Garfield Báo Thù Ký

Chương 5



Editor + Beta: Thất Tử - 09/08/22

Lý Giang Lâm có bốn người con. Thôi được rồi, hiện tại chỉ có ba, nếu Lý Trăn Nhược là hàng nhái.

Không biết có phải vì mấy đứa con trai đều khác mẹ hay không mà mặt mũi và tính cách anh em nhà họ Lý khác nhau một trời một vực.

Lý Trăn Tự có mẹ là con lai nên mặt mũi khôi ngô không nói làm gì, Lý Trăn Nhược cũng không biết mẹ ruột của anh hai mình trông như thế nào, nhưng Lý Trăn Nhiên cũng có vóc người thon dài, gương mặt tuấn tú, đường nét khác hẳn Lý Trăn Tự có chút tây, Lý Trăn Nhiên phù hợp với thẩm mỹ của người phương Đông hơn, lông mi cong dài, sống mũi cao thẳng, nét mặt lúc nào cũng có chút lạnh nhạt, nhưng đôi mắt lại sáng đến dọa người.

Bị Lý Trăn Nhiên nhìn, Lý Trăn Nhược nhất thời không thể quay đầu đi chỗ khác.

Một người một mèo nhìn nhau hồi lâu, cho đến khi cửa thang máy mở ra.

Lý Trăn Nhiên nhấc đôi chân thon dài đi vào.

Lý Trăn Nhược hơi sững sờ, cậu đứng đây chờ thang máy, nhưng không thể để Lý Trăn Nhiên biết được, một con mèo làm sao mà biết chờ thang máy chứ?

Chờ đã, mèo ở chung cư không đi thang máy chẳng lẽ trèo cầu thang? Đến chó còn có thể đi thang máy được, sao mèo lại không được?

Lý Trăn Nhiên đã vào thang máy được một lúc, nhưng cửa thang máy mãi vẫn chưa đóng lại.

Lý Trăn Nhược lúc này mới chú ý tới, Lý Trăn Nhiên đang để cửa, có vẻ như là đang chờ cậu!

Đắn đo một lúc, Lý Trăn Nhược rốt cuộc cũng cứng ngắc ngẩng đầu lên, ỉu xìu kéo đuôi đi vào thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lý Trăn Nhiên đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp vang vọng trong thang máy, "Nhóc đi tầng mấy?"

Lý Trăn Nhược khiếp sợ nhìn Lý Trăn Nhiên, nghĩ thầm: Anh ấy đang nói chuyện với mình? Bị ngốc à?

Nhưng mà Lý Trăn Nhiên rõ ràng chỉ thuận miệng hỏi thôi, tay anh đã ấn nút 23.

Lý Trăn Nhược vẫn chưa hết kinh ngạc.

Cậu có ba người anh, so ra thì cũng chỉ có cảm tình với anh cả Lý Trăn Thái nhất, vì Lý Trăn Thái tính cách hiền lành, là anh cả, anh ta vẫn luôn chăm sóc mấy anh em; khác hẳn mối quan hệ mâu thuẫn ra mặt giữa cậu và Lý Trăn Tự, dẫu sao đó cũng là hồi cậu còn nhỏ, giờ nghĩ lại thì thấy cũng không phải thù hằn gì, còn với anh hai Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược nghĩ mãi cũng không hiểu được anh.

Lý Trăn Nhiên là người lạnh nhạt, không chỉ với mấy anh em mà cả Lý Giang Lâm anh cũng không qua lại mấy.

Nhưng Lý Trăn Nhiên lại là người có năng lực nhất trong bốn anh em, có một khoảng thời gian rất dài, Lý Trăn Nhược luôn coi anh là kẻ địch lớn nhất trong sự nghiệp của mình.

Hạng mục đầu tư phía Tây lần này, Lý Trăn Nhược đã tốn rất nhiều công sức, muốn biểu hiện thật tốt cho Lý Giang Lâm xem, củng cố địa vị của mình, vượt qua Lý Trăn Nhiên trong lòng Lý Giang Lâm.

Không ngờ tất cả đã biến thành bọt biển, nếu cậu đoán không sai thì hạng mục đã giao cho Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Tự chẳng qua là phụ giúp anh phần nào, bao nhiêu sức lực cậu bỏ ra cho khâu chuẩn bị rốt cuộc là may áo cưới cho người.

Nghĩ đến đây, Lý Trăn Nhược hơi thù hằn với Lý Trăn Nhiên.

Cậu nghĩ, người có khả năng ra tay với cậu nhất là Lý Trăn Nhiên, cậu vừa chết, anh liền được hưởng lợi.

Đến lúc trình bày xuất sắc hạng mục này cho Lý Giang Lâm, địa vị của Lý Trăn Nhiên ở nhà họ Lý vững như sắt thép, sợ là không có thể lay chuyển được.

Phút chốc, thang máy đã đi từ tầng 22 lên tầng 23.

Đây là thang máy chỉ dành riêng cho người nhà họ Lý, chỉ đi từ tầng 22 đến tầng 24, rồi xuống hẳn tầng 1 và tầng hầm, nhân viên bình thường sẽ không dùng.

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Lý Trăn Nhược định chạy ra ngoài.

Lại không ngờ đến Lý Trăn Nhiên nhanh hơn cậu một bước, ngay khi cửa thang máy vừa mở đã bế cậu lên.

Lý Trăn Nhược: "?"

Cậu không rõ vì sao Lý Trăn Nhiên bế cậu lên, cậu hơi giãy giụa, nhưng cũng không dám giãy quá đà, chỉ hơi vùng vẫy một chút trong lồng ngực Lý Trăn Nhiên.

Lý Trăn Nhiên cũng không buông cậu ra, cứ thế bế cậu đi ra ngoài.

Tầng 23 ngoại trừ văn phòng của Lý Trăn Tự, còn có văn phòng của Lý Trăn Nhiên.

Lý Trăn Nhiên ôm Lý Trăn Nhược về văn phòng của mình, Lý Trăn Nhược nằm trong lòng anh, ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ nhàng thanh thoát của nam giới.

Vào văn phòng, Lý Trăn Nhiên túm gáy Lý Trăn Nhược đặt lên bàn.

Thư ký của Lý Trăn Nhiên – Hoa Nghị Bang mang cặp kính gọng đen, khuôn mặt nghiêm túc đến cứng ngắc.

Anh ta vừa ngẩng đầu lên vừa hỏi Lý Trăn Nhiên, "Trăn Nhiên?"

Lý Trăn Nhiên đáp, "Tôi nhặt được một con mèo."

Hoa Nghị Bang nhìn Lý Trăn Nhược, vẻ mặt nghi ngờ, hơi suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, "Hình như là mèo của Lý Tam tiên sinh."

Mí mắt Lý Trăn Nhược giật giật.

Nhà họ Lý có mấy anh em, nhân viên cũng không dám gọi linh tinh, cũng hơi thoải mái gọi cậu là Tứ thiếu hoặc tên tiếng Anh của cậu, nhưng Hoa Nghị Bang luôn nề nếp gọi một tiếng "Lý Tứ tiên sinh" khiến Lý Trăn Nhược có một loại cảm giác như đang ở thời dân quốc.

Nghe thấy thế, Lý Trăn Nhiên có chút kinh ngạc, "Mèo của lão Tam?"

Hoa Nghị Bang nói, "Vâng, hôm nay lúc tôi tới nghe mọi người nói Lý Tam tiên sinh mang theo một con mèo đi làm."

Lý Trăn Nhiên gật gật đầu, "Vậy cậu mang trả cho lão Tam." Nói xong liền mặc kệ thả Lý Trăn Nhược, đi vào phòng làm việc.

Hoa Nghị Bang đứng dậy, một tay túm lấy gáy Lý Trăn Nhược, mang trả cho Lý Trăn Tự.

Lý Trăn Nhược không thích bị túm gáy, cậu vùng vẫy một hồi tỏ vẻ không thích nhưng chẳng có tác dụng gì.

Hoa Nghị Bang mang cậu văn phòng Lý Trăn Tự, gõ cửa vào rồi giao cho Tô Dao.

Mà lúc này, Lý Trăn Tự đã nói chuyện với cấp dưới xong, một mình trong phòng, ngồi vắt chân đọc báo.

Tô Dao gõ cửa đem cậu vào, đặt trên bàn trà.

Lý Trăn Tự bỏ tờ báo xuống, liếc mắt nhìn cậu một cái, cau mày hỏi, "Nó đi đâu vậy?"

Tô Dao nói, "Hoa Nghị Bang đưa tới."

Lý Trăn Tự hơi bất mãn, "Mở cửa liền chạy, còn nói ngoan lắm."

Tô Dao hỏi, "Anh muốn nhốt lại sao?"

Lý Trăn Nhược hơi khẩn trương, cậu đi đến mép bàn trà, nhắm mắt nhảy xuống.

Tô Dao nghĩ cậu định trốn, định khom người bắt lấy thì cậu đã chạy đến bên chân Lý Trăn Tự, đứng đó "meo" một tiếng.

Tô Dao thấy thế nở nụ cười, "Hoá ra vẫn còn biết ai là chủ của mình."

Lý Trăn Tự nhấc chân lên, dùng mũi giày gãi cằm Lý Trăn Nhược.

Lý Trăn Nhược không dám lộ vẻ ghét bỏ, hơi nheo mắt lộ vẻ hưởng thụ lắm.

Lý Trăn Tự lúc này mới lên tiếng, "Thôi, cứ để thế đi, ra vào nhớ đóng cửa." Nói xong lại nghĩ một chút, "Cho nó chén nước đi."

Lý Trăn Nhược có hơi biết ơn hắn vì đã nhớ ra chuyện này.

Tô Dao đi ra ngoài một lúc, đổ đầy nước vào một cái đĩa nhỏ rồi đặt xuống đất cho Lý Trăn Nhược, Lý Trăn Nhược vội vàng chạy tới uống hết mấy ngụm. Cơ mà do mặt cậu dẹt, lần nào uống nước cũng làm ướt lông, không thoải mái đi cọ tấm thảm trải sàn.

Lý Trăn Tự liếc một cái rồi cũng không để ý đến cậu nữa, lật tài liệu trên bàn ra xem.

Lý Trăn Nhược nhiều lần muốn Lý Trăn Tự bế mình để tiện xem trộm nội dung tài liệu nhưng hắn không để ý đến cậu, bị cậu cọ còn hất nhẹ ra.

Sau hai, ba lần, Lý Trăn Nhược cũng chẳng thèm cọ hắn nữa.

Buổi chiều tan làm Lý Trăn Tự có buổi xã giao.

Hắn trước khi đi nói với Tô Dao, "Tôi mang theo nó ra ngoài không tiện, cô mang nó về giúp tôi, tôi đi chào dì Vương."

Tô Dao đáp, "Được."

Lý Trăn Tự thay quần áo, dọn đồ đạc đi trước.

Tô Dao nhốt Lý Trăn Nhược vào lồng, dọn nhà vệ sinh và thức ăn vào một cái hộp định mang xuống.

Lý Trăn Nhược không hài lòng khi cô đặt đồ ăn và nhà vệ sinh cùng một chỗ, "meo" một tiếng kháng nghị.

Tô Dao một tay kéo vali, một tay xách lồng mèo rời khỏi văn phòng, đang chờ thang máy thì thấy Lý Trăn Nhiên và trợ lý Hoa Nghị Bang lần lượt một trước một sau rời khỏi văn phòng.

Thấy Tô Dao cầm nhiều đồ, Hoa Nghị Bang chủ động chạy qua giúp đỡ.

"Nhị thiếu." Tô Dao cười cúi đầu chào.

Lý Trăn Nhiên nhìn cái lồng mèo trong tay cô hỏi, "Mang đi đâu thế?"

Tô Dao đáp, "Daniel nhờ tôi mang đến nhà anh."

Mấy người con trai của Lý Giang Lâm đều chưa kết hôn, cho nên không ở riêng. Cho dù kết hôn e rằng cũng không ai muốn dọn ra khỏi biệt thự nhà họ Lý.

Lý Trăn Nhiên có chút kỳ quái, "Lão Tam nuôi?"

Tô Dao nói, "Daniel nói tạm gửi nuôi mấy ngày."

Lý Trăn Nhiên lại hỏi cô, "Mèo của ai thế?"

Lần này Tô Dao không nói thật mà chỉ lắc đầu xin lỗi, "Anh ấy không nói nên tôi cũng không rõ."

Lý Trăn Nhiên cũng không để ý mấy, chỉ gật đầu.

Thang máy đến, Hoa Nghị Bang kéo hộp giấy của Tô Dao vào trong.

Lý Trăn Nhiên đột nhiên đưa tay ra, "Đưa đây tôi đem về giúp cô."

Tô Dao sững sờ, cười nói, "Làm phiền Nhị thiếu, sao có thể chứ?" Nhưng thực ra cô chờ câu này lâu lắm rồi.

Lý Trăn Nhiên nói, "Không sao, dù sao tôi cũng phải về, không phiền cô đi thêm chuyến nữa."

Vì vậy, Tô Dao đưa lồng Lý Trăn Nhược giao cho anh, "Vậy cảm ơn Nhị thiếu."

Lý Trăn Nhiên nhận lấy lồng, không tỏ rõ ý kiến.

Xuống bãi đỗ xe, tài xế đã đợi Lý Trăn Nhiên trong xe.

Sau khi Hoa Nghị Bang đặt hộp giấy vào cốp xe Lý Trăn Nhiên, Tô Dao liền bỏ đồ dùng của thú cưng trước đó ở trong xe mình sang.

Cô lại cảm ơn Lý Trăn Nhiên một lần nữa.

Lý Trăn Nhiên chỉ gật đầu.

Lý Trăn Nhược suốt đường đi vẫn rất ngoan, đương nhiên cậu chỉ có thể im lặng chứ biết làm sao, đâu có ai quan tâm đến ý kiến của cậu.

Lồng thú cưng đặt ngay ở ghế sau, ngay bên cạnh Lý Trăn Nhiên.

Sau khi tài xế lái đi, Lý Trăn Nhiên đưa tay mở cửa lồng ra.

Lý Trăn Nhược hơi chần chừ, không muốn ra ngoài cho lắm, chủ yếu là vì không muốn chung xe với Lý Trăn Nhiên. Nhưng cậu không thể hiện quá rõ ràng, vì thế đành chán nản thò đầu ra.

Ngón tay thon dài của Lý Trăn Nhiên nhẹ gãi tai cậu.

Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn cậu.

Ngón tay Lý Trăn Nhiên gãi cằm cậu thoải mái đến nỗi không cưỡng lại được, còn xoa đầu cậu, Lý Trăn Nhược phút chốc nhận ra mình đã khuất phục, không thể kháng lại mà nằm xuống chân anh.

Một lát sau, Lý Trăn Nhiên thu tay về.

Lý Trăn Nhược hồi tưởng lại đụng chạm vừa nãy, do dự chọc móng vào đùi Lý Trăn Nhiên.

Lý Trăn Nhiên cúi đầu nhìn cậu.

Lý Trăn Nhược không thể nói chuyện, chỉ có thể mở to đôi mắt, cố gắng biểu đạt cảm xúc của mình.

Lý Trăn Nhiên dường như không hiểu.

Lý Trăn Nhược hơi ủ rũ nằm úp sấp trên chân anh một lúc thì thấy chán, đành quay về lồng, còn giơ móng đóng cửa lại.

Lý Trăn Nhiên liếc mắt nhìn lồng, vắt một chân lên, thoải mái dựa về phía sau, đôi mắt khép hờ.

#Lời editor:

Nay đi học, tối mới edit được nên đăng hơi muộn. Tui sẽ cố gắng 1 chương/ngày để đuổi kịp manhua. Lần sau chắc tầm 9h - 10 h tối vậy mới đăng, mai thì tui bận viết truyện rồi xin phép không đăng chương nhé!

Bên lề thêm chút, gặp quả admin hãm quá mọi người ạ. Duyệt truyện của tui (tui cũng đăng trên web của admin) rồi copy từ Wt của tui sang để đăng trên web của mình. Người gì mà hãm vậy không biết, nên mọi người vui lòng nhìn người quản lý bộ đó là ai rồi đọc nhe. View của tui mà thấp là tui bỏ đó, cùng lắm lăn lên Facebook share link cho mọi người đọc thôi.

Page của tui để đầu chương kìa!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...