thích cô, tại sao lại hèn hạ tới vậy, nếu cô không bao giờ tha thứ thì anh biết phải làm sao?
Anh bật điện thoại, nghĩ rồi nhắn một câu: "Xin lỗi, Hoãn Hoãn, tôi biết tôi sai rồi". Tin nhắn không gửi được, bên dưới hiện một dấu chấm than màu đỏ, anh đã bị cô cho vào danh sách đen. Thảm rồi, Giang Quyết đã ý thức được hoàn cảnh lúc này, quả nhiên anh đã bị cô ghét. .
Giang Quyết đứng dậy, suy sụp rời khỏi.
Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất
Chương 13: Không thích tôi làm em như vừa nãy ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương