Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Chương 27: Xương Cốt Không Còn
Sau đó lại ăn hai thanh năng lượng, cảm giác được cơ thể ấm áp dạt dài, Lục Duyên không khỏi nở nụ cười.Cảm giác được sống thật tuyệt vời.Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lục Duyên đứng lên, bắt đầu quan sát chung quanh.Vị trí của hắn có bốn cái cột đá thật lớn, phân ra bốn con đường, ở giữa là một quảng trường nhỏ với phạm vi tầm trăm mét.Khung cảnh xung quan rất yên tĩnh, không có tiếng đánh nhau.Lúc trước dốc sức chạy loạn một khoảng thời gian, nên hắn cũng chẳng biết mình chạy theo hướng nào.Dù sao thì, mặc kệ là chạy đi đâu, còn sống mới là quan trọng nhất.Sau này mới có thể an tâm tiếp tục săn bắn.Lục Duyên tuỳ tiện chọn một đường rồi đi vào.Không bao lâu sau, Lục Duyên đụng phải một con bọ cánh cứng hôi thạch đơn độc.Hắn xông lên, rất nhanh đã giết chết nó, thu được thạch giáp màu xám là linh tinh.Lục Duyên hấp thụ linh tinh, thể lực bắt đầu được hồi phục nhanh chóng.Lục Duyên men theo con đường rồi tiếp tục đi lên, sau khi đi được một đoạn, hắn đột nhiên dừng bước, trợn to hai mắt nhìn phía trước.Ở trước mặt hắn là một cái ngõ cụt.Cách đó hàng trăm mét là đường cụt, nhưng ở điểm cuối cùng lại có hai con bọ cánh cứng hôi thạch đang ăn đá.Nhưng dáng vẻ của hai con bọ cánh cứng hôi thạch này khác với những con lúc trước mà Lục Duyên đã gặp.Chúng cao khoảng một mét, thạch giáp trên lưng màu xám nhưng có thêm một đường vân màu đen.Bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn.Lục Duyên nhanh chóng phản ứng lại.Đây là cường giả trong bọ cánh cứng hôi thạch, mãnh thú cấp tinh nhuệ!Khác với mãnh thú bình thường, thực lực của mãnh thú cấp tinh nhuệ sẽ gấp mấy lần thực lực mãnh thú cùng loại bình thường!Không chỉ như vậy, chúng còn có những chiến kỹ đặc biệt, thực lực cực kỳ lớn mạnh.Cho dù bọ cánh cứng hôi thạch là loại mãnh thú nhỏ yếu nhất, nhưng mãnh thú tinh nhuệ của chúng – bọ cánh cứng hôi thạch hắc vân vẫn là một sự sống vô cùng lớn mạnh.Ở đây có hai con.Nhưng đây lại không phải nguyên nhân khiến Lục Duyên phải khiếp sợ.Điều khiến Lục Duyên khiếp sợ chính là, phía sau con bọ cánh cứng hôi thạch hắc vân, có bày một cái rương gỗ an tĩnh.Cái rương cao gần nửa mét, nhìn qua thì bình thường, chẳng có gì khác lạ, nhưng lại khiến nhịp tim của Lục Duyên tăng lên.Bảo rương của Khởi Nguyên Chi Địa, bên trong chính là các loại bảo vật!Gen siêu phàm trân quý, vũ khí gien, dược tề đặc biệt quý giá, thậm chí là những kiến thức quý báu… tất cả đều có thể lấy được từ trong rương.Đối với bất kỳ một chiến sĩ gen nào, đụng phải rương báu giống như việc trúng số độc đắc vậy.Điều này đại biểu cho bội thu!Họa phúc xen lẫn nhau, Lục Duyên ngờ là mình bị đuổi giết mấy trăm con phố, đánh bậy đánh bạ lại có thể gặp phải rương báu? !May mắn thế này, có nên nói không hổ là ta không nhỉ?Vấn đề bây giờ là... Còn hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc vân này thì sao?Lục Duyên nhìn hai con bọ cánh cứng hôi thạch cỡ lớn, cảm giác hơi nhức đầu.Hắn muốn đánh chết hai con bọ cánh cứng hôi thạch cấp bình thường cũng có chút khó khắn rồi, chứ đừng nói đến bọ cánh cứng hôi thạch hắc vân cấp tinh nhuệ.Một đấu một e là hắn còn bị thua.Hai con cùng nhau đánh chính là theo lên đánh kép tổng hợp rồi.Lục Duyên trốn ở một góc, nhìn hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc vân ở đằng xa, ánh mắt hơi chuyển động.Đối kháng chính diện chắc chắn không có phần thắng, vậy chỉ có thể lấy trí mà thôi.Hắn nhìn quang cảnh xung quanh rồi suy nghĩ các biện pháp đối phó.Không bao lâu, Lục Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, lại nhìn lên sa mạc phía trên, sau đó lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, hắn hơi nheo mắt lại.Hắn nảy ra một ý tưởng táo bạo.Hắn đi tới trước vách đá, thu thanh kiếm hợp kim hắc quang trong tay lại, cả tay và chân cùng bò lên vách đá.Vách đá dốc đứng, nếu Lục Duyên còn là người bình thường thì căn bản là không thể leo lên được.Nhưng dù sao Lục Duyên cũng là một chiến sĩ gen, mọi phương diện của cơ thể đều cách xa người bình thường, tay chân hữu lực, cơ bắp toàn thân phối hợp, thân thể linh mẫn, chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã leo được ba mươi bốn mươi mét sa mạc.Đầu hắn vừa lộ ra khỏi vách đá đã nhanh chóng cảm nhận được cuồng phong gào thét phủ lên mặt hắn, cuồng phong xen lẫn cát vàng thổi đến khiến da mặt Lục Duyên đau nhức, dù sao da mặt Lục Duyên cũng không đủ dày.Sức lực to lớn kia khiến đầu Lục Duyên nhanh chóng ngửa ra sau.Không kịp đề phòng, hai tay hắn tách khỏi vách đá, cơ thể ngã về phía sau.Lục Duyên cảm nhận cánh tay trống rỗng, đồng tử co rút mãnh liệt, thiếu chút nữa trái tim đã ngừng lại rồi.Ba mươi bốn mươi mét cao ở sa mạc, cho dù là hắn của hiện tại, ngã xuống chắc chắn xương cốt cũng không còn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương