Giả Ngốc Cùng Vai Ác Mù Kết Hôn
Chương 7
Trịnh Bân không đề phòng mà bị đánh lui về sau, loạng choạng đụng trúng tủ đựng giày.
Lòng bàn tay chống xuống đất bị trầy xước rướm máu, cơn đau xẹt qua làm hắn tức nghiến răng.
"Đệt, mày chán sống rồi à!"
Trịnh Bân bật dậy từ trên đất, đột nhiêm bị ánh mắt của Bùi Ý làm hoảng sợ. Tuy hắn chỉ nhìn lướt qua nhưng trong giây phút đó hắn cảm thấy lạnh sống lưng, không giống thanh kiếm bị thời gian làm mài mòn, ánh mắt đó như ẩn chứa lưỡi dao sắc bén.
Trịnh Bân hơi do dự.
Bác Khải đứng ở phía xa cảm thấy sắp có chuyện xảy ra, ông liếc tài xế và bảo tiêu ý muốn họ đi theo, hai người kịp phản ứng, tiến lên khống chế Trịnh Bân.
Hắn giãy giụa vài cái nhưng không thể thoát được, tức giận mà gào lên, "Tụi bây là ai? Bắt tao làm gì?"
"Không thấy hai mẹ con này cướp nhà tao sao? Không thấy tên điên kia vừa đánh tao sao? Mau báo cảnh sát đi!"
Trịnh Bân càng ngày càng lớn tiếng, làm hàng xóm xung quanh đều tò mò ra ngoài hóng chuyện.
Bùi Ý nhịn cơn đau nhức trên tay, tức đến mức muốn đấm hắn thêm hai phát nữa, nhưng linh tính mách bảo cậu không nên manh động.
Nơi này là Đế Kinh.
Trịnh Bân là chủ nhà trên danh nghĩa, dù có vi phạm hợp đồng tăng giá nhà, hay bắt nạt mẹ và chị, nhưng nếu cậu làm hắn bị thương thì rắc rối càng nhiều hơn.
Huống hồ bây giờ thân thể nhỏ bé này không có sức lực, đánh một phát kia đã rất đau rồi, chuyện này mà tới tai Bạc Việt Minh thì hắn sẽ cảm thấy phiền chán cậu cho xem.
Nghĩ tới đây, Bùi Ý nhanh chóng đổi mục đích. Cậu không thể động thủ, nhưng người khác có thể.
Bùi Ý nhìn Cao Khải ở đằng xa kia, ánh mắt dịu dàng cầu xin, "Bác Khải."
Trên gương mặt vô tội kia hiện lên một lớp đỏ mỏng như tức giận, khoé mắt cũng ửng đỏ, cậu chỉ gọi tên nhưng sự run rẩy trong giọng nói quá rõ ràng.
Cao Khải ngay từ đầu đã cảm thấy Trịnh Bân không hề tốt lành gì, dù Bùi Ý không cầu xin sự giúp đỡ thì ông cũng sẽ đến giúp cậu.
Ông bước về phía cậu an ủi, "Tiểu tiên sinh cậu đừng sợ tôi sẽ xử lí việc này."
"Xử lí? Tao khinh!"
Trịnh Bân hai ba lần cố giãy giụa nhưng vẫn không thoát được trói buộc, ngược lại cánh tay càng đau thêm, hắn không biết lựa lời mà nói, "Lão già rỗi hơi như ông thì biết cái gì mà nói!"
"......"
Cao Khải tuy là quản gia, nhưng lúc trẻ ông là tay phải đắc lực được huấn luyện mài giũa cẩn thận của Bạc Phái Chi, trước mặt người khác cũng có một phần địa vị danh tiếng, bỗng nhiên bây giờ lại bị gọi là "lão già rỗi hơi".
Nụ cười trên miệng ông cứng đờ, cố gắng mỉm cười, "Thôi được rồi, nếu cậu Trịnh muốn gọi cảnh sát thì chúng ta mau gọi đi."
Trịnh Bân sửng sốt, đám người hóng hớt xung quanh cảm thấy khó hiểu.
Tóm lại chuyện lớn biến nhỏ, chuyện nhỏ thì bỏ qua, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyện này không cần thiết gọi cảnh sát đâu nhỉ?
Bác Khải ra hiệu cho tài xế và bảo tiêu buông Trịnh Bân ra, ông nhìn qua Bùi Ý, "Tiểu tiên sinh nhà chúng tôi tinh thần không ổn định, một đánh vừa nãy đều do ý thức muốn bảo vệ người thân xuất hiện."
"Cậu Trịnh muốn xử lý chuyện này e là phải tìm người giám hộ của Bùi tiên sinh. Nhưng vừa hay, cô Thư Uyển là mẹ ruột của cậu Bùi, cũng là người giám hộ hợp pháp của cậu."
"Nói đi cũng phải nói lại, vết thương trên tay cô Thư Uyển do cậu Trịnh gây ra."
"......" Một câu nói này làm Trịnh Bân nghẹn lời
Bùi Ý hiểu ý đồ của bác Khải rồi, ánh mắt cậu loé một chút ý cười.
Bỏ qua chuyện cậu vừa mới đánh hắn một cú kia, trong hẻm nhỏ này có camera, xem lại sẽ thấy Trịnh Bân đẩy ngã Thư Uyển làm bà trầy tay.
Việc đánh nhau nhỏ xíu xiu này mà báo cảnh sát, cùng lắm cả hai bên chỉ bị bắt bồi thường tiền thuốc men.
Tuy nhiên giải quyết chuyện nhỏ xong thì đến chuyện lớn, 'cãi nhau, đánh lộn' chỉ là chuyện cỏn con, 'vi phạm hợp đồng thuê nhà' mới thật sự là chuyện lớn kia kìa.
Cao Khải lại tiếp tục nhắc nhở, giọng nói vừa điềm tĩnh vừa tinh tế, "Cậu Trịnh với cương vị chủ nhà, nhưng lại vi phạm hợp đồng là nâng giá tiền nhà, ai đúng ai sai, chắc hẳn cậu biết rõ."
"Cứ vậy đi, không nói nhiều nữa, nếu cô Bùi có đầy đủ giấy tờ hợp đồng thì chỉ cần gọi đội ngũ luật sư tới làm việc."
Trịnh Bân nuốt nước miếng, khoé miệng đau rát có mùi máu tươi, hắn bắt đầu nghi ngờ lai lịch của Bùi Ý.
Gia đình nó có tiền à?
Còn đòi gọi luật sư tới? Lừa con nít chắc!
Cao Khải thấy Trịnh Bân có vẻ thả lỏng, nghiêm giọng nói, "Cậu Trịnh, tôi khuyên cậu trước khi thua kiện thì nên chuẩn bị tiền bồi thường, cũng như không muốn làm phiền hàng xóm thì mong cậu ăn ngay nói thật."
"......"
Hắn không nhìn ra sự nói dối trong mắt Cao Khải, ý định trong lòng rục rịch lui về.
Hắn chỉ nghĩ hai mẹ con nhà này yếu đuối, nên nhân đó tăng giá tiền để nhìn họ bất lực xoay xở, đâu có ngờ bản thân lại bị kiện ngược? Bây giờ vùng vẫy càng mạnh thì cành mất nhiều tiền!
Hàng xóm xung quanh nghe thấy Cao Khải dẫn đầu chống lại Trịnh Bân, thù oán lúc trước bây giờ có thể trút ngược lại hắn.
"Trịnh Bân, ông hành xử như vậy đúng là làm mất mặt ba mẹ mà!"
"Ba mẹ hắn tốt bụng như vậy, sao lại sinh ra đứa con da mặt dày đến nỗi thích tiền nhà bao nhiêu thì đòi bấy nhiêu như vậy? Cho người khác thuê nhà có giấy trắng mực đen, vậy mà bây giờ không khác gì mấy tên xã hội đen."
"Đúng là lừa đảo! Ở đây ai mà không biết hai mẹ con họ hiền khô? Tiểu Nguyện, con nghe theo bác này đi ra toà kiện đi! Đòi được tiền thì đi tới chỗ khác thuê!"
Nhóm hàng xóm ngươi một câu ta một câu, dần dần chửi bới Trịnh Bân chuyển sang khuyên hai mẹ con Thư Uyển đi kiện.
"......"
Trịnh Bân không ngờ đám người kia hùa theo chỉ trích hắn, bị mắng là đồ vô dụng, dù mặt dày đến đâu cũng sẽ biết xấu hổ thôi.
(Wattpat:@FunnQueenOvO, đừng đọc web reup nhé!)
Trước đó do hắn làm càn tự ý tăng giá tiền nhà, cứ tưởng là thuận buồm xuôi gió nhưng không ngờ gặp phải cản trở! Đúng là xui xẻo quá mà!
"Mấy người bu một đống ở đây làm cái gì!"
Trịnh Bân biết mình nói không lại đám người kia, cũng không nhìn tới phía Bùi Ý, "Tao có việc cần làm, không nói chuyện với các người nữa!"
Nói xong hắn chạy nhanh ra khỏi hẻm ngõ, ngay cả tiền thuốc than cũng không dám đòi.
...
Trịnh Bân cắm đầu chạy, đuổi theo không kịp mà cũng không được gì.
Thư Uyển lo lắng về sự xuất hiện đột ngột của con trai, gật đầu lia lịa cảm ơn hàng xóm xung quanh, nhanh chóng dẫn nhóm Bùi Ý đi vào nhà.
Căn nhà có diện tích không lớn, cách trang trí đều đơn sơ hết mức nhưng đồ đạc đều được xếp gọn sạch sẽ. Bùi Nguyện sau khi tốt nghiệp đã trở thành giáo viên dạy mỹ thuật, cô và bạn bè hợp tác mở một lớp nhỏ, trong phòng được trưng bày nhiều bức tranh đẹp, từ bố cục cho tới cách lên màu, nhìn vào rất nhẹ nhàng thư thái.
Người làm mẹ như Thư Uyển chỉ nằm trên chiếc giường nhỏ, ngoài ra còn có căn phòng nhỏ được sơn lớp sơn xanh da trời. Thư Uyển cẩn thận nắm lấy tay Bùi Ý, "Mẹ cố tình giữ lại cho con, sau này con về còn có cái để ở, chăn gối mẹ đều giặt giũ thường xuyên, không ngờ nhiều năm như vậy mà con không thể quay về."
Bùi Ý không thích tiếp xúc quá nhiều với người lạ, câu hỏi nghe bình thường nhưng không biết sao lòng cậu nóng bừng.
Hình ảnh Thư Uyển trước mắt là hình mẫu người mẹ mà cậu luôn ao ước lúc bé.
Không chờ cậu lên tiếng, Bùi Nguyện vào phòng lấy ra hòm thuốc nhỏ, "Mẹ, mẹ ngồi xuống để con sát thuốc giúp mẹ, để lâu nhiễm trùng đấy."
Bùi Ý lật tay nắm lấy bàn tay Thư Uyển, dẫn bà ngồi xuống ghế.
Hai mẹ con ngơ hồi lâu mới hiểu Bùi Ý đang làm gì, khuôn mặt cả hai lộ ra vẻ vui mừng.
——
Đã lâu không gặp nhau, hình như bây giờ Bùi Ý đã 'tỉnh táo' hơn không ít? Đúng là chuyện tốt mà!
Bùi Nguyện lấy tăm bông y tế để sát trùng, mỉm cười thúc giục, "Mẹ, mẹ mau ngồi xuống, Tiểu Ý đang lo lắng cho mẹ đó."
"Ừm!"
Thư Uyển nhìn hai đứa con khó khăn lắm mới được đoàn tụ với nhau, trong lòng vừa vui vừa xót, ngay cả cảm giác đau của vết thương cũng không thấy.
Bà nhìn chằm chằm hai anh em một lúc lâu, chợt nhớ ra Cao Khải vẫn còn đứng ngoài cửa, "Xem đầu óc mẹ này, mời ngài vào nhà mời ngài vào nhà, cảm ơn ngài ban nãy đã giúp chúng tôi."
"Tôi nghe Tiểu Ý gọi ngài là 'Bác Khải', ngài là người của Bùi gia đưa tới hả?"
Bác Khải vẫn đứng yên ở cửa, giới thiệu sơ qua, "Chào cô Thư, tôi là quản gia của Bạc gia tên Cao Khải, lần trước hai nhà bàn bạc chuyện liên hôn, hôm qua cậu Bùi vừa chuyển vào nhà của nhị thiếu sống chung với nhau."
Bàn tay đang nắm tay Bùi Ý run lên, "Bạc gia là sao? Liên hôn cái gì?"
"Còn có thể là gì nữa?!" Bùi Nguyện lập tức phản ứng đứng bật dậy, đôi mắt đỏ hoe, "Là Bùi Như Chương hay lão già họ Bùi kia bày chuyện này?"
"Bọn họ nghĩ cái gì vậy chứ? Ỷ thằng bé ngốc nghếch không phản kháng nên đẩy nó vào Bạc gia để đổi sự nghiệp?!"
Cao Khải không ngờ hai mẹ con họ phản ứng kịch liệt như vậy, nhất thời không biết nói gì.
Dù sao đều do hai vị lão gia kia bàn tính, nhị thiếu và cậu Bùi đều bị ép buộc. Bùi Ý nhìn ra sự khó xử của bác Khải, cậu lắc lắc lắc nhẹ tay Bùi Nguyện, "Em à, Bạc gia với nhị thiếu rất tốt, ông nội với chú mới là người xấu, anh không thích họ."
Một câu nói đơn giản nhưng Bùi Ý nói rất chậm, khi vào tai Thư Uyển và Bùi Nguyện thì lại thành hai nghĩa khác nhau.
Sau khi Bùi lão phu nhân mất, hai mẹ con vẫn cố gắng gặp nhau nhưng đều bị Bùi gia khóa cửa cấm cản.
Thư Uyển mơ màng cảm nhận được cậu con trai của mình ở trong căn nhà kia bị đối xử như thế nào, vết bầm trên tay vừa nhìn đã biết do bọn Bùi gia làm!
Thư Uyển vỗ nhẹ lên cánh tay bị bầm nhiều chỗ của Bùi Ý, vừa hối hận vừa tự trách, "Đều tại mẹ, đều tại mẹ không tốt."
Năm đó hoàn cảnh của bà rất khó khăn, Bùi lão gia chê bai gia cảnh nhà cô, cho nên không đồng ý mối hôn sự của bà với Bùi Như Diệp.
Sau này chồng mất, cơ thể yếu đuối của bà không nuôi nổi hai đứa bé bên mình. Lúc lớn, Bùi Nguyện bám mẹ mãi nên Bùi lão gia mới lấy đứa cháu trai Bùi Ý để nỗi dõi dòng họ, cứ vậy mà lôi lôi kéo kéo đến mức cạch mặt nhau.
Không phải bà ghét bỏ Bùi Ý mà là do bản thân không đủ sức và không đủ tiền để mang Bùi Ý về.
Bùi Nguyện biết mẹ mình mấy năm nay cực khổ như thế nào, hít hột hơi thật sâu, "Tiểu Ý, mẹ và chị không tới đó đâu, nếu hai lão già kia không cần em thì nhân cơ hội này quay về sống cùng mẹ và chị nhé?
Thư Uyển một tay cầm tay Bùi Nguyện, một tay cầm tay Bùi Ý, "Đúng vậy, mẹ sẽ đi tìm căn phòng đủ cho ba người chúng ta cùng ở." Bùi Nguyện lập tức khẳng định, "Đúng đúng! Thêm cả bố thì chúng ta mới trở thành 'gia đình' thật sự!"
"......"
Bùi Ý được nhận tình thương từ hơi ấm gia đình, trong lòng 4 rạo rực khó tả.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh hai mẹ con họ sau này, bất đắc dĩ lắc đầu, "Không được."
"Ông nội sẽ tức giận, với cả Bạc gia thực sự rất tốt, con có thể đi thăm hai người thường xuyên."
"......"
Cao Khải nghe vậy liền im lặng rời đi, để lại không gian gia đình ấm áp cho ba người họ.
Bùi Nguyện hiểu ý của em trai, nghiêm túc nói, " Mẹ à, Tiểu Ý nói cũng đúng đó, ông ta mà biết chúng ta lén đưa Bùi Ý đi còn phá hợp đồng hợp tác của hắn, không chừng sẽ gây khó dễ cho mẹ nữa."
Nghe được lời này, lòng Thư Uyển trùng xuống.
Thủ đoạn của Bùi lão gia không phải bà chưa từng thấy qua, ở tuổi này dù bà có bị gây khó dễ cũng chả hề hấn gì, nhưng lỡ hắn giận cá chém thớt nhắm vào hai đứa nhỏ thì phải làm sao?
Bùi Ý cũng đã quen với thiết lập thân phận của nguyên chủ, gương mặt có chút buồn rầu, an ủi bà, "Con sẽ tới thăm mẹ thường xuyên, anh ấy cho con đi."
Bùi Nguyện luôn có thần giao cách cảm với cậu, rất nhanh hiểu ý cậu nói, "Tiểu Ý, ý em là Bạc thiếu gia rất tốt đúng không? Họ đồng ý cho em ra khỏi nhà hả?"
Bùi Ý gật gật đầu, nhỏ giọng bổ sung, "Mai mốt, mai mốt chúng ta sẽ sống cùng nhau."
Đối với cậu, vai ác số một Bạc Việt Minh với đám Bùi gia kia còn tốt hơn nhiều, huống chi cậu còn có kế hoạch sau này trốn khỏi Bạc gia, về ở cùng với mẹ và chị.
Nhưng kế hoạch đó cho sau này, không phải bây giờ.
"Con nói thật sao?"
"Vâng."
Bùi Ý duy trì tính cách của nguyên chủ, nói được vài chữ lại lắp bắp trò chuyện với hai mẹ con, tạm thời đè bớt sự lo lắng của họ.
Gần tới giờ cơm tối, bác quản gia Cao Khải vào nhà thúc giục Bùi Ý trở về nhà.
Thư Uyển và Bùi Nguyện không nỡ rời xa Bùi Ý, nhưng cậu đã hứa sẽ ghé thăm, thậm chí còn đưa thời gian cụ thể, họ đành phải kìm nén, so với hồi ở Bùi gia thì như vậy đã tốt lắm rồi.
Chiếc ô tô chạy ra khỏi con hẻm.
Bùi Ý nhìn hình ảnh của mình trên kính cửa sổ, đột nhiên nghe thấy bác Khải lên tiếng, "Tiểu tiên sinh, cậu yên tâm, tôi sẽ nói đúng sự thật cho nhị thiếu."
Lúc ra khỏi nhà, ông làm như bảo vệ đứng ở ngoài canh, không thôi tên Trịnh Bân kia lại đến gây rối lần nữa.
"Nếu cô Bùi muốn gọi luật sư khởi kiện thì tôi có thể tìm người giúp."
Không hổ là quản gia được rèn luyện bên cạnh vai ác, từ hành động đến lời nói đều tỉ mỉ chu đáo.
Sự lo lắng trong lòng Bùi Ý tan mất, nhưng mà sau khi xảy ra chuyện ngày hôm nay, ý muốn nhanh chóng muốn kiếm tiền được đưa lên hàng đầu
Người sống trên đời, tự mình làm còn hơn đi nhờ vả người khác
Cậu nhờ liên hôn hai nhà mới vào Bạc gia, nhưng cũng không định sống dưới sự bao bọc của Bạc Việt Minh, huống hồ cậu còn hứa với nguyên chủ sẽ chăm sóc cho mẹ và chị.
Bùi Ý nhớ lại công việc cũ trước khi xuyên sách của mình, trong lòng đã quyết định. Nếu thật sự muốn kiếm tiền thì cần có 'vũ khí' tiện dụng, cậu nhìn Cao Khải, ánh mắt cảnh giác mong chờ.
"Bác Khải, cháu muốn một, một thứ này."
Cao Khải không ngờ tới Bùi Ý sẽ hỏi xin một thứ gì, nhưng ông vẫn đồng ý, "Tiểu tiên sinh, cậu nói đi, cậu muốn thứ gì?"
...
Hai người đã về tới nhà riêng của Bạc Việt Minh, bầu trời vẫn còn chưa chập tối hẳn. Bạc Việt Minh ngồi trong khu vườn đeo tai nghe Bluetooth, bên cạnh còn có một người đàn ông đeo mắt kính nhìn rất giỏi giang, không biết hai người đang nói chuyện gì.
Cao Khải thấy vậy, nhỏ giọng nói, "Tiểu tiên sinh, nhị thiếu đang bàn chuyện công việc, tạm thời đừng làm phiền ngài ấy."
Bùi Ý hiểu rõ.
Trong miêu tả của quyển sách, tuy Bạc Việt Minh bị ông nội lấy mất nhiều hợp đồng trong công ty, nhưng hắn vẫn còn tài sản thương nghiệp do tự hắn tạo ra, có thể nhờ trợ lý thay hắn giải quyết việc vặt.
Hai người quyết định đi đường vòng, đột nhiên tiếng mèo từ đâu phát ra kêu không ngừng.
"Meo~ meo meo"
Bùi Ý bị tiếng kêu này hấp dẫn, cậu dừng bước, ánh mắt dò tìm con vật phát ra âm thanh.
Một chú màu đen nhỏ từ đâu chạy ra, nhào tới bên cạnh ống quần của Bạc Việt Minh, dường như là muốn nhảy lên chân hắn.
"Meo ngaoo!"
Tiếng mèo kêu càng to, meo rồi meo, nghe khó chịu thật!
Lòng bàn tay chống xuống đất bị trầy xước rướm máu, cơn đau xẹt qua làm hắn tức nghiến răng.
"Đệt, mày chán sống rồi à!"
Trịnh Bân bật dậy từ trên đất, đột nhiêm bị ánh mắt của Bùi Ý làm hoảng sợ. Tuy hắn chỉ nhìn lướt qua nhưng trong giây phút đó hắn cảm thấy lạnh sống lưng, không giống thanh kiếm bị thời gian làm mài mòn, ánh mắt đó như ẩn chứa lưỡi dao sắc bén.
Trịnh Bân hơi do dự.
Bác Khải đứng ở phía xa cảm thấy sắp có chuyện xảy ra, ông liếc tài xế và bảo tiêu ý muốn họ đi theo, hai người kịp phản ứng, tiến lên khống chế Trịnh Bân.
Hắn giãy giụa vài cái nhưng không thể thoát được, tức giận mà gào lên, "Tụi bây là ai? Bắt tao làm gì?"
"Không thấy hai mẹ con này cướp nhà tao sao? Không thấy tên điên kia vừa đánh tao sao? Mau báo cảnh sát đi!"
Trịnh Bân càng ngày càng lớn tiếng, làm hàng xóm xung quanh đều tò mò ra ngoài hóng chuyện.
Bùi Ý nhịn cơn đau nhức trên tay, tức đến mức muốn đấm hắn thêm hai phát nữa, nhưng linh tính mách bảo cậu không nên manh động.
Nơi này là Đế Kinh.
Trịnh Bân là chủ nhà trên danh nghĩa, dù có vi phạm hợp đồng tăng giá nhà, hay bắt nạt mẹ và chị, nhưng nếu cậu làm hắn bị thương thì rắc rối càng nhiều hơn.
Huống hồ bây giờ thân thể nhỏ bé này không có sức lực, đánh một phát kia đã rất đau rồi, chuyện này mà tới tai Bạc Việt Minh thì hắn sẽ cảm thấy phiền chán cậu cho xem.
Nghĩ tới đây, Bùi Ý nhanh chóng đổi mục đích. Cậu không thể động thủ, nhưng người khác có thể.
Bùi Ý nhìn Cao Khải ở đằng xa kia, ánh mắt dịu dàng cầu xin, "Bác Khải."
Trên gương mặt vô tội kia hiện lên một lớp đỏ mỏng như tức giận, khoé mắt cũng ửng đỏ, cậu chỉ gọi tên nhưng sự run rẩy trong giọng nói quá rõ ràng.
Cao Khải ngay từ đầu đã cảm thấy Trịnh Bân không hề tốt lành gì, dù Bùi Ý không cầu xin sự giúp đỡ thì ông cũng sẽ đến giúp cậu.
Ông bước về phía cậu an ủi, "Tiểu tiên sinh cậu đừng sợ tôi sẽ xử lí việc này."
"Xử lí? Tao khinh!"
Trịnh Bân hai ba lần cố giãy giụa nhưng vẫn không thoát được trói buộc, ngược lại cánh tay càng đau thêm, hắn không biết lựa lời mà nói, "Lão già rỗi hơi như ông thì biết cái gì mà nói!"
"......"
Cao Khải tuy là quản gia, nhưng lúc trẻ ông là tay phải đắc lực được huấn luyện mài giũa cẩn thận của Bạc Phái Chi, trước mặt người khác cũng có một phần địa vị danh tiếng, bỗng nhiên bây giờ lại bị gọi là "lão già rỗi hơi".
Nụ cười trên miệng ông cứng đờ, cố gắng mỉm cười, "Thôi được rồi, nếu cậu Trịnh muốn gọi cảnh sát thì chúng ta mau gọi đi."
Trịnh Bân sửng sốt, đám người hóng hớt xung quanh cảm thấy khó hiểu.
Tóm lại chuyện lớn biến nhỏ, chuyện nhỏ thì bỏ qua, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyện này không cần thiết gọi cảnh sát đâu nhỉ?
Bác Khải ra hiệu cho tài xế và bảo tiêu buông Trịnh Bân ra, ông nhìn qua Bùi Ý, "Tiểu tiên sinh nhà chúng tôi tinh thần không ổn định, một đánh vừa nãy đều do ý thức muốn bảo vệ người thân xuất hiện."
"Cậu Trịnh muốn xử lý chuyện này e là phải tìm người giám hộ của Bùi tiên sinh. Nhưng vừa hay, cô Thư Uyển là mẹ ruột của cậu Bùi, cũng là người giám hộ hợp pháp của cậu."
"Nói đi cũng phải nói lại, vết thương trên tay cô Thư Uyển do cậu Trịnh gây ra."
"......" Một câu nói này làm Trịnh Bân nghẹn lời
Bùi Ý hiểu ý đồ của bác Khải rồi, ánh mắt cậu loé một chút ý cười.
Bỏ qua chuyện cậu vừa mới đánh hắn một cú kia, trong hẻm nhỏ này có camera, xem lại sẽ thấy Trịnh Bân đẩy ngã Thư Uyển làm bà trầy tay.
Việc đánh nhau nhỏ xíu xiu này mà báo cảnh sát, cùng lắm cả hai bên chỉ bị bắt bồi thường tiền thuốc men.
Tuy nhiên giải quyết chuyện nhỏ xong thì đến chuyện lớn, 'cãi nhau, đánh lộn' chỉ là chuyện cỏn con, 'vi phạm hợp đồng thuê nhà' mới thật sự là chuyện lớn kia kìa.
Cao Khải lại tiếp tục nhắc nhở, giọng nói vừa điềm tĩnh vừa tinh tế, "Cậu Trịnh với cương vị chủ nhà, nhưng lại vi phạm hợp đồng là nâng giá tiền nhà, ai đúng ai sai, chắc hẳn cậu biết rõ."
"Cứ vậy đi, không nói nhiều nữa, nếu cô Bùi có đầy đủ giấy tờ hợp đồng thì chỉ cần gọi đội ngũ luật sư tới làm việc."
Trịnh Bân nuốt nước miếng, khoé miệng đau rát có mùi máu tươi, hắn bắt đầu nghi ngờ lai lịch của Bùi Ý.
Gia đình nó có tiền à?
Còn đòi gọi luật sư tới? Lừa con nít chắc!
Cao Khải thấy Trịnh Bân có vẻ thả lỏng, nghiêm giọng nói, "Cậu Trịnh, tôi khuyên cậu trước khi thua kiện thì nên chuẩn bị tiền bồi thường, cũng như không muốn làm phiền hàng xóm thì mong cậu ăn ngay nói thật."
"......"
Hắn không nhìn ra sự nói dối trong mắt Cao Khải, ý định trong lòng rục rịch lui về.
Hắn chỉ nghĩ hai mẹ con nhà này yếu đuối, nên nhân đó tăng giá tiền để nhìn họ bất lực xoay xở, đâu có ngờ bản thân lại bị kiện ngược? Bây giờ vùng vẫy càng mạnh thì cành mất nhiều tiền!
Hàng xóm xung quanh nghe thấy Cao Khải dẫn đầu chống lại Trịnh Bân, thù oán lúc trước bây giờ có thể trút ngược lại hắn.
"Trịnh Bân, ông hành xử như vậy đúng là làm mất mặt ba mẹ mà!"
"Ba mẹ hắn tốt bụng như vậy, sao lại sinh ra đứa con da mặt dày đến nỗi thích tiền nhà bao nhiêu thì đòi bấy nhiêu như vậy? Cho người khác thuê nhà có giấy trắng mực đen, vậy mà bây giờ không khác gì mấy tên xã hội đen."
"Đúng là lừa đảo! Ở đây ai mà không biết hai mẹ con họ hiền khô? Tiểu Nguyện, con nghe theo bác này đi ra toà kiện đi! Đòi được tiền thì đi tới chỗ khác thuê!"
Nhóm hàng xóm ngươi một câu ta một câu, dần dần chửi bới Trịnh Bân chuyển sang khuyên hai mẹ con Thư Uyển đi kiện.
"......"
Trịnh Bân không ngờ đám người kia hùa theo chỉ trích hắn, bị mắng là đồ vô dụng, dù mặt dày đến đâu cũng sẽ biết xấu hổ thôi.
(Wattpat:@FunnQueenOvO, đừng đọc web reup nhé!)
Trước đó do hắn làm càn tự ý tăng giá tiền nhà, cứ tưởng là thuận buồm xuôi gió nhưng không ngờ gặp phải cản trở! Đúng là xui xẻo quá mà!
"Mấy người bu một đống ở đây làm cái gì!"
Trịnh Bân biết mình nói không lại đám người kia, cũng không nhìn tới phía Bùi Ý, "Tao có việc cần làm, không nói chuyện với các người nữa!"
Nói xong hắn chạy nhanh ra khỏi hẻm ngõ, ngay cả tiền thuốc than cũng không dám đòi.
...
Trịnh Bân cắm đầu chạy, đuổi theo không kịp mà cũng không được gì.
Thư Uyển lo lắng về sự xuất hiện đột ngột của con trai, gật đầu lia lịa cảm ơn hàng xóm xung quanh, nhanh chóng dẫn nhóm Bùi Ý đi vào nhà.
Căn nhà có diện tích không lớn, cách trang trí đều đơn sơ hết mức nhưng đồ đạc đều được xếp gọn sạch sẽ. Bùi Nguyện sau khi tốt nghiệp đã trở thành giáo viên dạy mỹ thuật, cô và bạn bè hợp tác mở một lớp nhỏ, trong phòng được trưng bày nhiều bức tranh đẹp, từ bố cục cho tới cách lên màu, nhìn vào rất nhẹ nhàng thư thái.
Người làm mẹ như Thư Uyển chỉ nằm trên chiếc giường nhỏ, ngoài ra còn có căn phòng nhỏ được sơn lớp sơn xanh da trời. Thư Uyển cẩn thận nắm lấy tay Bùi Ý, "Mẹ cố tình giữ lại cho con, sau này con về còn có cái để ở, chăn gối mẹ đều giặt giũ thường xuyên, không ngờ nhiều năm như vậy mà con không thể quay về."
Bùi Ý không thích tiếp xúc quá nhiều với người lạ, câu hỏi nghe bình thường nhưng không biết sao lòng cậu nóng bừng.
Hình ảnh Thư Uyển trước mắt là hình mẫu người mẹ mà cậu luôn ao ước lúc bé.
Không chờ cậu lên tiếng, Bùi Nguyện vào phòng lấy ra hòm thuốc nhỏ, "Mẹ, mẹ ngồi xuống để con sát thuốc giúp mẹ, để lâu nhiễm trùng đấy."
Bùi Ý lật tay nắm lấy bàn tay Thư Uyển, dẫn bà ngồi xuống ghế.
Hai mẹ con ngơ hồi lâu mới hiểu Bùi Ý đang làm gì, khuôn mặt cả hai lộ ra vẻ vui mừng.
——
Đã lâu không gặp nhau, hình như bây giờ Bùi Ý đã 'tỉnh táo' hơn không ít? Đúng là chuyện tốt mà!
Bùi Nguyện lấy tăm bông y tế để sát trùng, mỉm cười thúc giục, "Mẹ, mẹ mau ngồi xuống, Tiểu Ý đang lo lắng cho mẹ đó."
"Ừm!"
Thư Uyển nhìn hai đứa con khó khăn lắm mới được đoàn tụ với nhau, trong lòng vừa vui vừa xót, ngay cả cảm giác đau của vết thương cũng không thấy.
Bà nhìn chằm chằm hai anh em một lúc lâu, chợt nhớ ra Cao Khải vẫn còn đứng ngoài cửa, "Xem đầu óc mẹ này, mời ngài vào nhà mời ngài vào nhà, cảm ơn ngài ban nãy đã giúp chúng tôi."
"Tôi nghe Tiểu Ý gọi ngài là 'Bác Khải', ngài là người của Bùi gia đưa tới hả?"
Bác Khải vẫn đứng yên ở cửa, giới thiệu sơ qua, "Chào cô Thư, tôi là quản gia của Bạc gia tên Cao Khải, lần trước hai nhà bàn bạc chuyện liên hôn, hôm qua cậu Bùi vừa chuyển vào nhà của nhị thiếu sống chung với nhau."
Bàn tay đang nắm tay Bùi Ý run lên, "Bạc gia là sao? Liên hôn cái gì?"
"Còn có thể là gì nữa?!" Bùi Nguyện lập tức phản ứng đứng bật dậy, đôi mắt đỏ hoe, "Là Bùi Như Chương hay lão già họ Bùi kia bày chuyện này?"
"Bọn họ nghĩ cái gì vậy chứ? Ỷ thằng bé ngốc nghếch không phản kháng nên đẩy nó vào Bạc gia để đổi sự nghiệp?!"
Cao Khải không ngờ hai mẹ con họ phản ứng kịch liệt như vậy, nhất thời không biết nói gì.
Dù sao đều do hai vị lão gia kia bàn tính, nhị thiếu và cậu Bùi đều bị ép buộc. Bùi Ý nhìn ra sự khó xử của bác Khải, cậu lắc lắc lắc nhẹ tay Bùi Nguyện, "Em à, Bạc gia với nhị thiếu rất tốt, ông nội với chú mới là người xấu, anh không thích họ."
Một câu nói đơn giản nhưng Bùi Ý nói rất chậm, khi vào tai Thư Uyển và Bùi Nguyện thì lại thành hai nghĩa khác nhau.
Sau khi Bùi lão phu nhân mất, hai mẹ con vẫn cố gắng gặp nhau nhưng đều bị Bùi gia khóa cửa cấm cản.
Thư Uyển mơ màng cảm nhận được cậu con trai của mình ở trong căn nhà kia bị đối xử như thế nào, vết bầm trên tay vừa nhìn đã biết do bọn Bùi gia làm!
Thư Uyển vỗ nhẹ lên cánh tay bị bầm nhiều chỗ của Bùi Ý, vừa hối hận vừa tự trách, "Đều tại mẹ, đều tại mẹ không tốt."
Năm đó hoàn cảnh của bà rất khó khăn, Bùi lão gia chê bai gia cảnh nhà cô, cho nên không đồng ý mối hôn sự của bà với Bùi Như Diệp.
Sau này chồng mất, cơ thể yếu đuối của bà không nuôi nổi hai đứa bé bên mình. Lúc lớn, Bùi Nguyện bám mẹ mãi nên Bùi lão gia mới lấy đứa cháu trai Bùi Ý để nỗi dõi dòng họ, cứ vậy mà lôi lôi kéo kéo đến mức cạch mặt nhau.
Không phải bà ghét bỏ Bùi Ý mà là do bản thân không đủ sức và không đủ tiền để mang Bùi Ý về.
Bùi Nguyện biết mẹ mình mấy năm nay cực khổ như thế nào, hít hột hơi thật sâu, "Tiểu Ý, mẹ và chị không tới đó đâu, nếu hai lão già kia không cần em thì nhân cơ hội này quay về sống cùng mẹ và chị nhé?
Thư Uyển một tay cầm tay Bùi Nguyện, một tay cầm tay Bùi Ý, "Đúng vậy, mẹ sẽ đi tìm căn phòng đủ cho ba người chúng ta cùng ở." Bùi Nguyện lập tức khẳng định, "Đúng đúng! Thêm cả bố thì chúng ta mới trở thành 'gia đình' thật sự!"
"......"
Bùi Ý được nhận tình thương từ hơi ấm gia đình, trong lòng 4 rạo rực khó tả.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh hai mẹ con họ sau này, bất đắc dĩ lắc đầu, "Không được."
"Ông nội sẽ tức giận, với cả Bạc gia thực sự rất tốt, con có thể đi thăm hai người thường xuyên."
"......"
Cao Khải nghe vậy liền im lặng rời đi, để lại không gian gia đình ấm áp cho ba người họ.
Bùi Nguyện hiểu ý của em trai, nghiêm túc nói, " Mẹ à, Tiểu Ý nói cũng đúng đó, ông ta mà biết chúng ta lén đưa Bùi Ý đi còn phá hợp đồng hợp tác của hắn, không chừng sẽ gây khó dễ cho mẹ nữa."
Nghe được lời này, lòng Thư Uyển trùng xuống.
Thủ đoạn của Bùi lão gia không phải bà chưa từng thấy qua, ở tuổi này dù bà có bị gây khó dễ cũng chả hề hấn gì, nhưng lỡ hắn giận cá chém thớt nhắm vào hai đứa nhỏ thì phải làm sao?
Bùi Ý cũng đã quen với thiết lập thân phận của nguyên chủ, gương mặt có chút buồn rầu, an ủi bà, "Con sẽ tới thăm mẹ thường xuyên, anh ấy cho con đi."
Bùi Nguyện luôn có thần giao cách cảm với cậu, rất nhanh hiểu ý cậu nói, "Tiểu Ý, ý em là Bạc thiếu gia rất tốt đúng không? Họ đồng ý cho em ra khỏi nhà hả?"
Bùi Ý gật gật đầu, nhỏ giọng bổ sung, "Mai mốt, mai mốt chúng ta sẽ sống cùng nhau."
Đối với cậu, vai ác số một Bạc Việt Minh với đám Bùi gia kia còn tốt hơn nhiều, huống chi cậu còn có kế hoạch sau này trốn khỏi Bạc gia, về ở cùng với mẹ và chị.
Nhưng kế hoạch đó cho sau này, không phải bây giờ.
"Con nói thật sao?"
"Vâng."
Bùi Ý duy trì tính cách của nguyên chủ, nói được vài chữ lại lắp bắp trò chuyện với hai mẹ con, tạm thời đè bớt sự lo lắng của họ.
Gần tới giờ cơm tối, bác quản gia Cao Khải vào nhà thúc giục Bùi Ý trở về nhà.
Thư Uyển và Bùi Nguyện không nỡ rời xa Bùi Ý, nhưng cậu đã hứa sẽ ghé thăm, thậm chí còn đưa thời gian cụ thể, họ đành phải kìm nén, so với hồi ở Bùi gia thì như vậy đã tốt lắm rồi.
Chiếc ô tô chạy ra khỏi con hẻm.
Bùi Ý nhìn hình ảnh của mình trên kính cửa sổ, đột nhiên nghe thấy bác Khải lên tiếng, "Tiểu tiên sinh, cậu yên tâm, tôi sẽ nói đúng sự thật cho nhị thiếu."
Lúc ra khỏi nhà, ông làm như bảo vệ đứng ở ngoài canh, không thôi tên Trịnh Bân kia lại đến gây rối lần nữa.
"Nếu cô Bùi muốn gọi luật sư khởi kiện thì tôi có thể tìm người giúp."
Không hổ là quản gia được rèn luyện bên cạnh vai ác, từ hành động đến lời nói đều tỉ mỉ chu đáo.
Sự lo lắng trong lòng Bùi Ý tan mất, nhưng mà sau khi xảy ra chuyện ngày hôm nay, ý muốn nhanh chóng muốn kiếm tiền được đưa lên hàng đầu
Người sống trên đời, tự mình làm còn hơn đi nhờ vả người khác
Cậu nhờ liên hôn hai nhà mới vào Bạc gia, nhưng cũng không định sống dưới sự bao bọc của Bạc Việt Minh, huống hồ cậu còn hứa với nguyên chủ sẽ chăm sóc cho mẹ và chị.
Bùi Ý nhớ lại công việc cũ trước khi xuyên sách của mình, trong lòng đã quyết định. Nếu thật sự muốn kiếm tiền thì cần có 'vũ khí' tiện dụng, cậu nhìn Cao Khải, ánh mắt cảnh giác mong chờ.
"Bác Khải, cháu muốn một, một thứ này."
Cao Khải không ngờ tới Bùi Ý sẽ hỏi xin một thứ gì, nhưng ông vẫn đồng ý, "Tiểu tiên sinh, cậu nói đi, cậu muốn thứ gì?"
...
Hai người đã về tới nhà riêng của Bạc Việt Minh, bầu trời vẫn còn chưa chập tối hẳn. Bạc Việt Minh ngồi trong khu vườn đeo tai nghe Bluetooth, bên cạnh còn có một người đàn ông đeo mắt kính nhìn rất giỏi giang, không biết hai người đang nói chuyện gì.
Cao Khải thấy vậy, nhỏ giọng nói, "Tiểu tiên sinh, nhị thiếu đang bàn chuyện công việc, tạm thời đừng làm phiền ngài ấy."
Bùi Ý hiểu rõ.
Trong miêu tả của quyển sách, tuy Bạc Việt Minh bị ông nội lấy mất nhiều hợp đồng trong công ty, nhưng hắn vẫn còn tài sản thương nghiệp do tự hắn tạo ra, có thể nhờ trợ lý thay hắn giải quyết việc vặt.
Hai người quyết định đi đường vòng, đột nhiên tiếng mèo từ đâu phát ra kêu không ngừng.
"Meo~ meo meo"
Bùi Ý bị tiếng kêu này hấp dẫn, cậu dừng bước, ánh mắt dò tìm con vật phát ra âm thanh.
Một chú màu đen nhỏ từ đâu chạy ra, nhào tới bên cạnh ống quần của Bạc Việt Minh, dường như là muốn nhảy lên chân hắn.
"Meo ngaoo!"
Tiếng mèo kêu càng to, meo rồi meo, nghe khó chịu thật!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương