Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên
Chương 38: Có anh bồ Là nhà văn thích thật ý
Mai Vũ Sâm bảo hắn sẽ viết sách, kết quả ba ngày rồi cả cái móng tay hắn cũng chưa rờ tới bàn phím.
Bạch Tư Quân kéo cái tay đang nghênh ngang khoác trên eo mình ra, nói với người phía sau: "Mai, buông em ra, em phải đi làm."
"Không cho." Mai Vũ Sâm vẫn còn ngái ngủ, lầm bầm, "Xin nghỉ."
Chất lượng giấc ngủ của Mai Vũ Sâm không tốt, sáng sớm còn gắt ngủ. Huống hồ Bạch Tư Quân đặt báo thức lúc sáu giờ rưỡi để chín giờ đi làm cho kịp, bảo sao tâm tình của Mai đại gia càng thêm méo mó.
"Đừng nghịch." Bạch Tư Quân ngồi dậy, "Hiện tại trong tay em có một tuyển tập rất quan trọng, gần đây em sẽ khá bận."
Vừa nghe xong, Mai Vũ Sâm lập tức dụi mắt ngồi dậy, hỏi: "Vậy khi nào em lại qua đây?"
Bạch Tư Quân suy nghĩ trong chốc lát, đáp: "Cuối tuần này không bận gì, tầm tối thứ sáu đi."
"Lâu thế." Mai Vũ Sâm bất mãn nhíu mày, đè Bạch Tư Quân về lại trên giường, "Vậy thì ở lại đây với tôi một lát."
Tay Mai Vũ Sâm lại bắt đầu bày trò, "gậy" của Bạch Tư Quân không phải chày sắt, cứ theo tần suất "mài" này, ước chừng không bao lâu nữa sẽ mài thành kim mất. Anh giữ tay Mai Vũ Sâm lại, dỗ dành: "Nghe lời em, anh không đứng lên là em muộn mất."
"Tôi đưa xe cho em." Mai Vũ Sâm mổ vào má anh một cái chóc, "Em lái xe đi đi."
Bạch Tư Quân dở khóc dở cười: "Từ lúc lấy bằng lái xong em chẳng động vào xe lần nào, sao mà lái được?"
"Vậy tôi đưa em đi."
Bạch Tư Quân thực sự không còn cách nào nói nổi với Mai Vũ Sâm, đành phải nằm ỳ với hắn tới hơn bảy giờ. Tuy rằng vì thế mà buổi sáng của anh trở nên rất bận rộn, nhưng trải nghiệm bạn trai lái xe đưa mình đi làm thế này cũng khá mới mẻ.
Trước khi ra khỏi nhà, Bạch Tư Quân thấy Mai Vũ Sâm còn vác theo cả laptop với vali, anh kinh ngạc hỏi: "Anh đi xa à?"
Bạch Tư Quân biết, có một số tác giả sẽ chạy tít vào chỗ rừng rú bế quan sáng tác. Thế nên anh cho rằng Mai Vũ Sâm rốt cuộc cũng bắt đầu gắng sức nỗ lực. Kết quả, Mai Vũ Sâm lại đáp: "Đến nhà em cũng không tính là xa."
Bạch Tư Quân: "..."
Được thôi, anh vốn cũng chẳng còn hy vọng gì vào tác phẩm mới, chỉ cần Mai Vũ Sâm vui vẻ là tốt rồi. Đến giờ anh mới hiểu vì sao cha mẹ nào cũng đều không muốn con cái mình yêu đương sớm, cái chuyện yêu đương này thực sự rách việc, đau đầu hơn cả là bản thân biết rõ là sẽ làm lỡ việc nhưng không thể nào khống chế được, thậm chí còn muốn dâng mình tất cả cho người kia.
Đường xá sau dịp nghỉ lễ rất chán, lúc Mai Vũ Sâm đưa Bạch Tư Quân đến chỗ làm đã là chín giờ kém năm.
Theo quy định của Hồng Đồ, chỉ cần quẹt thẻ trước chín giờ năm thì không bị đi muộn. Mai Vũ Sâm vừa dừng xe lại, Bạch Tư Quân đã vội tháo dây an toàn, định lao thật nhanh lên công ty. Đến lúc này rồi Mai Vũ Sâm còn đột nhiên giữ tay Bạch Tư Quân lại, bày ra vẻ mặt không cam lòng chút nào: "Bạch, lỡ chút nữa tôi nhớ em thì làm sao bây giờ."
Bạch Tư Quân buồn cười, cứ làm như anh không về nhà không bằng, hai người né nhau ra tí xíu thì nhớ nhung cái nỗi gì? Mai Đại Miêu nhà hắn thực sự là càng ngày càng dính người.
Anh quét mắt nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý đến người họ mới vội vã chụt chụt vào môi Mai Vũ Sâm hai phát, vân vê vành tai của anh thỏa hiệp: "Buổi trưa em về ăn cơm với anh."
Buổi trưa Bạch Tư Quân có tầm nửa tiếng nghỉ trưa, bình thường anh sẽ nằm ụp mặt lên bàn nghỉ ngơi, nhưng hôm nay sẽ đặc biệt chạy về nhà vì Mai Vũ Sâm, ăn cơm với hắn xong đến một rưỡi chiều sẽ quay về công ty.
Nếu là hồi trước, Bạch Tư Quân tuyệt đối sẽ không làm mấy trò hành xác thế này, nhưng cứ nghĩ tới Mai Vũ Sâm lẻ loi nằm một mình trong phòng, anh lại muốn bỏ hết mọi chuyện chạy về với hắn.
Lương Như thấy Bạch Tư Quân kỳ lạ rành rành ra, cô cười trêu anh: "Ơ kìa anh Bạch cuồng công việc bị ngắt mạch rồi ạ?"
Bạch Tư Quân tắt màn hình điện thoại, miệng thôi không nhếch nhếch lên nữa, nghiêm mặt: "Anh đang bàn chuyện công việc với tác giả."
Lương Như cười thành tiếng, nói thẳng không nể mặt anh chút nào: "Có anh bồ là nhà văn tốt thật ý, bàn chuyện xyz cũng có thể nói là bàn chuyện công việc luôn này."
Mặt Bạch Tư Quân hơi đỏ lên, vì anh thực sự đang bàn chuyện xyz với Mai Vũ Sâm.
Tên kia chẳng biết lên cơn kiểu gì lại phanh áo ra nằm trên giường chụp tấm ảnh gửi qua, ánh mắt mơ màng, môi còn cắn hờ ngón tay; Bạch Tư Quân nhìn thiếu tí nữa thì cứng.
Anh nghĩ mình không thể để Mai Vũ Sâm chơi đùa mình như vậy được, vì vậy cũng lén lén lút lút chụp một tấm cắn môi gửi về, hắn lập tức nhắn tới mấy tin liền.
[ Mưa tháng năm: Về nhà. ]
[ Mưa tháng năm: Về nhà ngay. ]
[ Mưa tháng năm: Tôi muốn cắm vào trong miệng em ]
[ Mưa tháng năm: >_ ]
Bạch Tư Quân nhịn cười không được, cũng chính lúc này Lương Như đến gần nói anh không chịu làm việc.
Anh mất tự nhiên ho một tiếng, lái sang đề tài khác: "Các tác giả của tuyển tập văn hào đã sửa xong chưa?"
"Chỉ còn hai người cuối cùng thôi ạ." Lương Như thu thái độ cười đùa lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi anh: "Đúng rồi anh Bạch, anh kiểm vote cho thầy Tề phải không?"
"Kiểm vote?" Bạch Tư Quân thấy hơi kỳ lạ, "Kiểm vote gì?"
"Cuộc thi truyện ngắn online của XX đấy ạ." Lương Như còn thấy kỳ lạ hơn cả Bạch Tư Quân, giống như thắc mắc sao cả chuyện này anh cũng không biết, cô bổ sung: "Hiện giờ thầy Tề lên được hạng nhất rồi, kinh khủng thật, vòng thi sắp hết rồi mới dự thi, thế mà cũng leo thẳng lên ngôi đầu bảng được."
Nền tảng tiểu thuyết trực tuyến XX vốn là nơi Tề Quân đi lên, ban đầu Tề Quân vốn làm viết truyện trên đó, sau này lọt vào mắt xanh của Hồng Đồ cũng không bỏ bê bên kia, lâu lâu sẽ đăng một vài mẩu truyện ngắn lên.
So với tác giả mạng thì tác giả xuất bản có địa vị cao hơn một chút, tiếng tăm cũng nhiều hơn một chút; thế nên Tề Quân vượt lên trên tất cả cũng không có gì kỳ lạ.
Trước đây Bạch Tư Quân tìm các tiểu thuyết có giá trị xuất bản cũng có biết qua cuộc thi này, nhưng gần đây bận bịu với chuyện tuyển tập văn hào nên chẳng còn chú tâm mấy chuyện khác bao nhiêu.
Nghĩ Tề Quân dù sao cũng là tác giả trong tay anh, Bạch Tư Quân nói với Lương Như: "Vậy có gì anh lên xem."
Tiện xem luôn có tác giả nào tiềm năng không.
Bạch Tư Quân mở trang XX ra, vừa truy cập đã thấy quảng cáo cuộc thi truyện ngắn.
Truyện ngắn dự thi của Tề Quân là "Quản gia nhỏ", Bạch Tư Quân không nghĩ gì nhiều, nhấn vào nút đọc.
Câu chuyện bắt đầu khi nam nhân vật chính đột nhiên nhận được lời mời dùng thử một chiếc đồng hồ đeo tay thông minh, đồng hồ thông minh này có chế độ quản gia, có thể giúp nam nhân vật chính giải quyết các vấn đề rắc rối trong cuộc sống. Nó như một quản gia thực sự vậy, tham gia vào sinh hoạt hằng ngày của nam nhân vật chính, cũng dần dần trở thành một người bạn thân thiết.
Đọc đến đây, Bạch Tư Quân bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, anh nhớ lại đoạn hội thoại của mình với chủ biên trong phòng làm việc, trong đầu sinh ra dự cảm không lành. Anh cố gắng kìm chế lại, tiếp tục đọc những tình tiết tiếp theo.
Nam chính gặp phải vấn đề giao tiếp xã hội, "quản gia nhỏ" giúp chủ nhân giải quyết vấn đề; nhưng trên thực tế, nó bắt đầu khống chế tư duy của nam chính, thâm nhập vào mọi ngóc ngách trong sinh hoạt.
Cuối cùng, nam chính bị "quản gia nhỏ" làm cho điên loạn, mất đi ý thức. Đến khi tỉnh lại, nam chính thấy mình đang bị nhốt trong đồng hồ thông minh, trở thành một "quản gia nhỏ" mới, mà một người đàn ông xa lạ không biết chuyện gì đã xảy ra, đeo đồng hồ trên tay với vẻ hồ hởi.
Bạch Tư Quân trầm mặt trở về trang chủ dự thi, trên phần giới thiệu trang trọng viết "Tác phẩm này dựa trên ý tưởng về sự nguy hại của các sản phẩm số thông minh, hy vọng sẽ khơi dậy giới hạn ỷ lại của mọi người với các sản phẩm này." vân vân vân mây.
Bạch Tư Quân siết chặt con chuột trong tay, mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Tề Quân rất khéo léo trong việc lồng ghép ý tưởng với các chủ đề nóng hổi cách chặt chẽ, khiến tác phẩm không mất đi tính thú vị, cũng đồng thời khiến ý tưởng thăng hoa.
Mà vậy thì sao?
Khi sáng tác một tác phẩm, bước khó khăn nhất là "từ số không đến một", không phải "từ một đến hai".
Cốt lõi nguyên thủy nhất của tác phẩm này rõ ràng là nội dung sách mới của Mai Vũ Sâm trong trò chơi tình ái.
Bạch Tư Quân kéo cái tay đang nghênh ngang khoác trên eo mình ra, nói với người phía sau: "Mai, buông em ra, em phải đi làm."
"Không cho." Mai Vũ Sâm vẫn còn ngái ngủ, lầm bầm, "Xin nghỉ."
Chất lượng giấc ngủ của Mai Vũ Sâm không tốt, sáng sớm còn gắt ngủ. Huống hồ Bạch Tư Quân đặt báo thức lúc sáu giờ rưỡi để chín giờ đi làm cho kịp, bảo sao tâm tình của Mai đại gia càng thêm méo mó.
"Đừng nghịch." Bạch Tư Quân ngồi dậy, "Hiện tại trong tay em có một tuyển tập rất quan trọng, gần đây em sẽ khá bận."
Vừa nghe xong, Mai Vũ Sâm lập tức dụi mắt ngồi dậy, hỏi: "Vậy khi nào em lại qua đây?"
Bạch Tư Quân suy nghĩ trong chốc lát, đáp: "Cuối tuần này không bận gì, tầm tối thứ sáu đi."
"Lâu thế." Mai Vũ Sâm bất mãn nhíu mày, đè Bạch Tư Quân về lại trên giường, "Vậy thì ở lại đây với tôi một lát."
Tay Mai Vũ Sâm lại bắt đầu bày trò, "gậy" của Bạch Tư Quân không phải chày sắt, cứ theo tần suất "mài" này, ước chừng không bao lâu nữa sẽ mài thành kim mất. Anh giữ tay Mai Vũ Sâm lại, dỗ dành: "Nghe lời em, anh không đứng lên là em muộn mất."
"Tôi đưa xe cho em." Mai Vũ Sâm mổ vào má anh một cái chóc, "Em lái xe đi đi."
Bạch Tư Quân dở khóc dở cười: "Từ lúc lấy bằng lái xong em chẳng động vào xe lần nào, sao mà lái được?"
"Vậy tôi đưa em đi."
Bạch Tư Quân thực sự không còn cách nào nói nổi với Mai Vũ Sâm, đành phải nằm ỳ với hắn tới hơn bảy giờ. Tuy rằng vì thế mà buổi sáng của anh trở nên rất bận rộn, nhưng trải nghiệm bạn trai lái xe đưa mình đi làm thế này cũng khá mới mẻ.
Trước khi ra khỏi nhà, Bạch Tư Quân thấy Mai Vũ Sâm còn vác theo cả laptop với vali, anh kinh ngạc hỏi: "Anh đi xa à?"
Bạch Tư Quân biết, có một số tác giả sẽ chạy tít vào chỗ rừng rú bế quan sáng tác. Thế nên anh cho rằng Mai Vũ Sâm rốt cuộc cũng bắt đầu gắng sức nỗ lực. Kết quả, Mai Vũ Sâm lại đáp: "Đến nhà em cũng không tính là xa."
Bạch Tư Quân: "..."
Được thôi, anh vốn cũng chẳng còn hy vọng gì vào tác phẩm mới, chỉ cần Mai Vũ Sâm vui vẻ là tốt rồi. Đến giờ anh mới hiểu vì sao cha mẹ nào cũng đều không muốn con cái mình yêu đương sớm, cái chuyện yêu đương này thực sự rách việc, đau đầu hơn cả là bản thân biết rõ là sẽ làm lỡ việc nhưng không thể nào khống chế được, thậm chí còn muốn dâng mình tất cả cho người kia.
Đường xá sau dịp nghỉ lễ rất chán, lúc Mai Vũ Sâm đưa Bạch Tư Quân đến chỗ làm đã là chín giờ kém năm.
Theo quy định của Hồng Đồ, chỉ cần quẹt thẻ trước chín giờ năm thì không bị đi muộn. Mai Vũ Sâm vừa dừng xe lại, Bạch Tư Quân đã vội tháo dây an toàn, định lao thật nhanh lên công ty. Đến lúc này rồi Mai Vũ Sâm còn đột nhiên giữ tay Bạch Tư Quân lại, bày ra vẻ mặt không cam lòng chút nào: "Bạch, lỡ chút nữa tôi nhớ em thì làm sao bây giờ."
Bạch Tư Quân buồn cười, cứ làm như anh không về nhà không bằng, hai người né nhau ra tí xíu thì nhớ nhung cái nỗi gì? Mai Đại Miêu nhà hắn thực sự là càng ngày càng dính người.
Anh quét mắt nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý đến người họ mới vội vã chụt chụt vào môi Mai Vũ Sâm hai phát, vân vê vành tai của anh thỏa hiệp: "Buổi trưa em về ăn cơm với anh."
Buổi trưa Bạch Tư Quân có tầm nửa tiếng nghỉ trưa, bình thường anh sẽ nằm ụp mặt lên bàn nghỉ ngơi, nhưng hôm nay sẽ đặc biệt chạy về nhà vì Mai Vũ Sâm, ăn cơm với hắn xong đến một rưỡi chiều sẽ quay về công ty.
Nếu là hồi trước, Bạch Tư Quân tuyệt đối sẽ không làm mấy trò hành xác thế này, nhưng cứ nghĩ tới Mai Vũ Sâm lẻ loi nằm một mình trong phòng, anh lại muốn bỏ hết mọi chuyện chạy về với hắn.
Lương Như thấy Bạch Tư Quân kỳ lạ rành rành ra, cô cười trêu anh: "Ơ kìa anh Bạch cuồng công việc bị ngắt mạch rồi ạ?"
Bạch Tư Quân tắt màn hình điện thoại, miệng thôi không nhếch nhếch lên nữa, nghiêm mặt: "Anh đang bàn chuyện công việc với tác giả."
Lương Như cười thành tiếng, nói thẳng không nể mặt anh chút nào: "Có anh bồ là nhà văn tốt thật ý, bàn chuyện xyz cũng có thể nói là bàn chuyện công việc luôn này."
Mặt Bạch Tư Quân hơi đỏ lên, vì anh thực sự đang bàn chuyện xyz với Mai Vũ Sâm.
Tên kia chẳng biết lên cơn kiểu gì lại phanh áo ra nằm trên giường chụp tấm ảnh gửi qua, ánh mắt mơ màng, môi còn cắn hờ ngón tay; Bạch Tư Quân nhìn thiếu tí nữa thì cứng.
Anh nghĩ mình không thể để Mai Vũ Sâm chơi đùa mình như vậy được, vì vậy cũng lén lén lút lút chụp một tấm cắn môi gửi về, hắn lập tức nhắn tới mấy tin liền.
[ Mưa tháng năm: Về nhà. ]
[ Mưa tháng năm: Về nhà ngay. ]
[ Mưa tháng năm: Tôi muốn cắm vào trong miệng em ]
[ Mưa tháng năm: >_ ]
Bạch Tư Quân nhịn cười không được, cũng chính lúc này Lương Như đến gần nói anh không chịu làm việc.
Anh mất tự nhiên ho một tiếng, lái sang đề tài khác: "Các tác giả của tuyển tập văn hào đã sửa xong chưa?"
"Chỉ còn hai người cuối cùng thôi ạ." Lương Như thu thái độ cười đùa lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi anh: "Đúng rồi anh Bạch, anh kiểm vote cho thầy Tề phải không?"
"Kiểm vote?" Bạch Tư Quân thấy hơi kỳ lạ, "Kiểm vote gì?"
"Cuộc thi truyện ngắn online của XX đấy ạ." Lương Như còn thấy kỳ lạ hơn cả Bạch Tư Quân, giống như thắc mắc sao cả chuyện này anh cũng không biết, cô bổ sung: "Hiện giờ thầy Tề lên được hạng nhất rồi, kinh khủng thật, vòng thi sắp hết rồi mới dự thi, thế mà cũng leo thẳng lên ngôi đầu bảng được."
Nền tảng tiểu thuyết trực tuyến XX vốn là nơi Tề Quân đi lên, ban đầu Tề Quân vốn làm viết truyện trên đó, sau này lọt vào mắt xanh của Hồng Đồ cũng không bỏ bê bên kia, lâu lâu sẽ đăng một vài mẩu truyện ngắn lên.
So với tác giả mạng thì tác giả xuất bản có địa vị cao hơn một chút, tiếng tăm cũng nhiều hơn một chút; thế nên Tề Quân vượt lên trên tất cả cũng không có gì kỳ lạ.
Trước đây Bạch Tư Quân tìm các tiểu thuyết có giá trị xuất bản cũng có biết qua cuộc thi này, nhưng gần đây bận bịu với chuyện tuyển tập văn hào nên chẳng còn chú tâm mấy chuyện khác bao nhiêu.
Nghĩ Tề Quân dù sao cũng là tác giả trong tay anh, Bạch Tư Quân nói với Lương Như: "Vậy có gì anh lên xem."
Tiện xem luôn có tác giả nào tiềm năng không.
Bạch Tư Quân mở trang XX ra, vừa truy cập đã thấy quảng cáo cuộc thi truyện ngắn.
Truyện ngắn dự thi của Tề Quân là "Quản gia nhỏ", Bạch Tư Quân không nghĩ gì nhiều, nhấn vào nút đọc.
Câu chuyện bắt đầu khi nam nhân vật chính đột nhiên nhận được lời mời dùng thử một chiếc đồng hồ đeo tay thông minh, đồng hồ thông minh này có chế độ quản gia, có thể giúp nam nhân vật chính giải quyết các vấn đề rắc rối trong cuộc sống. Nó như một quản gia thực sự vậy, tham gia vào sinh hoạt hằng ngày của nam nhân vật chính, cũng dần dần trở thành một người bạn thân thiết.
Đọc đến đây, Bạch Tư Quân bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, anh nhớ lại đoạn hội thoại của mình với chủ biên trong phòng làm việc, trong đầu sinh ra dự cảm không lành. Anh cố gắng kìm chế lại, tiếp tục đọc những tình tiết tiếp theo.
Nam chính gặp phải vấn đề giao tiếp xã hội, "quản gia nhỏ" giúp chủ nhân giải quyết vấn đề; nhưng trên thực tế, nó bắt đầu khống chế tư duy của nam chính, thâm nhập vào mọi ngóc ngách trong sinh hoạt.
Cuối cùng, nam chính bị "quản gia nhỏ" làm cho điên loạn, mất đi ý thức. Đến khi tỉnh lại, nam chính thấy mình đang bị nhốt trong đồng hồ thông minh, trở thành một "quản gia nhỏ" mới, mà một người đàn ông xa lạ không biết chuyện gì đã xảy ra, đeo đồng hồ trên tay với vẻ hồ hởi.
Bạch Tư Quân trầm mặt trở về trang chủ dự thi, trên phần giới thiệu trang trọng viết "Tác phẩm này dựa trên ý tưởng về sự nguy hại của các sản phẩm số thông minh, hy vọng sẽ khơi dậy giới hạn ỷ lại của mọi người với các sản phẩm này." vân vân vân mây.
Bạch Tư Quân siết chặt con chuột trong tay, mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Tề Quân rất khéo léo trong việc lồng ghép ý tưởng với các chủ đề nóng hổi cách chặt chẽ, khiến tác phẩm không mất đi tính thú vị, cũng đồng thời khiến ý tưởng thăng hoa.
Mà vậy thì sao?
Khi sáng tác một tác phẩm, bước khó khăn nhất là "từ số không đến một", không phải "từ một đến hai".
Cốt lõi nguyên thủy nhất của tác phẩm này rõ ràng là nội dung sách mới của Mai Vũ Sâm trong trò chơi tình ái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương