Giả Ngốc Cùng Vai Ác Mù Kết Hôn
Chương 10-2: 2
Bạc Việt Minh nói xong mới phát hiện mình quên mang theo cây nạn, bàn chân vừa nhấc lên lại đặt xuống, hắn loay hoay tìm cây nạn.
Bùi Ý thấy vậy liền chủ động dắt tay hắn, "Anh đi đâu?"
Sắc mặt Bạc Việt Minh hơi thay đổi, hắn không tránh né nhưng cũng không đi tiếp.
Bùi Ý nghĩ Bạc Việt Minh không tin mình nên nắm chặt tay hắn, "Đừng sợ, cứ tin tui."
Bây giờ bác Khải không có ở nhà nên không giúp được, hắn tự mình đi lên lầu hai càng không được. Lòng bàn tay Bùi Ý chạm vào cổ tay hắn, có cảm giác ấm nóng lan trên tay cùng với xúc cảm mềm mại của da.
Bạc Việt Minh không thích dựa dẫm người khác, nhưng tình huống này hắn không hề có ý kháng cự, "Lên lầu hai đi."
"Được."
Hai người từng bước một đi lên trên lầu, vừa đi tới trước cửa phòng ngủ, phía sau bỗng có tiếng bước chân ồn ào.
Cao Khải sau khi giải quyết xong công việc liền chạy nhanh lên lầu, bỗng thấy Bạc Việt Minh và Bùi Ý tay nắm tay đứng đó, "Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh, hai người...."
Đứng nắm tay làm gì vậy?
Cao Khải nói rồi dừng, không dám nói ra thắc mắc trong lòng.
Bạc Việt Minh nhìn ra bác Khải muốn nói rồi thôi, đầu ngón tay hắn gõ nhẹ lên tay Bùi Ý, "Được rồi."
"Ừm."
Bùi Ý không chút do dự buông ra, cậu nhanh chóng chạy về phòng mình.
Có bác Khải ở đây chắc Bạc Việt Minh không cần mình giúp nữa, ngược lại là bé mèo Thanh Tra làm cậu lo lắng hơn, ban nãy cậu không ngờ nó lại bị kích thích bất ngờ tấn công người khác, phải chạy nhanh về phòng xem xem.
Nhiệt độ ấm áp trên cổ tay chớp mắt liềm mất, Bạc Việt Minh vô thức khép lòng bàn tay của mình.
Chờ đến khi Bùi Ý trở về phòng ngủ, bác Khải mới đến gần Bạc Việt Minh, "Nhị thiếu."
Bạc Việt Minh ừ một tiếng, lảng sang chuyện khác, "Đội ngũ y tế bên kia liên hệ xong chưa?"
Bác Khải nhìn chỗ cổ tay ban nãy Bùi Ý nắm, áp xuống vi diệu của mình, ông thấp giọng đáp, "Cậu yên tâm, mọi chuyện đều như cũ, sau khi buổi tiệc kết thúc chúng ta có thể có lý do rời đi dễ dàng."
"Được."
......
Bùi Ý vừa về phòng, Thanh Tra trốn dưới gầm giường liền ló đầu ra kêu một tiếng meo.
Nó nhanh chân chui từ dưới giường ra chạy tới chỗ chủ nhân mà cọ cọ ống quần làm nũng, so với vẻ hung dữ cào người vừa nãy như hai con mèo khác nhau.
Bùi Ý ôm mèo lên kiểm tra một lần từ đầu đến chân, thấy không có vết thương gì quá lớn cậu mới an tâm thả bé mèo xuống.
Lúc quyết định nhận nuôi Thanh Tra, bác Khải đã mang nó đi đến bệnh viện thú y kiểm tra một lượt, mắt là do bẩm sinh mà có, còn lại các giác quan khác đều bình thường, không có dấu hiệu bệnh tật như lời Bạc Vọng nói.
Bùi Ý ôm Thanh Tra ngồi xuống bàn học, xoa xoa cái đầu nhỏ, "Hôm nay mày làm rất tốt, nhưng sau này gặp người xấu phải chạy biết chưa. Tao dẫn mày đi chơi cũng phải theo sát tao hiểu chưa?"
Thanh Tra mở to đôi mắt tròn xoe, "Meooo."
Bùi Ý khui một hộp đồ ăn cho mèo để làm phần thưởng, cậu rảnh rỗi đăng nhập trang web trò chơi.
Cách đây không lâu cậu vừa mới đăng hai mã game với ý tưởng sáng tác lúc đầu, bây giờ nhận được hàng chục lượt thích và được chú ý hơn. Người mới áo mới, có được số lượt thích như này cũng không quá tệ.
Bùi ý nhấn mở phần thông báo trên trang cá nhân của mình, có hơn bảy tám tin nhắn đang chờ được xem, lướt xuống dưới có một tin nhắn viết rất chi là ngắn gọn.
"Chào cậu, tôi muốn hỏi giá bán của hai phần mềm game kia là bao nhiêu? Tôi có thể mua lại hoặc chia sẻ trên nền tảng của tôi không? Tôi rất mong chờ phản hồi của cậu."
ID tên là Lệ Viên, avatar còn là một cái icon nhỏ hình trái lê, nhìn rất đáng yêu.
Tin nhắn được gửi 50 phút trước, nói cách khác trò chơi tải lên chưa được 10 phút đã có người chú ý đến, cái người tên Lê Viên này thích chúng thật à?
Bùi Ý cong môi, khen người ta cũng không quên khen mình, "Đúng là rất có mắt nhìn người."
Cậu vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, "Tiểu tiên sinh."
Bùi Ý nhận ra tiếng của bác Khải, đứng dậy mở cửa.
Bác Khải bưng một đĩa trái cây mới gọt tới nhưng không tuỳ tiện đi vào phòng cậu, "Tiểu tiên sinh, tôi vừa mới nghe nhị thiếu kể lại chuyện ban nãy, cậu đừng sợ nữa, mau ăn chút trái cây đi."
Bùi Ý cầm lấy đĩa trái cây, "Dạ."
Cao Khải cười cười, ông chủ động giải thích lý do mình tới đây, "Lát nữa sẽ có nhà thiết kế thời trang đến đây đo kích thước may quần áo mới cho cậu, cậu chịu khó đứng im một xíu, được không?"
Bùi Ý cắn một miếng táo nhỏ, ngạc nhiên một lúc rồi mới nhai nuốt, "Quần, quần áo mới ạ?"
"Ngày mốt là sinh nhật của lão gia, Bạc gia muốn tổ chức một buổi yến tiệc long trọng, hôm đó Bùi lão gia cũng sẽ có mặt."
Cao Khải chậm giải thích lý do ông tới đây, cũng hơi có chút bất đắc dĩ, "Yến tiệc này lão gia muốn nhị thiếu với cậu cùng có mặt."
__________________
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng đôi bạn trẻ lần đầu được nắm tay. 🎉
Bùi Ý thấy vậy liền chủ động dắt tay hắn, "Anh đi đâu?"
Sắc mặt Bạc Việt Minh hơi thay đổi, hắn không tránh né nhưng cũng không đi tiếp.
Bùi Ý nghĩ Bạc Việt Minh không tin mình nên nắm chặt tay hắn, "Đừng sợ, cứ tin tui."
Bây giờ bác Khải không có ở nhà nên không giúp được, hắn tự mình đi lên lầu hai càng không được. Lòng bàn tay Bùi Ý chạm vào cổ tay hắn, có cảm giác ấm nóng lan trên tay cùng với xúc cảm mềm mại của da.
Bạc Việt Minh không thích dựa dẫm người khác, nhưng tình huống này hắn không hề có ý kháng cự, "Lên lầu hai đi."
"Được."
Hai người từng bước một đi lên trên lầu, vừa đi tới trước cửa phòng ngủ, phía sau bỗng có tiếng bước chân ồn ào.
Cao Khải sau khi giải quyết xong công việc liền chạy nhanh lên lầu, bỗng thấy Bạc Việt Minh và Bùi Ý tay nắm tay đứng đó, "Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh, hai người...."
Đứng nắm tay làm gì vậy?
Cao Khải nói rồi dừng, không dám nói ra thắc mắc trong lòng.
Bạc Việt Minh nhìn ra bác Khải muốn nói rồi thôi, đầu ngón tay hắn gõ nhẹ lên tay Bùi Ý, "Được rồi."
"Ừm."
Bùi Ý không chút do dự buông ra, cậu nhanh chóng chạy về phòng mình.
Có bác Khải ở đây chắc Bạc Việt Minh không cần mình giúp nữa, ngược lại là bé mèo Thanh Tra làm cậu lo lắng hơn, ban nãy cậu không ngờ nó lại bị kích thích bất ngờ tấn công người khác, phải chạy nhanh về phòng xem xem.
Nhiệt độ ấm áp trên cổ tay chớp mắt liềm mất, Bạc Việt Minh vô thức khép lòng bàn tay của mình.
Chờ đến khi Bùi Ý trở về phòng ngủ, bác Khải mới đến gần Bạc Việt Minh, "Nhị thiếu."
Bạc Việt Minh ừ một tiếng, lảng sang chuyện khác, "Đội ngũ y tế bên kia liên hệ xong chưa?"
Bác Khải nhìn chỗ cổ tay ban nãy Bùi Ý nắm, áp xuống vi diệu của mình, ông thấp giọng đáp, "Cậu yên tâm, mọi chuyện đều như cũ, sau khi buổi tiệc kết thúc chúng ta có thể có lý do rời đi dễ dàng."
"Được."
......
Bùi Ý vừa về phòng, Thanh Tra trốn dưới gầm giường liền ló đầu ra kêu một tiếng meo.
Nó nhanh chân chui từ dưới giường ra chạy tới chỗ chủ nhân mà cọ cọ ống quần làm nũng, so với vẻ hung dữ cào người vừa nãy như hai con mèo khác nhau.
Bùi Ý ôm mèo lên kiểm tra một lần từ đầu đến chân, thấy không có vết thương gì quá lớn cậu mới an tâm thả bé mèo xuống.
Lúc quyết định nhận nuôi Thanh Tra, bác Khải đã mang nó đi đến bệnh viện thú y kiểm tra một lượt, mắt là do bẩm sinh mà có, còn lại các giác quan khác đều bình thường, không có dấu hiệu bệnh tật như lời Bạc Vọng nói.
Bùi Ý ôm Thanh Tra ngồi xuống bàn học, xoa xoa cái đầu nhỏ, "Hôm nay mày làm rất tốt, nhưng sau này gặp người xấu phải chạy biết chưa. Tao dẫn mày đi chơi cũng phải theo sát tao hiểu chưa?"
Thanh Tra mở to đôi mắt tròn xoe, "Meooo."
Bùi Ý khui một hộp đồ ăn cho mèo để làm phần thưởng, cậu rảnh rỗi đăng nhập trang web trò chơi.
Cách đây không lâu cậu vừa mới đăng hai mã game với ý tưởng sáng tác lúc đầu, bây giờ nhận được hàng chục lượt thích và được chú ý hơn. Người mới áo mới, có được số lượt thích như này cũng không quá tệ.
Bùi ý nhấn mở phần thông báo trên trang cá nhân của mình, có hơn bảy tám tin nhắn đang chờ được xem, lướt xuống dưới có một tin nhắn viết rất chi là ngắn gọn.
"Chào cậu, tôi muốn hỏi giá bán của hai phần mềm game kia là bao nhiêu? Tôi có thể mua lại hoặc chia sẻ trên nền tảng của tôi không? Tôi rất mong chờ phản hồi của cậu."
ID tên là Lệ Viên, avatar còn là một cái icon nhỏ hình trái lê, nhìn rất đáng yêu.
Tin nhắn được gửi 50 phút trước, nói cách khác trò chơi tải lên chưa được 10 phút đã có người chú ý đến, cái người tên Lê Viên này thích chúng thật à?
Bùi Ý cong môi, khen người ta cũng không quên khen mình, "Đúng là rất có mắt nhìn người."
Cậu vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, "Tiểu tiên sinh."
Bùi Ý nhận ra tiếng của bác Khải, đứng dậy mở cửa.
Bác Khải bưng một đĩa trái cây mới gọt tới nhưng không tuỳ tiện đi vào phòng cậu, "Tiểu tiên sinh, tôi vừa mới nghe nhị thiếu kể lại chuyện ban nãy, cậu đừng sợ nữa, mau ăn chút trái cây đi."
Bùi Ý cầm lấy đĩa trái cây, "Dạ."
Cao Khải cười cười, ông chủ động giải thích lý do mình tới đây, "Lát nữa sẽ có nhà thiết kế thời trang đến đây đo kích thước may quần áo mới cho cậu, cậu chịu khó đứng im một xíu, được không?"
Bùi Ý cắn một miếng táo nhỏ, ngạc nhiên một lúc rồi mới nhai nuốt, "Quần, quần áo mới ạ?"
"Ngày mốt là sinh nhật của lão gia, Bạc gia muốn tổ chức một buổi yến tiệc long trọng, hôm đó Bùi lão gia cũng sẽ có mặt."
Cao Khải chậm giải thích lý do ông tới đây, cũng hơi có chút bất đắc dĩ, "Yến tiệc này lão gia muốn nhị thiếu với cậu cùng có mặt."
__________________
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng đôi bạn trẻ lần đầu được nắm tay. 🎉
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương