Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn
Chương 47: Ăn Bám
Edit: OnlyUDiệp Đình Vân liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, tâm trạng khá tốt nói: “Quần áo của cậu quê mùa quá, tôi dẫn cậu đi chọn mấy bộ đồ đẹp.”Hắn lúng túng cười cười: “Quần áo nào chẳng mặc được.” Hình như mặc đẹp cũng chả có ích gì.Thoáng cái đã tiêu hơn bốn mươi vạn, hiện tại hắn không còn nhiều tiền. Khó khăn lắm mới phát tài, thế mà chỉ hai ngày đã quay lại nghèo rớt mồng tơi, hắn không khỏi buồn bã.Diệp Đình Vân cười nói: “Đi thôi, không nên tiết kiệm chút tiền, tôi không hy vọng đối tượng scandal với tôi ăn mặc như tên nhà quê.”Giang Thiếu Bạch: “…” Mấy người giàu thật soi mói mà! Ngay cả đối tượng scandal mặc cái gì cũng muốn quản.Diệp Đình Vân dẫn hắn đến trung tâm thương mại, chọn mấy bộ đồ cho hắn rồi đẩy vào phòng thay quần áo. Cậu chọn quần áo hoàn toàn không nhìn giá tiền, cậu không quan tâm giá cả nhưng Giang Thiếu Bạch thì không dám nhìn thẳng.Lúc bắt đầu hắn vẫn cảm thấy không nỡ, nhưng sau khi mua mấy bộ đồ, hắn bỗng có cảm giác cùi không sợ lở, dù sao đã thiếu nợ rồi thì thiếu nhiều một chút cũng chả sao.Diệp Đình Vân dẫn Giang Thiếu Bạch càn quét mấy cửa hàng, thúc giục hắn thử không ít quần áo.Hắn bẩm sinh đã có dáng người như móc treo quần áo, nếu không phải suốt ngày ăn mặc như bán cá khô thì nhất định sẽ rất được hoan nghênh trong học viện.“Vị khách vừa rồi cầm *thẻ đen đó! Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy thẻ đen đó.”*Thẻ đen là một loại thẻ dành riêng cho giới siêu giàu. Và chỉ được cấp cho những khách hàng thân thiết, có khoản chi tiêu vượt trội thông qua lời mời riêng tư từ phía ngân hàng, không phải ai cũng được mời. Điều kiện của thẻ này là mỗi năm chi tiêu trên 250.000 đô la liên tục trong nhiều năm. Thu nhập trung bình hàng năm của gia đình là hơn 1,3 triệu đô la. Tổng giá trị ròng là 16 triệu đô la. Phí hàng năm là 2.500 đô la. Nếu bạn muốn một thành viên khác trong gia đình bạn. Bạn phải mở một thẻ khác và trả một khoản phí 2500 đô la một năm. Để duy trì thẻ mỗi năm chủ thẻ phải tiêu 250.000 USD.“Có tiền mà còn đẹp trai nữa! Thế mà lại là gay.”“Đúng vậy, đẹp trai giàu có, sao lại là gay chứ?”“Không biết tên kia làm cách nào câu được đại gia nhỉ?”“Chắc là một tên tâm cơ rồi. Bây giờ tìm chồng khốc liệt quá, chẳng những cạnh tranh với phụ nữ mà còn phải tranh với đàn ông nữa.”…Giang Thiếu Bạch càn quét cửa hàng, dưới ánh mắt ghen tỵ và ước ao của rất nhiều người, cuối cùng kết thúc trận càn quét.Hắn ôm một đống chiến lợi phẩm, bỗng cảm thấy sư phụ nói rất đúng. Kỳ thật ăn bám cũng không có gì không tốt. Sau khi đến thủ đô, hắn có cảm giác rất kỳ quái, hình tượng của sư phụ không đáng tin trong lòng hắn dường như ngày càng cao lớn.…Giang Thiếu Bạch xách mười mấy cái túi to đi vào phòng ký túc xá. Mấy cậu bạn cùng phòng nhìn hắn xách túi lớn túi nhỏ đi vào mà giật cả mình.“Lão tứ, cậu mua nhiều quần áo thế?” Bách Quang Vũ vô cùng kinh ngạc lên tiếng.Quách Phạn ào tới, ngạc nhiên nói: “Hình như thưởng thức của cậu tăng lên rồi đó!”Bách Quang Vũ nhìn từng bộ đồ nói: “Đều là hàng hiệu nha! Lão tứ chơi khô máu à?”“Diệp Đình Vân trả tiền.”Mấy cậu bạn đồng loạt ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn: “Cậu để Diệp Đình Vân bao nuôi!”Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn không có bị bao nuôi, hắn chỉ tiêu hết tiền thôi, tình hình tài chính eo hẹp nên bất đắc dĩ nhận ý tốt của Diệp Đình Vân. Giang Thiếu Bạch cảm thấy Diệp Đình Vân cố ý, cố ý dẫn dụ hắn mua nhân sâm hết tiền sau đó dẫn hắn đi mua quần áo, khiến hắn thiếu ân tình.Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ nói: “Nói nhăng nói cuội gì đấy, thiếu tiền, chờ tôi có tiền sẽ trả sau, dù sao tôi có tiềm lực mà.”Bách Quang Vũ nghi ngờ nói: “Thiếu Bạch, tiền của cậu đâu hết rồi? Chẳng lẽ cậu… đánh bạc hết tiền.”Giang Thiếu Bạch lườm cậu bạn một cái, khinh thường nghĩ chẳng lẽ trong mắt tên này, hắn là đứa phá của như vậy sao?“Chẳng qua tôi mua hai cây nhân sâm, không chú ý đã xài hết tiền dự toán.”Bách Quang Vũ nghi ngờ hỏi: “Cậu đã trồng củ cải, còn muốn nhân sâm làm gì?”“Dù sao nhân sâm không giống củ cải.”Quách Phạn kiểm tra mấy cái túi to của Giang Thiếu Bạch rồi nói: “Đây đều là… Toàn là kiểu mới đó! Mua nhiều như vậy.”Giang Thiếu Bạch: “…” Hình như mua hơi nhiều, Diệp Đình Vân nói không tồi là cà thẻ liền, nhân viên bán hàng lại cực kỳ ân cần, hắn cũng ngại nói không muốn mua. Có điều chỉ sợ mấy người trong cửa hàng coi hắn thành tiểu bạch kiểm rồi.Bách Quang Vũ chớp mắt nói: “Lão tứ, nếu cậu thiếu tiền thì tôi chỉ cho cậu một con đường phát tài…”Giang Thiếu Bạch nhìn cậu bạn, hơi hiếu kỳ hỏi: “Ồ, cậu có sáng ý gì hả?”“Cậu có thể bán củ cải.”Giang Thiếu Bạch: “…”Dựa vào bán củ cải kiếm tiền, sau một thời gian dài chỉ sợ biệt danh thỏ ca của hắn sẽ ngày càng lan xa. Vả lại hắn vất vả thi lên đại học, hắn đã cam đoan với sư phụ phải làm nên sự nghiệp, nếu đi bán củ cải cả ngày thì thành cái gì chứ.Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Bách Quang Vũ nói: “Bán củ cải có thể kiếm được bao nhiêu chứ?!”Cậu bạn chớp mắt đáp: “Vậy cậu bán cho tôi, tôi trả mười vạn.”Giang Thiếu Bạch: “…” Suýt nữa hắn quên mất, Bách lão đại là phú nhị đại chết tiệt. “Không được, tôi phải giữ lại ăn nữa.”Bách Quang Vũ hỏi tiếp: “Không phải cậu thiếu tiền sao?”Hắn vuốt cằm đáp: “Vậy là cậu không hiểu rồi, *quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.”*Quân tử chỉ lấy tiền tài chính nghĩa, không kiếm tiền bất nghĩa.Bách Quang Vũ: “…” Lão tứ tiếc củ cải khô cũng không cần lấy cớ không hợp lý như vậy. Hắn hỏi tiếp: “Vậy cậu định là thế nào?”Giang Thiếu Bạch lấy di động tìm danh bạ, nhìn nhìn một lượt rồi nói: “Hình như Diệp Tinh rất có tiền, để tôi xem có thể lừa con nít lần nữa không.”Bách Quang Vũ: “…” Vừa nói quân tử xong mà? “Lừa trẻ con không tốt đâu.”Hắn vuốt cằm nói: “Con nít dễ kiếm tiền…”Bách Quang Vũ: “…” Lão tứ, cậu còn cần mặt mũi không vậy!“Nhưng đúng là có chút vấn đề.” Giang Thiếu Bạch buồn rầu nói tiếp.Bách Quang Vũ: “…” Lừa con nít đương nhiên có vấn đề rồi.Hắn liếc nhìn cậu bạn phú nhị đại nói: “Có vẻ Diệp Tinh hết tiền rồi.” Lần trước cậu bé bị hắn vét sạch rồi.Bách Quang Vũ: “…” Là vấn đề này sao? Chỉ là vậy thôi sao? Đó chỉ là một đứa trẻ, là mầm non của tổ quốc đó.Hết chương 47
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương