Gì? Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi
Chương 26: Lấy cảm hứng từ cuộc sống
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tô
Beta: Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Thời tiết ở thành phố D dần mát mẻ lên, sau khi Liễu Sùng ở nhà mấy ngày liền thì không khỏi lo âu. Không cần dậy sớm đi làm tới chiều muộn mới về, anh có thêm nhiều thời gian ở nhà với Liễu Sùng. Nhưng không có việc không có tiền làm anh cảm thấy bất an nên ở nhà mấy ngày rồi bắt đầu ra ngoài tìm việc làm.
Anh tìm việc chỉ thông qua trang web trong thành phố và một số mạng lưới tuyển dụng việc làm khác, nhưng Liễu Sùng có thể thấy khá nhiều thông tin giả bơm đểu lên, không phải là đãi ngộ không đạt tiêu chuẩn thì là những công việc phát tờ rơi quảng cáo tương tự vậy. Tìm liên tục mấy ngày vẫn không tìm được công việc thích hợp.
Liễu Sùng vô cùng chán nản nằm ườn ra trên ghế sofa lướt di động, sau khi làm mới bảng tin tức thì ngồi dậy nhìn về phía phòng ngủ. Trình Ương vẫn còn đang ngủ trưa, có lẽ sẽ không tỉnh dậy trong chốc lát. Anh liếc nhìn điện thoại, thấy đã bốn giờ chiều, nghĩ đi trễ sẽ không mua được đồ tươi ngon nên dứt khoát không đợi Trình Ương nữa mà thay đồ rón rén ra cửa.
Chợ thực phẩm cách tiểu khu không xa, chỉ cách hai dãy phố, khoảng mười phút là tới.
Liễu Sùng vừa đi vừa nhìn, một vài cửa hàng trên đường nơi anh nộp đơn xin việc báo đã tuyển đủ vậy mà vẫn dán đơn tuyển dụng trên cửa kính. Anh thực sự tò mò không biết mình chưa đạt tiêu chuẩn ở đâu. Cửa hàng bán quần áo không nhận anh thì cũng được đi, nhưng nhà hàng không thuê anh là sao.
Liễu Sùng bó tay thở dài, dứt khoát mặc kệ không nhìn, đi thẳng đến chợ mua thức ăn.
Chợ rau Đông Dương không lớn, lại vô cùng cũ kỹ bẩn thỉu, trên đất đầy rau hư thối, luôn bốc lên mùi hôi kỳ lạ. Mặc dù vậy mỗi ngày chợ vẫn đông nghịt người, cho dù rau ở chợ không hề tươi, đến trễ thì rau củ, thức ăn đã bị người người lựa ngổn ngang không ra hình thù gì hết.
Trước cửa chợ có không ít gánh hàng rong xếp dọc hai bên hẻm nhỏ bán đồ. Rau củ, trái cây của những người này nhìn khá tươi ngon, giá cả cũng tương đối phải chăng nên nhiều người sẵn sàng xếp hàng mua rau cho bằng được, năm sáu người tụ tập lại tranh giành chen lấn mua đồ khiến tình cảnh hết sức hùng tráng. Nhưng lại làm người khác không thích là bởi tính lưu động của gánh hàng rong. Vì không có sạp cố định nên đa số đều không có cân, không thể cân đo đong đếm, bị lừa cân thiếu thì sau người ta không đến mua nữa. Có một ít người bị cân thiếu thì trở lại đòi giải thích cực dễ xảy ra tranh chấp, cũng coi như vừa có cái lợi vừa có cái hại.
Liễu Sùng thì lại chưa bao giờ mua ở ngoài. Một là vì không giành giật lại mấy bà bác, hai là vì không muốn bị cân thiếu, chỉ có bản thân tự chăm lo nhà cửa mới biết củi gạo dầu muối đắt đỏ như thế nào.
Hôm nay ngoài chợ có chút vắng vẻ, bên ngoài không có gánh hàng rong nào bán, xem ra là lại bị quản lý chợ đuổi đi.
Trong chợ bởi vì không có gánh hàng rong kéo khách nên rất đông người, rau thối dưới đất bị giẫm đạp, trên nền đất trơn trượt còn có vết tích dài. Liễu Sùng cũng như những người khác bước đi một cách thận trọng. Anh thật sự không thể hiểu nổi sao chợ lại bẩn đến thế, dù gì số lượng người cũng đông đúc như vậy, sao quản lý chợ không mời người đến dọn dẹp một chút?
Có chút bất lực, Liễu Sùng bắt đầu nhìn đống rau trên sạp suy nghĩ xem nên làm gì.
Rau hôm nay cũng bị lựa chọn ngổn ngang, Liễu Sùng dạo quanh một vòng cuối cùng cũng tìm được sạp rau củ vừa mắt, hỏi giá tiền xong nhận lấy túi ông chủ đưa bắt đầu lựa.
Bà bán rau bên cạnh ngồi vừa tách đậu nành, vừa cân tính tiền cho khách, còn không quên khoác lác với đồng nghiệp đi ngang qua sạp mình "Ây dô, lão Trương hôm nay bán buôn khá lắm mà, sao về sớm vậy."
Đậu nành loại tươi còn nguyên quả (máodòu).
Một người đàn ông trung niên với chiếc túi buộc ngang hông đứng cạnh Liễu Sùng cười cười, đưa tay nhặt cà chua trên sạp rau lên "Lời lãi mấy đâu, hôm nay tôi lấy hơn tám mươi cân mà thôi. Không phải tôi muốn đi bệnh viện chăm lão Dương sao, bán qua loa thôi."
Người phụ nữ hỏi "Ông lấy bao nhiêu?"
Liễu Sùng lựa rau xong đưa cho người phụ nữ, ánh mắt đúng lúc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cười híp mắt đưa hai ngón tay, anh không khỏi vô thức nghĩ, hai mươi?
"Vậy hôm nay ông bán vầy coi là tốt rồi. Hôm nay tôi lấy hơn một trăm năm mươi cân, bây giờ chỉ còn lại nhiêu đây, hàng không còn bao nhiêu." Người phụ nữ vừa nói vừa giơ ba ngón tay, sau lại giơ nguyên bàn tay, sau đó ném đậu vào trong một cái sàng nhỏ, cân tính tiền cho Liễu Sùng.
Lão Trương lơ đễnh nói "Ôi chao, hàng còn dư của bà ít nhất cũng phải kiếm được một trăm tám mươi tệ, có việc gì gấp?"
"Năm tệ." Bà nói với Liễu Sùng rồi để rau trước mặt anh, nói với lão Trương "Tàm tạm, kiếm tới kiếm lui đủ tiền hai bộ quần áo."
Liễu Sùng đang móc tiền ra sửng sốt, hai bộ quần áo?
"Cũng đúng, ngồi ở nhà không cũng không có gì làm. Bà bận vậy thì tôi đến bệnh viện xem Lão Dương trước, bà ấy còn chưa ăn." Người đàn ông cười híp mắt chào xong liền rời đi. Người phụ nữ đáp mấy tiếng với người kia xong nhận tiền Liễu Sùng đưa tới, dặn dò anh nhớ cầm đồ rồi đi cân đậu, cân gạo cho người khác. Liễu Sùng chậm rãi xách rau lên, theo bản năng nhìn túi đậu treo trên móc cân, chỉ thấy cán cân nghiêng lên, người phụ nữ thuần thục tháo túi nilon từ móc cân xuống "Vừa tròn nửa cân, có đủ không, hay muốn thêm?"
"Đủ rồi đủ rồi, bán mắc như vậy mua không nổi." Vị khách đùa giỡn móc tờ mười tệ ra đưa cho bà "Sáu tệ."
"Nửa cân sáu tệ, cô mua thêm đi, tôi tính cô năm tệ..."
Liễu Sùng xách bông cải xanh với cải thảo trắng mình mới mua, vừa đi vừa nhìn, không nhịn được nghĩ đến lời chú kia vừa nói. Đối phương ướm tính số rau chưa tới mười cân của bà vậy mà có thể bán hơn một trăm tám, lúc ấy Liễu Sùng nghe vậy cảm thấy có chút khoa trương. Nhưng giờ ngẫm lại, sáu tệ cho một túi đậu nhỏ thì cũng không phải là không có khả năng. Xét cho cùng, giá của chúng quả thực khá cao, cứ vậy dựa vào động tác tay của hai người kia thì đoán chừng không chỉ là mấy chục tệ mà rất có thể là phải trên hàng trăm...
Hơn tám mươi cân rau củ có thể kiếm được gần hai trăm tệ? Lợi ích hơn gấp đôi? Liễu Sùng tính sơ một chút thì lập tức giật mình.
Nếu động tác khoa tay múa chân của họ thật sự tính bằng đơn vị một trăm tệ thì lợi nhuận từ việc bán rau có thể coi là một con số khổng lồ, làm một tháng còn nhiều tiền hơn đi làm công cho người khác.
Liễu Sùng vừa suy nghĩ vừa mua thức ăn, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Anh bớt mười tệ tiền thịt mua chút bã đậu, tổng tiền bữa ăn này xấp xỉ hai mươi tệ.
Trên đường về Liễu Sùng không nhịn được bắt đầu suy tính tiền vốn mấy món trong tay anh, nhưng trong tình huống không biết giá đầu vào thì muốn tính lời của nó rất khó. Liễu Sùng suy nghĩ một chút liền có chủ đích, vì vậy sau khi về tiểu khu thì việc đầu tiên anh làm không phải là về nhà mà là đi tìm bà Lưu hỏi vị trí phiên chợ sáng của thành phố.
Sau khi về nhà Liễu Sùng liền nói chuyện này cho Trình Ương. Cậu đứng sau lưng Liễu Sùng xem anh nấu ăn, xoa cái eo hơi đau mỏi của mình, thoáng cau mày hỏi "Trong chợ bán nhiều món như vậy, cạnh tranh cũng không nhỏ, hơn tám mươi cân thì phải tăng gấp mấy lần tiền vốn mới có thể kiếm được hơn hai trăm tệ?"
Liễu Sùng cũng có chút nghi ngờ, nhưng anh vẫn kiên định nói "Nhưng không thể nào chỉ kiếm được hai mươi tệ, nếu không bán cả tháng kiếm không tới một ngàn thì ăn cái gì."
Trình Ương cảm thấy không tưởng tượng nổi nhưng cũng thấy Liễu Sùng nói có lý, yên lặng một lúc rồi nói "Cho nên là anh đang nghĩ đến việc bán rau cải sao?"
"Có ý định, nghề này không chỉ thời gian tự do mà tiền về tay cũng nhanh. Tình huống em bây giờ anh đi làm không yên tâm, em cảm thấy thế nào?" Liễu Sùng chọn rau ngon quay đầu lại nhìn Trình Ương đang dựa vào vai anh. Hai ngươi cách nhau quá gần, Liễu Sùng không kìm được cúi đầu hôn lên chóp mũi cao của cậu.
Trình Ương thuận theo nụ hôn của anh mà híp mắt một cái, trong mắt đầy ý cười "Anh biết bán rau à?"
"Không biết thì học." Trước khi trùng sinh Liễu Sùng có mở một công ty, mặc dù cái loại một hợp đồng làm ăn hơn mấy chục triệu không giống với buôn bán nhỏ này, nhưng mục tiêu hướng tới của thương nhân đều giống nhau, không chỉ vì lợi ích mà còn vì cả lòng người, anh tự tin mình sẽ làm tốt.
Trình Ương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh mà im lặng cười cười. Từ trong dáng vẻ đó có thể cảm nhận được Liễu Sùng đang cố gắng đấu tranh, nỗ lực vì tương lai và chỗ đứng của bọn họ, cậu không chút nghi ngờ quyết định cùng tính toán của anh. Trình Ương có hơi quyến luyến cọ cọ cổ đối phương "Vậy thì thử xem?"
"Ừ, anh định ngày mai đi tìm hiểu trước."
Năm rưỡi sáng hôm sau, Liễu Sùng dậy sớm quá giang xe đến chợ sáng cách hơn mười mấy cây số, đến đó rồi anh lập tức bị giá ở "chợ thức ăn" làm cho chấn động.
Cái gọi là chợ sáng chỉ là một chợ rau tạm bợ được hình thành bởi một nhóm hàng rong chiếm vỉa hè rộng rãi mà nên. Những người bán hàng xếp thành hàng dài hai bên trái phải, hai bên bày vô số sọt, thùng xốp đựng rau củ quả đủ kích cỡ. Thậm chí có người bán hàng rong còn trải một miếng màng nilon mỏng trên mặt đất để rau củ chồng lên thành cái núi cao. Có rất nhiều người hoặc chen chúc ngồi xổm trước quầy hàng, hoặc cong mông cúi xuống chọn đồ ăn, nhìn thoáng qua tấp nập là người, không thấy đầu đâu. Xung quanh có rất nhiều gánh hàng rong bán các mặt hàng khác và đồ ăn sáng khiến cho vỉa hè này vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Liễu Sùng đi dạo bên ngoài chợ một vòng, anh buồn cười phát hiện được có người thông minh bán cả hai phía, phía trước chất đồ, phía sau lưng cũng chất để tiện cho khách lựa chọn. Anh hỏi thử giá mấy món mà anh thường xuyên mua thì phát hiện giá ở đây so với chợ khu anh rẻ hơn một nửa! Tất nhiên, đây vẫn là mức giá được gọi là có lãi, có thể hình dung được rằng nếu lấy được giá sỉ thấp nhất của những loại rau này, rồi bán giá ở chợ rau thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, không cần nói cũng biết!
Nói rau ở chợ Đông Dương có thể bán giá cao cũng không lạ, ở chợ Đông Dương chỉ có một chợ như vậy mới có thể nuôi sống vô số người bán rau gánh hàng rong.
Liễu Sùng chỉ làm phép so sánh đơn giản liền thấy việc kinh doanh bán rau có lãi lớn như vậy, ngay lập tức hạ quyết tâm buôn bán rau nhỏ lẻ.
Nhưng hạ quyết tâm rất đơn giản, còn nếu thực sự muốn làm thì vẫn phải tiếp tục thăm dò về con đường này, cũng may trong lòng Liễu Sùng đã có phương hướng đại khái.
Trời càng lúc càng sáng hơn, chợ sáng càng ngày càng nhiều người, lần đầu tiên trong đời Liễu Sùng thấy tận cảnh hiện trường biến thành chợ sáng.
Mặt trời dần dần lên cao, khoảng chín giờ chợ sáng vẫn còn đông đúc như cũ, các loại thực phẩm của gánh hàng rong càng lúc càng ít đi. Liễu Sùng đang tò mò không biết chợ sáng có thể bán tới mấy giờ thì có mấy người quản lý đô thị như hung thần chạy tới đuổi hết các gánh hàng rong đi. Một số người bán hàng rong có ý thức bị la mắng một lần rồi lập tức thu dọn rau, mà một vài người trong số họ ngoài miệng đáp lại nhưng trên tay vẫn không ngừng cân đo. Quản lý đô thị thấy họ không nghe thì dứt khoát tiến tới cướp cân, người bán hàng rong lúc này mới nắm chặt cán cân miệng liên tục đồng ý thu dọn đồ đạc.
Khi những người bán hàng rong thu dọn đồ đạc và rời đi, họ kéo theo mấy cái sọt rỗng, một số rau còn thừa thì rời chợ sáng đi chỗ khác bán lưu động. Chỉ mới có mấy tiếng thôi mà đã có thể tiêu thụ nhiều thực phẩm như vậy khiến Liễu Sùng vô cùng thán phục, cũng càng kiên định quyết tâm bán rau hơn.
Đừng coi thường những loại rau này, đã là con người thì không thể rời bỏ chúng được, con người hiện đại chú trọng đến chất lượng cuộc sống, an toàn vệ sinh của thực phẩm cũng rất quan tâm, nếu có kế hoạch lâu dài thì việc kinh doanh này cũng là một con đường tốt...
———————-
Tác giả có lời muốn nói:
ermmmmm... Độc giả ngạc nhiên về khi nghe tin đại ca đi bán rau 23333
———————
Tô: Nhà hàng xóm có người bỏ hoa ở chợ đầu mối, 3h sáng nghe tiếng chạy vào hẻm lấy hoa ra chợ. Mình thức khuya chơi còn người ta dậy sớm đi kiếm cơm sinh nhai:<
Editor: Tô
Beta: Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Thời tiết ở thành phố D dần mát mẻ lên, sau khi Liễu Sùng ở nhà mấy ngày liền thì không khỏi lo âu. Không cần dậy sớm đi làm tới chiều muộn mới về, anh có thêm nhiều thời gian ở nhà với Liễu Sùng. Nhưng không có việc không có tiền làm anh cảm thấy bất an nên ở nhà mấy ngày rồi bắt đầu ra ngoài tìm việc làm.
Anh tìm việc chỉ thông qua trang web trong thành phố và một số mạng lưới tuyển dụng việc làm khác, nhưng Liễu Sùng có thể thấy khá nhiều thông tin giả bơm đểu lên, không phải là đãi ngộ không đạt tiêu chuẩn thì là những công việc phát tờ rơi quảng cáo tương tự vậy. Tìm liên tục mấy ngày vẫn không tìm được công việc thích hợp.
Liễu Sùng vô cùng chán nản nằm ườn ra trên ghế sofa lướt di động, sau khi làm mới bảng tin tức thì ngồi dậy nhìn về phía phòng ngủ. Trình Ương vẫn còn đang ngủ trưa, có lẽ sẽ không tỉnh dậy trong chốc lát. Anh liếc nhìn điện thoại, thấy đã bốn giờ chiều, nghĩ đi trễ sẽ không mua được đồ tươi ngon nên dứt khoát không đợi Trình Ương nữa mà thay đồ rón rén ra cửa.
Chợ thực phẩm cách tiểu khu không xa, chỉ cách hai dãy phố, khoảng mười phút là tới.
Liễu Sùng vừa đi vừa nhìn, một vài cửa hàng trên đường nơi anh nộp đơn xin việc báo đã tuyển đủ vậy mà vẫn dán đơn tuyển dụng trên cửa kính. Anh thực sự tò mò không biết mình chưa đạt tiêu chuẩn ở đâu. Cửa hàng bán quần áo không nhận anh thì cũng được đi, nhưng nhà hàng không thuê anh là sao.
Liễu Sùng bó tay thở dài, dứt khoát mặc kệ không nhìn, đi thẳng đến chợ mua thức ăn.
Chợ rau Đông Dương không lớn, lại vô cùng cũ kỹ bẩn thỉu, trên đất đầy rau hư thối, luôn bốc lên mùi hôi kỳ lạ. Mặc dù vậy mỗi ngày chợ vẫn đông nghịt người, cho dù rau ở chợ không hề tươi, đến trễ thì rau củ, thức ăn đã bị người người lựa ngổn ngang không ra hình thù gì hết.
Trước cửa chợ có không ít gánh hàng rong xếp dọc hai bên hẻm nhỏ bán đồ. Rau củ, trái cây của những người này nhìn khá tươi ngon, giá cả cũng tương đối phải chăng nên nhiều người sẵn sàng xếp hàng mua rau cho bằng được, năm sáu người tụ tập lại tranh giành chen lấn mua đồ khiến tình cảnh hết sức hùng tráng. Nhưng lại làm người khác không thích là bởi tính lưu động của gánh hàng rong. Vì không có sạp cố định nên đa số đều không có cân, không thể cân đo đong đếm, bị lừa cân thiếu thì sau người ta không đến mua nữa. Có một ít người bị cân thiếu thì trở lại đòi giải thích cực dễ xảy ra tranh chấp, cũng coi như vừa có cái lợi vừa có cái hại.
Liễu Sùng thì lại chưa bao giờ mua ở ngoài. Một là vì không giành giật lại mấy bà bác, hai là vì không muốn bị cân thiếu, chỉ có bản thân tự chăm lo nhà cửa mới biết củi gạo dầu muối đắt đỏ như thế nào.
Hôm nay ngoài chợ có chút vắng vẻ, bên ngoài không có gánh hàng rong nào bán, xem ra là lại bị quản lý chợ đuổi đi.
Trong chợ bởi vì không có gánh hàng rong kéo khách nên rất đông người, rau thối dưới đất bị giẫm đạp, trên nền đất trơn trượt còn có vết tích dài. Liễu Sùng cũng như những người khác bước đi một cách thận trọng. Anh thật sự không thể hiểu nổi sao chợ lại bẩn đến thế, dù gì số lượng người cũng đông đúc như vậy, sao quản lý chợ không mời người đến dọn dẹp một chút?
Có chút bất lực, Liễu Sùng bắt đầu nhìn đống rau trên sạp suy nghĩ xem nên làm gì.
Rau hôm nay cũng bị lựa chọn ngổn ngang, Liễu Sùng dạo quanh một vòng cuối cùng cũng tìm được sạp rau củ vừa mắt, hỏi giá tiền xong nhận lấy túi ông chủ đưa bắt đầu lựa.
Bà bán rau bên cạnh ngồi vừa tách đậu nành, vừa cân tính tiền cho khách, còn không quên khoác lác với đồng nghiệp đi ngang qua sạp mình "Ây dô, lão Trương hôm nay bán buôn khá lắm mà, sao về sớm vậy."
Đậu nành loại tươi còn nguyên quả (máodòu).
Một người đàn ông trung niên với chiếc túi buộc ngang hông đứng cạnh Liễu Sùng cười cười, đưa tay nhặt cà chua trên sạp rau lên "Lời lãi mấy đâu, hôm nay tôi lấy hơn tám mươi cân mà thôi. Không phải tôi muốn đi bệnh viện chăm lão Dương sao, bán qua loa thôi."
Người phụ nữ hỏi "Ông lấy bao nhiêu?"
Liễu Sùng lựa rau xong đưa cho người phụ nữ, ánh mắt đúng lúc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cười híp mắt đưa hai ngón tay, anh không khỏi vô thức nghĩ, hai mươi?
"Vậy hôm nay ông bán vầy coi là tốt rồi. Hôm nay tôi lấy hơn một trăm năm mươi cân, bây giờ chỉ còn lại nhiêu đây, hàng không còn bao nhiêu." Người phụ nữ vừa nói vừa giơ ba ngón tay, sau lại giơ nguyên bàn tay, sau đó ném đậu vào trong một cái sàng nhỏ, cân tính tiền cho Liễu Sùng.
Lão Trương lơ đễnh nói "Ôi chao, hàng còn dư của bà ít nhất cũng phải kiếm được một trăm tám mươi tệ, có việc gì gấp?"
"Năm tệ." Bà nói với Liễu Sùng rồi để rau trước mặt anh, nói với lão Trương "Tàm tạm, kiếm tới kiếm lui đủ tiền hai bộ quần áo."
Liễu Sùng đang móc tiền ra sửng sốt, hai bộ quần áo?
"Cũng đúng, ngồi ở nhà không cũng không có gì làm. Bà bận vậy thì tôi đến bệnh viện xem Lão Dương trước, bà ấy còn chưa ăn." Người đàn ông cười híp mắt chào xong liền rời đi. Người phụ nữ đáp mấy tiếng với người kia xong nhận tiền Liễu Sùng đưa tới, dặn dò anh nhớ cầm đồ rồi đi cân đậu, cân gạo cho người khác. Liễu Sùng chậm rãi xách rau lên, theo bản năng nhìn túi đậu treo trên móc cân, chỉ thấy cán cân nghiêng lên, người phụ nữ thuần thục tháo túi nilon từ móc cân xuống "Vừa tròn nửa cân, có đủ không, hay muốn thêm?"
"Đủ rồi đủ rồi, bán mắc như vậy mua không nổi." Vị khách đùa giỡn móc tờ mười tệ ra đưa cho bà "Sáu tệ."
"Nửa cân sáu tệ, cô mua thêm đi, tôi tính cô năm tệ..."
Liễu Sùng xách bông cải xanh với cải thảo trắng mình mới mua, vừa đi vừa nhìn, không nhịn được nghĩ đến lời chú kia vừa nói. Đối phương ướm tính số rau chưa tới mười cân của bà vậy mà có thể bán hơn một trăm tám, lúc ấy Liễu Sùng nghe vậy cảm thấy có chút khoa trương. Nhưng giờ ngẫm lại, sáu tệ cho một túi đậu nhỏ thì cũng không phải là không có khả năng. Xét cho cùng, giá của chúng quả thực khá cao, cứ vậy dựa vào động tác tay của hai người kia thì đoán chừng không chỉ là mấy chục tệ mà rất có thể là phải trên hàng trăm...
Hơn tám mươi cân rau củ có thể kiếm được gần hai trăm tệ? Lợi ích hơn gấp đôi? Liễu Sùng tính sơ một chút thì lập tức giật mình.
Nếu động tác khoa tay múa chân của họ thật sự tính bằng đơn vị một trăm tệ thì lợi nhuận từ việc bán rau có thể coi là một con số khổng lồ, làm một tháng còn nhiều tiền hơn đi làm công cho người khác.
Liễu Sùng vừa suy nghĩ vừa mua thức ăn, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Anh bớt mười tệ tiền thịt mua chút bã đậu, tổng tiền bữa ăn này xấp xỉ hai mươi tệ.
Trên đường về Liễu Sùng không nhịn được bắt đầu suy tính tiền vốn mấy món trong tay anh, nhưng trong tình huống không biết giá đầu vào thì muốn tính lời của nó rất khó. Liễu Sùng suy nghĩ một chút liền có chủ đích, vì vậy sau khi về tiểu khu thì việc đầu tiên anh làm không phải là về nhà mà là đi tìm bà Lưu hỏi vị trí phiên chợ sáng của thành phố.
Sau khi về nhà Liễu Sùng liền nói chuyện này cho Trình Ương. Cậu đứng sau lưng Liễu Sùng xem anh nấu ăn, xoa cái eo hơi đau mỏi của mình, thoáng cau mày hỏi "Trong chợ bán nhiều món như vậy, cạnh tranh cũng không nhỏ, hơn tám mươi cân thì phải tăng gấp mấy lần tiền vốn mới có thể kiếm được hơn hai trăm tệ?"
Liễu Sùng cũng có chút nghi ngờ, nhưng anh vẫn kiên định nói "Nhưng không thể nào chỉ kiếm được hai mươi tệ, nếu không bán cả tháng kiếm không tới một ngàn thì ăn cái gì."
Trình Ương cảm thấy không tưởng tượng nổi nhưng cũng thấy Liễu Sùng nói có lý, yên lặng một lúc rồi nói "Cho nên là anh đang nghĩ đến việc bán rau cải sao?"
"Có ý định, nghề này không chỉ thời gian tự do mà tiền về tay cũng nhanh. Tình huống em bây giờ anh đi làm không yên tâm, em cảm thấy thế nào?" Liễu Sùng chọn rau ngon quay đầu lại nhìn Trình Ương đang dựa vào vai anh. Hai ngươi cách nhau quá gần, Liễu Sùng không kìm được cúi đầu hôn lên chóp mũi cao của cậu.
Trình Ương thuận theo nụ hôn của anh mà híp mắt một cái, trong mắt đầy ý cười "Anh biết bán rau à?"
"Không biết thì học." Trước khi trùng sinh Liễu Sùng có mở một công ty, mặc dù cái loại một hợp đồng làm ăn hơn mấy chục triệu không giống với buôn bán nhỏ này, nhưng mục tiêu hướng tới của thương nhân đều giống nhau, không chỉ vì lợi ích mà còn vì cả lòng người, anh tự tin mình sẽ làm tốt.
Trình Ương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh mà im lặng cười cười. Từ trong dáng vẻ đó có thể cảm nhận được Liễu Sùng đang cố gắng đấu tranh, nỗ lực vì tương lai và chỗ đứng của bọn họ, cậu không chút nghi ngờ quyết định cùng tính toán của anh. Trình Ương có hơi quyến luyến cọ cọ cổ đối phương "Vậy thì thử xem?"
"Ừ, anh định ngày mai đi tìm hiểu trước."
Năm rưỡi sáng hôm sau, Liễu Sùng dậy sớm quá giang xe đến chợ sáng cách hơn mười mấy cây số, đến đó rồi anh lập tức bị giá ở "chợ thức ăn" làm cho chấn động.
Cái gọi là chợ sáng chỉ là một chợ rau tạm bợ được hình thành bởi một nhóm hàng rong chiếm vỉa hè rộng rãi mà nên. Những người bán hàng xếp thành hàng dài hai bên trái phải, hai bên bày vô số sọt, thùng xốp đựng rau củ quả đủ kích cỡ. Thậm chí có người bán hàng rong còn trải một miếng màng nilon mỏng trên mặt đất để rau củ chồng lên thành cái núi cao. Có rất nhiều người hoặc chen chúc ngồi xổm trước quầy hàng, hoặc cong mông cúi xuống chọn đồ ăn, nhìn thoáng qua tấp nập là người, không thấy đầu đâu. Xung quanh có rất nhiều gánh hàng rong bán các mặt hàng khác và đồ ăn sáng khiến cho vỉa hè này vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Liễu Sùng đi dạo bên ngoài chợ một vòng, anh buồn cười phát hiện được có người thông minh bán cả hai phía, phía trước chất đồ, phía sau lưng cũng chất để tiện cho khách lựa chọn. Anh hỏi thử giá mấy món mà anh thường xuyên mua thì phát hiện giá ở đây so với chợ khu anh rẻ hơn một nửa! Tất nhiên, đây vẫn là mức giá được gọi là có lãi, có thể hình dung được rằng nếu lấy được giá sỉ thấp nhất của những loại rau này, rồi bán giá ở chợ rau thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, không cần nói cũng biết!
Nói rau ở chợ Đông Dương có thể bán giá cao cũng không lạ, ở chợ Đông Dương chỉ có một chợ như vậy mới có thể nuôi sống vô số người bán rau gánh hàng rong.
Liễu Sùng chỉ làm phép so sánh đơn giản liền thấy việc kinh doanh bán rau có lãi lớn như vậy, ngay lập tức hạ quyết tâm buôn bán rau nhỏ lẻ.
Nhưng hạ quyết tâm rất đơn giản, còn nếu thực sự muốn làm thì vẫn phải tiếp tục thăm dò về con đường này, cũng may trong lòng Liễu Sùng đã có phương hướng đại khái.
Trời càng lúc càng sáng hơn, chợ sáng càng ngày càng nhiều người, lần đầu tiên trong đời Liễu Sùng thấy tận cảnh hiện trường biến thành chợ sáng.
Mặt trời dần dần lên cao, khoảng chín giờ chợ sáng vẫn còn đông đúc như cũ, các loại thực phẩm của gánh hàng rong càng lúc càng ít đi. Liễu Sùng đang tò mò không biết chợ sáng có thể bán tới mấy giờ thì có mấy người quản lý đô thị như hung thần chạy tới đuổi hết các gánh hàng rong đi. Một số người bán hàng rong có ý thức bị la mắng một lần rồi lập tức thu dọn rau, mà một vài người trong số họ ngoài miệng đáp lại nhưng trên tay vẫn không ngừng cân đo. Quản lý đô thị thấy họ không nghe thì dứt khoát tiến tới cướp cân, người bán hàng rong lúc này mới nắm chặt cán cân miệng liên tục đồng ý thu dọn đồ đạc.
Khi những người bán hàng rong thu dọn đồ đạc và rời đi, họ kéo theo mấy cái sọt rỗng, một số rau còn thừa thì rời chợ sáng đi chỗ khác bán lưu động. Chỉ mới có mấy tiếng thôi mà đã có thể tiêu thụ nhiều thực phẩm như vậy khiến Liễu Sùng vô cùng thán phục, cũng càng kiên định quyết tâm bán rau hơn.
Đừng coi thường những loại rau này, đã là con người thì không thể rời bỏ chúng được, con người hiện đại chú trọng đến chất lượng cuộc sống, an toàn vệ sinh của thực phẩm cũng rất quan tâm, nếu có kế hoạch lâu dài thì việc kinh doanh này cũng là một con đường tốt...
———————-
Tác giả có lời muốn nói:
ermmmmm... Độc giả ngạc nhiên về khi nghe tin đại ca đi bán rau 23333
———————
Tô: Nhà hàng xóm có người bỏ hoa ở chợ đầu mối, 3h sáng nghe tiếng chạy vào hẻm lấy hoa ra chợ. Mình thức khuya chơi còn người ta dậy sớm đi kiếm cơm sinh nhai:<
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương