Gia Đình Cực Phẩm Quấy Đục Showbiz
Chương 12
11
Cuối cùng, tôi vẫn đồng ý với Trình Hạc. Bởi vì anh nói, nửa tháng sau sẽ trả cho chúng tôi hai triệu tiền công.
Công việc hiện tại của tôi là mỗi ngày nhận bản thảo vẽ tranh, tuy cuộc sống cũng không tệ lắm, nhưng cũng không tính là giàu có.
Có khoản tiền trời cho này, tôi có thể dẫn Tiểu Trình đi du lịch vòng quanh thế giới rồi!
Phải nói là… làm trợ lý cho Trình Hạc thật sự rất nhàn hạ.
Chỉ cần mỗi ngày đi theo anh ăn uống, thỉnh thoảng tiện tay lấy cho anh bộ quần áo, chai nước, rồi dặm lại phấn son gì đó là được rồi.
Thật ra, rõ ràng Trình Hạc có chuyên viên trang điểm riêng. Thế mà anh cứ mặt dày mày dạn bắt tôi trang điểm cho.
Lấy lý do là.
"Trang Dao, em là họa sĩ, cứ xem anh như một tờ giấy trắng, tùy tiện tô vẽ vài đường là được rồi."
Lúc bình thường Trình Hạc đi quay phim. Tôi và Tiểu Trình đều ở trong phòng nghỉ VIP riêng của anh bật điều hòa ăn vặt xem chương trình giải trí.
Thậm chí đến giờ ăn, còn có người đến hỏi tôi: "Chị Dao, chị muốn ăn gì không? Để em đi mua cho."
Lúc nào cũng vậy, tôi đều có chút thụ sủng nhược kinh.
(*THỤ SỦNG NHƯỢC KINH: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
Đây là đãi ngộ mà một trợ lý nên có sao!?
Nửa tháng thời gian trôi qua trong nháy mắt, tôi vốn định ung dung cầm hai triệu cao chạy xa bay.
Ai ngờ Trình Hạc lại móc ra năm triệu nói: "Trang Dao, cầu xin em giúp anh thêm một tháng nữa đi, vịt nhà trợ lý của anh khó sinh, cô ấy về nhà chăm vịt ở cữ rồi."
Tôi nghi ngờ quan sát biểu cảm trên mặt anh, quay đầu hỏi Tiểu Trình: "Tiểu Trình, con đọc thử xem, ông ấy nói có thật không?"
Tiểu Trình cố ý kéo dài giọng: "Ừm~có~thật~không~
"Có~không~"
Trình Hạc bị nhìn chằm chằm đến mức đầu gối run rẩy, giống như có thể quỳ xuống dập đầu với chúng tôi ngay lập tức.
Tôi thật sự không nhịn được nữa, cuối cùng đành phải đồng ý yêu cầu của anh.
Những ngày tháng sau đó, khiến tôi cảm thấy vô cùng không chân thực. Có lần, tôi đi ngang qua một tiệm trang sức, nhìn thấy một chiếc vòng cổ rất đẹp, chỉ thầm khen ngợi một câu trong lòng.
Ngày hôm sau, Trình Hạc liền mua hết toàn bộ bộ trang sức đó về.
Ngay cả khi tôi không dẫn Trình Hạc đi, anh cũng có thể biết tôi muốn gì.
Tôi đoán.
Chắc là Tiểu Trình đã đọc được suy nghĩ của tôi rồi nói cho Trình Hạc biết.
Thế là Trình Hạc rất vui vẻ trở thành ATM. Chỉ trong vòng vài ngày, đồ hiệu trong nhà tôi đã chất thành núi.
Ngay cả bát ăn cơm của Tiểu Trình, cũng biến thành logo của Hermès.
Có đôi lúc, tôi sẽ trốn trong bóng tối nhìn Trình Hạc kể chuyện cổ tích dỗ Tiểu Trình ngủ, thầm nghĩ. Anh ấy bây giờ như vậy, rốt cuộc là có ý gì!?
Mấy lần sau đó, anh đều chủ động ôm tôi, mỗi lần đều nói cùng một câu: "Trang Dao, anh và Giang học tỷ thật sự không có gì, lúc trước anh ngốc nghếch, lần đầu tiên yêu đương, cái gì cũng không hiểu. Em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"
Cuối cùng, tôi vẫn thoát khỏi vòng tay anh, xoay người bỏ đi. Dù sao, tôi cũng phải khó khăn lắm mới thoát ra khỏi những đêm dài trằn trọc mất ngủ đó.
12
Hôm nay, tôi đi theo Trình Hạc đến bờ ao quay phim. Cảnh này, là cảnh anh xuống nước.
Tôi nhìn trợ lý của các diễn viên khác đều đang đứng trên bờ đợi, bất đắc dĩ, tôi cũng chỉ có thể cầm một túi hạt dưa đứng trên bờ đợi anh.
Qua hồi lâu, tôi cũng hơi đói bụng rồi, Trình Hạc mới ướt sũng người bò lên bờ.
Anh đi thẳng về phía tôi, nhìn thấy hai tay trống trơn của tôi, đột nhiên ngẩn người: "Cái đó... khăn tắm đâu?"
Tôi chớp chớp mắt, đột nhiên ý thức được mình căn bản chưa chuẩn bị.
Đúng lúc này, một diễn viên khác có một chiếc khăn tắm, anh ta tốt bụng đưa cho Trình Hạc: "Ảnh đế Trình, trợ lý của tôi vừa hay mang theo một chiếc khăn tắm, anh dùng đi."
Anh nhìn tôi muốn nói lại thôi. Hình như là muốn mắng tôi vài câu vì sự bất tài của tôi.
Trình Hạc nhìn tôi có chút lúng túng, xua tay: "Cảm ơn, không cần đâu. Tôi chỉ muốn cảm nhận cảm giác hong khô tự nhiên, đã cố ý dặn dò trợ lý của tôi không cần lấy khăn tắm!"
Tuy nhiên, hậu quả của việc cố chấp ép buộc bản thân chính là: Trình Hạc đột nhiên lên cơn sốt cao, anh buộc phải tạm dừng công việc, trở về phòng nghỉ ngơi.
Tôi dìu Trình Hạc đang sắp ngất xỉu, cẩn thận đặt anh nằm xuống ghế nằm trong phòng nghỉ.
Tiểu Trình từ dưới gầm ghế chui ra, ngửi ngửi khuôn mặt nóng bừng vì sốt của Trình Hạc.
"Mẹ, ông ấy c.h.ế.t rồi sao? Tại sao con vẫn nghe thấy tiếng lòng của ông ấy?
Ông ấy đang nói, vợ thơm quá, hu hu, lâu rồi không được ôm vợ, cơn sốt này cũng đáng giá, hi vọng bản thân sốt cao cả năm."
Tôi:?
Trình Hạc đột nhiên rùng mình một cái, nghiêng đầu bất động.
"Ồ, có thể là con nghe nhầm, bây giờ không có rồi."
Tiểu Trình bĩu môi, dễ dàng nhảy lên n.g.ự.c Trình Hạc, duỗi móng vuốt sắc nhọn ra, bắt đầu cào xuống. Trình Hạc nắm chặt nắm đấm, hình như đang cố gắng chịu đựng cơn đau.
Tiểu Trình "ngoan ngoãn" nằm úp sấp trên n.g.ự.c Trình Hạc, hai móng vuốt trắng muốt tiếp tục cào xuống.
"Mẹ, mẹ cứ đi làm việc đi, để con chăm sóc ông ấy là được."
Tôi giật giật khóe miệng.
Tiểu Trình, nhìn vậy mà không phải dạng vừa đâu.
Tôi công nhận!!
Không nằm ngoài dự đoán, Trình Hạc trong khoảng thời gian tiếp theo, phải nếm thử cảm giác đau lòng như cắt này rồi.
Cuối cùng, tôi vẫn đồng ý với Trình Hạc. Bởi vì anh nói, nửa tháng sau sẽ trả cho chúng tôi hai triệu tiền công.
Công việc hiện tại của tôi là mỗi ngày nhận bản thảo vẽ tranh, tuy cuộc sống cũng không tệ lắm, nhưng cũng không tính là giàu có.
Có khoản tiền trời cho này, tôi có thể dẫn Tiểu Trình đi du lịch vòng quanh thế giới rồi!
Phải nói là… làm trợ lý cho Trình Hạc thật sự rất nhàn hạ.
Chỉ cần mỗi ngày đi theo anh ăn uống, thỉnh thoảng tiện tay lấy cho anh bộ quần áo, chai nước, rồi dặm lại phấn son gì đó là được rồi.
Thật ra, rõ ràng Trình Hạc có chuyên viên trang điểm riêng. Thế mà anh cứ mặt dày mày dạn bắt tôi trang điểm cho.
Lấy lý do là.
"Trang Dao, em là họa sĩ, cứ xem anh như một tờ giấy trắng, tùy tiện tô vẽ vài đường là được rồi."
Lúc bình thường Trình Hạc đi quay phim. Tôi và Tiểu Trình đều ở trong phòng nghỉ VIP riêng của anh bật điều hòa ăn vặt xem chương trình giải trí.
Thậm chí đến giờ ăn, còn có người đến hỏi tôi: "Chị Dao, chị muốn ăn gì không? Để em đi mua cho."
Lúc nào cũng vậy, tôi đều có chút thụ sủng nhược kinh.
(*THỤ SỦNG NHƯỢC KINH: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
Đây là đãi ngộ mà một trợ lý nên có sao!?
Nửa tháng thời gian trôi qua trong nháy mắt, tôi vốn định ung dung cầm hai triệu cao chạy xa bay.
Ai ngờ Trình Hạc lại móc ra năm triệu nói: "Trang Dao, cầu xin em giúp anh thêm một tháng nữa đi, vịt nhà trợ lý của anh khó sinh, cô ấy về nhà chăm vịt ở cữ rồi."
Tôi nghi ngờ quan sát biểu cảm trên mặt anh, quay đầu hỏi Tiểu Trình: "Tiểu Trình, con đọc thử xem, ông ấy nói có thật không?"
Tiểu Trình cố ý kéo dài giọng: "Ừm~có~thật~không~
"Có~không~"
Trình Hạc bị nhìn chằm chằm đến mức đầu gối run rẩy, giống như có thể quỳ xuống dập đầu với chúng tôi ngay lập tức.
Tôi thật sự không nhịn được nữa, cuối cùng đành phải đồng ý yêu cầu của anh.
Những ngày tháng sau đó, khiến tôi cảm thấy vô cùng không chân thực. Có lần, tôi đi ngang qua một tiệm trang sức, nhìn thấy một chiếc vòng cổ rất đẹp, chỉ thầm khen ngợi một câu trong lòng.
Ngày hôm sau, Trình Hạc liền mua hết toàn bộ bộ trang sức đó về.
Ngay cả khi tôi không dẫn Trình Hạc đi, anh cũng có thể biết tôi muốn gì.
Tôi đoán.
Chắc là Tiểu Trình đã đọc được suy nghĩ của tôi rồi nói cho Trình Hạc biết.
Thế là Trình Hạc rất vui vẻ trở thành ATM. Chỉ trong vòng vài ngày, đồ hiệu trong nhà tôi đã chất thành núi.
Ngay cả bát ăn cơm của Tiểu Trình, cũng biến thành logo của Hermès.
Có đôi lúc, tôi sẽ trốn trong bóng tối nhìn Trình Hạc kể chuyện cổ tích dỗ Tiểu Trình ngủ, thầm nghĩ. Anh ấy bây giờ như vậy, rốt cuộc là có ý gì!?
Mấy lần sau đó, anh đều chủ động ôm tôi, mỗi lần đều nói cùng một câu: "Trang Dao, anh và Giang học tỷ thật sự không có gì, lúc trước anh ngốc nghếch, lần đầu tiên yêu đương, cái gì cũng không hiểu. Em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"
Cuối cùng, tôi vẫn thoát khỏi vòng tay anh, xoay người bỏ đi. Dù sao, tôi cũng phải khó khăn lắm mới thoát ra khỏi những đêm dài trằn trọc mất ngủ đó.
12
Hôm nay, tôi đi theo Trình Hạc đến bờ ao quay phim. Cảnh này, là cảnh anh xuống nước.
Tôi nhìn trợ lý của các diễn viên khác đều đang đứng trên bờ đợi, bất đắc dĩ, tôi cũng chỉ có thể cầm một túi hạt dưa đứng trên bờ đợi anh.
Qua hồi lâu, tôi cũng hơi đói bụng rồi, Trình Hạc mới ướt sũng người bò lên bờ.
Anh đi thẳng về phía tôi, nhìn thấy hai tay trống trơn của tôi, đột nhiên ngẩn người: "Cái đó... khăn tắm đâu?"
Tôi chớp chớp mắt, đột nhiên ý thức được mình căn bản chưa chuẩn bị.
Đúng lúc này, một diễn viên khác có một chiếc khăn tắm, anh ta tốt bụng đưa cho Trình Hạc: "Ảnh đế Trình, trợ lý của tôi vừa hay mang theo một chiếc khăn tắm, anh dùng đi."
Anh nhìn tôi muốn nói lại thôi. Hình như là muốn mắng tôi vài câu vì sự bất tài của tôi.
Trình Hạc nhìn tôi có chút lúng túng, xua tay: "Cảm ơn, không cần đâu. Tôi chỉ muốn cảm nhận cảm giác hong khô tự nhiên, đã cố ý dặn dò trợ lý của tôi không cần lấy khăn tắm!"
Tuy nhiên, hậu quả của việc cố chấp ép buộc bản thân chính là: Trình Hạc đột nhiên lên cơn sốt cao, anh buộc phải tạm dừng công việc, trở về phòng nghỉ ngơi.
Tôi dìu Trình Hạc đang sắp ngất xỉu, cẩn thận đặt anh nằm xuống ghế nằm trong phòng nghỉ.
Tiểu Trình từ dưới gầm ghế chui ra, ngửi ngửi khuôn mặt nóng bừng vì sốt của Trình Hạc.
"Mẹ, ông ấy c.h.ế.t rồi sao? Tại sao con vẫn nghe thấy tiếng lòng của ông ấy?
Ông ấy đang nói, vợ thơm quá, hu hu, lâu rồi không được ôm vợ, cơn sốt này cũng đáng giá, hi vọng bản thân sốt cao cả năm."
Tôi:?
Trình Hạc đột nhiên rùng mình một cái, nghiêng đầu bất động.
"Ồ, có thể là con nghe nhầm, bây giờ không có rồi."
Tiểu Trình bĩu môi, dễ dàng nhảy lên n.g.ự.c Trình Hạc, duỗi móng vuốt sắc nhọn ra, bắt đầu cào xuống. Trình Hạc nắm chặt nắm đấm, hình như đang cố gắng chịu đựng cơn đau.
Tiểu Trình "ngoan ngoãn" nằm úp sấp trên n.g.ự.c Trình Hạc, hai móng vuốt trắng muốt tiếp tục cào xuống.
"Mẹ, mẹ cứ đi làm việc đi, để con chăm sóc ông ấy là được."
Tôi giật giật khóe miệng.
Tiểu Trình, nhìn vậy mà không phải dạng vừa đâu.
Tôi công nhận!!
Không nằm ngoài dự đoán, Trình Hạc trong khoảng thời gian tiếp theo, phải nếm thử cảm giác đau lòng như cắt này rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương