Lãnh Nham sắm cho mình một căn hộ gần nơi ở của Mộ Gia Niên.
Trước anh sống với gia đình, thấy cũng không có gì không ổn, nhưng giờ đã có bạn gái, hiển nhiên dọn ra ngoài ở riêng mới tiện.
Vốn định mua căn hộ kề ngay bên cạnh nhà Mộ Gia Niên, nhưng kiểu nhà của cô là được xây theo lô, trang hoàng theo một khuôn mẫu khiến cho căn nào cũng giống căn nào, chỉ cần xách giày vào là có thể ở luôn. Nhưng anh không thích nhà mình cũng bị phục chế giống y như nhà cô, không có cảm giác mới mẻ, bất ngờ không thú vị, cho nên anh lựa chọn một căn hộ ở gần đó nhất.
Nơi này đã được xây dựng từ lâu nên giờ muốn mua nhà cũng chỉ mua được nhà đã qua sử dụng, mà may anh tìm hiểu kỹ càng, tìm được một căn hộ rộng rãi lại còn chưa từng có người ở qua, tìm thiết kế sư trang hoàng lại, lúc hoàn thành xong trông thông thoáng và đẹp đẽ hơn khuôn mẫu của nhà cô nhiều.
Anh muốn giành nơi này như một món quà để tặng cho cô, nếu cô nguyện ý, mai sau khiến nó thành phòng kết hôn của bọn họ thì càng tốt.
“Anh em cũng vừa mua nhà ở đây.”
Lãnh Nham kinh ngạc: “Nhà anh ấy ở đâu thế?”
Mộ Gia Niên chỉ chỉ trần nhà: “Ở ngay tầng trên.”
“Trùng hợp vậy sao? Vậy đây chính là duyên phận, anh ở đây nhiều ngày sao chưa bao giờ thấy anh ấy?” Lãnh Nham hưng phấn nắm lấy tay Mộ Gia Niên, “Đi đi đi, chúng ta lên tầng tham quan nhà anh ấy.”
Mộ Gia Niên đứng yên, “Anh ấy có thói ở sạch, không thích người khác tới chỗ mình.”
“Ồ.” Nháy mắt Lãnh Nham gục đầu ỉu xìu, hoá ra anh là người ngoài.
Có điều, hình như, đúng vậy thật… Còn chưa được tính là người cùng một nhà.
Nhưng nếu đã xác định nhận anh vợ vậy thì anh phải quan tâm nhiều hơn chút.
“Gia Niên, em có cảm thấy, vấn đề của anh em nên tới khám bác sĩ tâm lý không? Trước đây anh từng đọc được vài tin tức, nếu mắc bệnh sạch sẽ quá nghiêm trọng rất có khả năng dẫn tới tâm thần phân liệt, rất đáng sợ.”
Mặt Mộ Gia Niên lạnh lùng đứng trước cửa sổ dõi ánh mắt ra khoang cảnh bên ngoài, không lên tiếng.
Lãnh Nham vẫn nói tiếp: “Có phải anh ấy đã phải chịu kích thích gì khi còn nhỏ không? Nếu bệnh sạch sẽ do di truyền thì còn đỡ, nhưng nếu do từng nhận phải điều kích thích, vậy thì rất tệ, nói không chừng cho tới tận bây giờ anh ấy vẫn đang dằn vặt tâm lý, vậy nên…”
Mộ Gia Niên đột nhiên nhắm mắt lại, thở hắt: “Đừng nói nữa.”
Lãnh Nham tưởng cô đang sợ hãi, cố ý nói dịu lại: “Kỳ thật cũng chưa tới mức tệ nhất, nhưng tốt nhất là em nên khuyên anh ấy một chút, để anh ấy đi tới khám bác sĩ tâm lý, đặc biệt là trước kia em nói anh ấy chưa bao giờ có bạn gái, anh hoài nghi có lẽ bệnh của anh ấy không bình thường, còn cả chứng ở sạch, cái này càng…”
“Em đã nói là đừng nói nữa mà.” Mộ Gia Niên giọng lạnh lùng, ngay cả ánh mắt nhìn Lãnh Nham cũng trở nên lạnh băng mà anh chưa gặp vậy bao giờ.
Lãnh Nham sững sờ, anh chưa bao giờ thấy cô như vậy, ngây người lúc lâu mới phản ứng lại, có phải anh đã nói sai gì không? Nhưng anh cũng chỉ quan tâm anh trai cô, đưa ra một vài kiến nghị mà thôi, với tính cô thì điều này cũng đâu quá quắt gì?
“Gia…” Anh vừa cất tiếng thì đã thấy Mộ Gia Niên xoay người, bước thẳng ra ngoài,
“Rầm” một tiếng đóng cửa.
Lãnh Nham đứng như trời trồng.
Cô nổi giận thật?
Nhưng vì sao cô nổi giận chứ?
Thường ngày dẫu anh có nói gì đi nữa thì cô cũng chưa bao giờ nổi giận, huống chi lần này là anh đang quan tâm anh trai của cô, thấy thế nào cũng không đúng.
Anh muốn đuổi theo ra ngoài, mặc kệ đúng sai xin lỗi dỗ dành cô trước, nhưng rồi hai chân lại như bị thứ gì giữ chặt, căn bản không nhấc nổi chân.
Anh cũng là người có tôn nghiêm, thường ngày anh luôn nhường nhịn là bởi vì anh quá thích cô, đặt cô lên trên hết, nhưng dù thế cũng không thể vứt bỏ luôn cả tôn nghiêm của chính mình chứ? Rõ ràng anh chưa làm gì sai, tại sao phải cúi mình khuất nhục đi xin lỗi cô?
Lãnh Nham dỗi, phịch mông ngồi xuống sô pha, gác hai chân lên bàn, nhắm mắt mặc kệ.
Ngồi im, nhất định ngồi im, không đuổi theo ra ngoài, kiên quyết không xin lỗi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vẫn luôn như vậy thật khó chịu, suy nghĩ của anh cũng bắt đầu ngày một bay xa.
Cô là người quyết đoán làm việc dứt khoát, liệu cô có cứ thế mà chia tay anh luôn không? Thậm chí ngay cả hai từ “chia tay” cũng chẳng thèm nói, bỏ đi thẳng, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh?
Sau đó, với sự lôi cuốn của cô, không tới một giây đã tìm được anh chàng bạn trai tiếp theo, hai người nắm tay, hôn môi, làm tình, cô dẫn bắn ta về chung cư của cô, ở trên chiếc giường anh từng nằm, trên số pha, lại một lần rồi một lần cuồng hoan, thậm chí cũng đem mật mã chung cư đổi thành sinh nhật người đàn ông kia.
Không được! Lãnh Nham bật dậy khỏi sô pha.
Tôn nghiêm chó má gì? So với cô căn bản không là gì hết.
Thì cũng chỉ là lời xin lỗi chứ có cái gì ghê gớm? Xin lỗi mà thôi có gì khó? Cầm lấy chìa khoá xe hấp tấp mở cửa lao ra ngoài, anh còn chưa kịp đứng tới chỗ thang máy thì đã thấy được Mộ Gia Niên.
Cô lẳng lặng dựa trên tường, ánh mắt nhìn chằm chặp vào cửa phòng, vừa thấy anh ra thì mỉm cười.
Lãnh Nham ngẩn người, bước nhanh tới trước mặt cô: “Em chưa đi?”
Mộ Gia Niên: “Đang đợi anh.”
“Đợi anh?”
Lãnh Nham cảm thấy hơi thất bại, dường như anh đã bị cô nắm bắt gắt gao.
“Em chắc chắn anh sẽ đuổi theo ra ngoài?”
Mộ Gia Niên lắc đầu: “Không xác định.”
Dừng một chút cô bổ sung thêm: “Nếu anh không ra thì em sẽ gõ cửa đi vào.”
Lãnh Nham nói thầm: “Thế lúc nãy em còn ra ngoài làm gì.”
“Xin lỗi, vừa rồi, em sai rồi.”
Lãnh Nham tưởng anh đang gặp ảo giác, cô mà cũng xin lỗi với anh? Đã thế còn sử dụng ngữ khí trịnh trọng như vậy?
Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của anh, Mộ Gia Niên bật cười, nhỏ giọng mắng một câu: “Đồ ngốc.”
Lãnh Nham tự dưng hơi đỏ mặt.
Mộ Gia Niên duỗi tay véo véo mặt anh, đột nhiên nhón chân ôm chầm lấy anh, “Lãnh Nham, em xin lỗi.”
Lãnh Nham luống cuống chân tay, bình thường anh vẫn luôn lấy cô làm trung tâm, giờ cô bỗng trở nên như vậy khiến anh thấy có hơi không quen.
Cô nói, “Em không nên trút giận lên anh.”
Lãnh Nham cười ngây ngô: “Không sao, anh là bao cát để em trút giận, về sau có chuyện gì không vui cứ trút lên người anh, anh cam đoan sẽ không giận em.”
Mộ Gia Niên cười khẽ, ôm chặt anh không buông tay.
Lãnh Nham cũng ôm chặt lấy cô, hai người lặng yên ôm nhau, một lúc sau mới nghe thấy cô hỏi: “Anh không giận em sao? Còn đuổi theo ra đây.”
“Anh nói thật được không?”
“Ừ.”
“Thì đúng là hơi khó chịu, nhưng so với việc em sẽ không còn để ý tới anh nữa thì nó cũng chẳng có gì,, nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được.”
Mộ Gia Niên cười một tiếng, “Lại còn nam tử hán đại trượng phu?”
“Chẳng lẽ anh không phải đại trượng phu?” Lãnh Nham cố ý đâm hông chạm bụng nhỏ cô, “Chẳng phải khiến em thét ở trên giường đấy thôi.”
Mộ Gia Niên cười đập vai anh một cái, ngay sau đó dụi toàn bộ đầu vào cổ anh, hấp thu sự ấm áp từ trên người anh, một lúc lâu sau mới từ từ nói, “Em sẽ không đối xử lạnh nhạt với anh.”
“Thật không?”
“Thật. Bởi vì, em luyến tiếc.”
Lãnh Nham cười sung sướng.
Cô lại vùi đầu chôn sâu trong ngực anh, “Bởi vì, em cũng thích anh.”
Lãnh Nham cảm giác như có một chuỗi pháo hoa nổ tung trong đầu.