Gặp Được Hồng Hạnh Thê
Chương 5: Bàn Bạc
"Ông của anh bao nhiêu tuổi? Hiện tại thân thể sức khỏe của ông ra sao rồi?" Nàng mở miệng hỏi.Anh ta nói muốn cô làm Tiểu Ái em gái của anh ta nhưng cái này cũng chỉ là thế thân, có hay không kiêm luôn chức làm hộ lí, làm quản gia, làm giúp việc hay không cô phải hỏi rõ tình hình mới được. Còn có, nếu ông của anh ta có thể sống thêm vài cái hai, ba mươi năm nữa, thì việc anh ta dùng một ngàn vạn kia mua cô hai, ba mươi năm mà lúc nào cũng phải kêu đến là đến, như vậy thì cô không phải thiệt thòi quá lớn đi? Cho nên, nhất định phải nắm bắt tình hình rõ ràng."Ông nội của tôi năm nay 91 tuổi, trừ bỏ chứng bệnh si ngốc, thì phương diện thân thể đều tính không tồi.""Cho nên, ông ấy có khả năng sống thêm cái mười năm đều không thành vấn đề?""Trên nguyên tắc là như thế không sai." Tề Lạc gật đầu nói."Tôi đây chẳng phải làm ăn lỗ vốn rồi hay sao?""Có ý tứ gì?" Hắn ngạc nhiên khó hiểu."Một ngàn vạn mà anh đã muốn mua mười năm tự do của tôi, cái này không phải là tôi chịu thiệt thòi lớn chứ là cái gì?""Tiền không là vấn đề, chỉ cần cô nguyện ý làm nhiệm vụ này là được." Anh nói."Tiền không là vấn đề? Ai, tôi nằm mơ cũng nói được những lời này nha." Thi Vân Nhu không tự chủ được mà thở dài.Tề Lạc khóe miệng nhếch lên một chút, quyết định lại thêm cho cô một điều kiện, là bởi vì anh có thể cảm giác được cô đã có một chút động tâm."Bất quá cô nói cũng không sai, ông nội của tôi sống lâu thì đối với cô dường như không công bằng, cho nên tôi quyết định là đưa cho cô một ngàn vạn tiền tạ ơn và đáp ứng trả thêm tiền lương cho cô, một tháng mười vạn.. Không, là hai mươi vạn? Nếu làm tốt thì có thêm lương thưởng, cô thấy như thế nào?""Tôi.. Tôi cần có thời gian suy nghĩ." Cuối cùng cô mở miệng nói."Được, đây là danh thiếp của tôi. Cô có bút không? Cô viết cho tôi số điện thoại để tiện liên lạc." Anh đem danh thiếp đưa cho cô đồng thời hỏi."Tôi sẽ liên lạc với anh mà.""Không được, thật vất vả mới tìm được cô, tôi không thể mạo hiểm được."Thi Vân Nhu sửng sốt một chút, cười như không cười nhìn hắn hỏi:"Anh vẫn không cảm thấy việc này có một chút đáng tin hay sao?" Đay là lần đầu tiên có người nói với cô câu nói này, cảm giác có một chút cảm động."Cô thật sự đối với người nhà của tôi rất quan trọng." Tề Lạc nghiêm túc nói.Ảo tưởng tan biến, anh ta không nên nói thêm bốn chữ "Người nhà của ta" nữa chứ. Thi Vân Nhu ở trong lòng thở dài nói, yên lặng lấy ra giấy bút, viết tên họ cùng số điện thoại cho anh ta."Cô viết giúp tôi địa chỉ cũng như số điện thoại nữa." Anh yêu cầu.Cô không nói gì nhìn anh."Nếu cô không nhận điện thoại, ít nhất tôi còn lựa chọn khác, nếu không giữa biển người mênh mông, nếu thật muốn trốn thì tôi đi đâu tìm ngươi?" Anh giải thích nói."Anh lại không phải chủ nợ của tôi, tôi làm gì mà muốn trốn?" Cô hỏi lại anh."Không biết nữa, có lẽ cô sẽ chê tôi phiền, lại đem tôi xem thành tập đoàn lừa đảo rồi sao. Tóm lại, là cô cứ viết số điện thoại cùng địa chỉ viết cho tôi đi, như vậy tôi tương đối an tâm."Thi Vân Nhu không nói gì, lười cùng anh ta cãi cọ, dù sao cũng không làm gì sai, viết thì viết, cô thì sợ cái gì?"Vậy anh có phải hay không cũng nên viết cho tôi địa chỉ nhà của anh chứ?" Anh mới vừa cho nàng danh thiếp nhưng chỉ ghi địa chỉ công ty.Anh không nói hai lời, lập tức đem giấy bút lưu loát viết lên."Lúc nào cũng hoan nghênh cô đến." Anh viết xong sau đó đem giấy bút trả lại cho cô.Cô tức khắc có loại cảm giác "tự chui đầu vô lưới".Thi Vân Nhu tổng cộng có hai công việc, một là làm nhân viên lao công ở trung tâm thương mại. Tổ làm việc của cô có bốn người, bốn người các cô đều phối hợp rất tốt, thời gian làm việc có thể sắp xếp hợp lí cho thời gian biểu của từng người, cho nên cô mới có thời gian làm thêm công việc khác. Công việc thứ hai là nhân viên làm thêm của một gian hang trang sức ở chợ đêm, thời gian làm việc từ 5 giờ rưỡi buổi chiều đến 1 giờ rưỡi tối.1 giờ rưỡi, chợ đêm quầy hàng sôi nổi chuẩn bị đóng cửa.Thi Vân Nhu giúp cô chủ dọn hàng, hai người chào tạm biệt nhau rồi từng người tan tầm về nhà. Đêm nay cô không thể nào tập trung tinh thần làm việc được, bởi vì cô cứ suy nghĩ đến lợi ích mà Tề Lạc đề nghị, theo như lời của anh khiến căn bản không biện pháp chuyên tâm vào công việc được."Tiền không là vấn đề", "tiền lương hai mươi vạn", "hoan nghênh cô".. những lời này với lời của ma quỷ dụ hoặc đa phần giống nhau, trong lòng không ngừng quanh quẩn dụ dỗ cô.Mỗi tháng hai mươi vạn. Số tiền này thật là hấp dẫn người khác mà, bởi vì cô có làm việc chăm chỉ với 2 công việc này thì một tháng cũng chỉ có hơn chín vạn mà thôi, cô có thể không động tâm hay sao?Chính là cô lại lo lắng, trên đời này thực sự có chuyện tốt không làm mà có hưởng sao? Chỉ là đóng giả làm cháu gái để vui vẻ cho quãng đời của một ông lão mà thôi, cô thật sự có thể được nhiều thù lao như vậy sao? Điểm này làm cho cô có chút thấp thỏm bất an, do dự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương