Đã thật lâu Dương Tranh không thấy được mặt Lãnh Nham, liên hoan thì không xuất hiện, chat nhóm không lên tiếng, thi thoảng gọi điện thoại còn chưa nói xong đã bị dập máy. Biết là Lãnh Nham rất bận, nhưng không ngờ cậu ta lại bận tới bực này.
Thế là Dương Tranh không kiềm được chạy tới công ty vào ngày cuối tuần hôm nay thăm Lãnh Nham thế nào.
Vì tiết kiệm phí dụng Lãnh Nham thuê công ty ở một khu khoa học kỹ thuật thấp tiền, tuy có xa xôi nhưng hoàn cảnh nơi này cũng không tệ, phong cảnh đẹp, có thể tránh ồn ào.
Đương nhiên, chỉ là nói vậy.
Một khắc khi bước chân vào văn phòng kia, Dương Tranh rốt cuộc cảm nhận thật rõ cái gì là một đám tự kỉ suốt ngày suốt đêm ngồi trong phòng.
Đồ đạc vứt bừa bãi, tài liệu bay tứ tung, sàn nhà mấy ngày chưa quét, thùng rác chất núi không đổ. Một đám đàn ông cộc lốc không hề hình tượng kết bè kết đội ngã trái ngã phải, người thì ôm máy tính đẩy nhanh tốc độ, người thì ôm gối nghỉ ngơi, thậm chí còn có cả tiếng gáy hoà cùng tiếng gõ bàn phím.
Vẫn may là những tên này còn biết vứt vỏ hộp cơm thừa đi, còn may là nhưng tên này biết mở cửa sổ thông gió, biết tinh lọc không khí, không khiến trong phòng bốc lên mùi mồ hôi rùng rợn, chứ không phỏng chừng Dương Tranh cũng phải bị sang chấn tâm lý.
Lãnh Nham thân là sếp tổng cũng không có văn phòng riêng, anh vẫn cùng mọi người cùng làm việc, chẳng qua xét trong số này thì anh coi như là người trông dễ nhìn nhất.
“Tôi nói này ông chủ Lãnh, ông bận cũng khiếp quá đấy? Mấy anh em đều tưởng ông mất tích rồi.”
Nghe thấy Dương Tranh nói, Lãnh Nham cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Chờ tôi một chút.”
Dương Tranh đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy di động ra thảnh thơi làm mấy ván game, nhưng mà một chơi là chơi từ hai giờ cho đến sang tận 5 giờ.
Nghe được tin xong việc kia một khắc, toàn văn phòng nháy mắt như bóng cao su bị xì hơi, nằm liệt, vài tên còn trực tiếp ngã trên sàn bất động, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dương Tranh bị chấn động: “Đến tột cùng mấy người đã bao lâu rồi không ngủ?”
Phùng Sâm đỡ eo gian nan dịch tới đây, “Đâu có ai rảnh để tính thời gian? Dù gì cũng không được nghỉ, phỏng chừng có ngày chết bất đắc kỳ tử.”
Lãnh Nham đấm vai đứng lên: “Mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, lần này, muốn nghỉ mấy ngày thì nghỉ ngần đấy, nghỉ đủ rồi thì tới làm.”
Nhìn một đám mệt như trâu, Dương Tranh không khỏi lắc đầu ngao ngán: “Đến nỗi này sao?”
Thái Hành Sơn quả quyết gật đầu: “Lần này hoàn công là có thể lấy được tiền thưởng gấp ba số tiền thù lao, anh nói có cần đến nỗi này không?”
Đối với bọn họ xác thật đáng liều mạng, nhưng đối với Lãnh Nham…
Dương Tranh tò mò nhìn anh, “Đoạn tuyệt với Lãnh gia thật đấy à? Tình nguyện liều chết cũng không xin bố cậu giúp một tay?”
Lãnh Nham cương quyết gật đầu.
Dương Tranh hỏi: “Bởi vì Mộ Gia Niên à?”
Lần này Lãnh Nham lắc đầu, “Cũng không hẳn là vì cô ấy, một phần nữa là vì bản thân mình.”
Dương Tranh khó hiểu.
Lãnh Nham nói: “Là cô ấy khiến mình nhận ra cuộc đời còn có thể sống khác, mình hiện giờ, không những đang đuổi theo bước chân của cô ấy mà cũng vượt lên chính mình.”
“Á đù.” Dương Tranh nghe mà nổi da gà, “Người nào yêu đương cũng nói chuyện sến súa thế này à? Sắp sửa lên nhận giải văn học và đời sống luôn được rồi đấy.”
Lãnh Nham lười thèm đấu võ mồm với Dương Tranh, cầm lấy áo khoác trong tủ dưới bàn làm việc, “Đi thôi, cậu đòi mời cơm vậy tôi sẽ không khách khí.”
Kết quả chờ anh đi qua Dương Tranh mà Dương Tranh vẫn còn đang cúi đầu xem di động.
“Có đi hay không? Không đi tôi đi một mình đây.”
“Không phải…chờ đã…” Dương Tranh ngẩng đầu biểu tình nghiêm trọng nhìn anh, “Vị kia nhà cậu…nữ phi công, có phải thuộc hàng không X không?”
“Nói thừa, cậu lại không phải không biết…” Lãnh Nham sửng sốt, “Sao? Cậu đang xem cái gì?”
Dương Tranh thấp thỏm đưa điện thoại cho anh nhìn, “Sao lại trùng hợp như vậy? Nữ phi công… còn lại họ Mộ, công ty cô ấy có người nào khác cùng họ không?”
Tức khắc, Lãnh Nham chỉ thấy trái tim anh đông cứng.
Cánh tay run rẩy nhận lấy di động, lọt vào mắt là mấy chữ to “Chuyến bay gặp phải dòng khí mạnh không có cách nào hạ cánh”, mà dãy số chuyến bay anh nhớ rõ đây chính là số chuyến bay Mộ Gia Niên điều khuyển.
Loại tin tức này bình thường phải kết thúc mới có thể công bố ra, nhưng vì một nhân viên sơ ý đăng trên tường cá nhân nên bị tiết lộ ra ngoài, lại bị người ta truyền tới trên mạng, lập tức dẫn tới sự chú ý của mọi người, ngay cả đội ngũ nhân viên hàng không và tin tức hành khách đều bị phát lên mạng.
Cũng chính là giờ phút này chiếc phi cơ có mặt Mộ Gia Niên vẫn chưa thể hạ cánh.
Nhìn sắc mặt Lãnh Nham trắng bệch, Dương Tranh vội an ủi, “Cậu đừng nóng ruột, vẫn chưa xảy ra chuyện gì, chỉ là tạm thời chưa thể hạ cánh, nói không chừng rất nhanh sẽ hạ cánh an toàn.”
Nói thì nói vậy nhưng kỳ thật trong lòng Dương Tranh cũng không chấc, rốt cuộc trên mạng nói chiếc máy bay kia đã nhiều giờ ở trên trời, nếu vẫn luôn giằng co như vậy, không ai biết được tình huống sẽ ra sao.
“Này! Lãnh Nham!” Nhìn Lãnh Nham đột nhiên chạy thục mạng ra ngoài, Dương Tranh hấp tấp đuổi theo giữ lại anh, “Cậu đi đâu?”
Lãnh Nham hít sâu, nói một chữ mà phải dùng rất nhiều sức lực, “Sân bay.”
“Đi tới sân bay thì có ích gì? Cậu cũng đâu biết hạ xuống nơi nào?”
“Mặc kệ hạ xuống chỗ nào thì mình nhất định phải đi gặp cô ấy.” Lãnh Nhau đỏ lừ hai mắt nhìn Dương Tranh, ánh mắt kiên quyết, “Mình tin kỹ thuật của cô ấy, sẽ không có việc gì.”
Nhưng có lẽ là công ty hàng không đã xử lý quan hệ xã hội, chuyện này ở trên mạng càng ngày càng ít được thảo luận, tin tức lúc đầu cũng đã bị biến mất không thấy, đến cuối cùng trái lại như trải qua một giấc mơ, không còn một tin tức thảo luận nào còn sót lại.
Anh nguyện mong nó chỉ là một giấc mơ, chờ khi anh tỉnh giậy Mộ Gia Niên đã xuất hiện bên cạnh anh.
Chạy tới ga sân bay, Dương Tranh vẫn luôn theo sau lưng anh, nhưng đang chạy vội thì đột nhiên Lãnh Nham đứng phắt lại.
Dương Tranh hỏi: “Sao vậy?”
Sau đó thấy Lãnh Nham mở lòng bàn tay ra, nhìn chằm chằm di động đang rung loạn.
Trên màn hình báo hiện “Mộ Gia Niên”.
Dương Tranh khẽ thở ra, nhưng Lãnh Nham lại dường như chân mềm, nếu không phải Dương Tranh kịp thời đỡ lấy thì chắc có lẽ anh đã bị cuốn vào thang cuốn, chỉ sợ xảy ra một tràng tai nạn khác.
Bắt máy, rất nhanh bên kia truyền tới giọng nói của Mộ Gia Niên; “Lãnh Nham.”
Lãnh Nham hồng mắt cười nhẹ, “Ừ.”
“Em không sao.”
“Ừ.”
“Sau khi hạ cánh em mới biết được tin tức đã bị truyền lên mạng, sợ anh thấy được lại lo lắng nên lập tức gọi điện báo cho anh.”
“Ừ.”
“Lãnh Nham, anh đang khóc sao?”
“Không phải.”
Nhưng lúc nói hai chữ này rõ ràng đã nức nở nghiêm trọng.
Mộ Gia Niên cười, “Sợ gì nha? Kỹ thuật em rất tốt, lúc hạ cánh cũng là do em điều khiển, cơ trưởng còn phải khen em giỏi đấy.”
“Ừ.”
Cả hai im lặng, một lúc sau Mộ Gia Niên mới hỏi. “Nếu hôm nay, em thật sự xảy ra chuyện gì thì anh sẽ làm sao?”
Lãnh Nham thở dài một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc mới cười nói: “Em yên tâm, anh sẽ không tuẫn tình, anh sẽ sống cho thật tốt, bởi vì anh còn có người thân, hơn nữa, anh còn phải chăm sóc người thân giúp em.”
Mộ Gia Niên cũng cười: “Chúc mừng anh, lại vượt qua một cửa.”
Dừng một chút, cô lại mở miệng, “Một vấn đề cuối cùng, cho dù công việc này của em có nguy hiểm, hơn nữa một khi xảy ra tai nạn là rất có thể không còn, nhưng em vẫn thích, vẫn sẽ không từ bỏ, nói không chừng chuyện như hôm nay sẽ lại tái diễn, sau này anh cũng còn sẽ trải qua những chuyện như thế này lần thứ hai, thứ ba. Cho nên, anh đã nghĩ kỹ chưa? Còn muốn tiếp tục ở bên em sao?”
Lãnh Nham cười, “Mỗi ngày anh còn luôn phải lái xe đi trên đường, tuỳ thời có thể xảy ra tai nạn giao thông, anh đang sống ở tầng 35, nếu nhỡ xảy ra hoả hoạn nói không chừng cũng mất mạng, mỗi ngày anh còn phải ăn cơm ở gần công ty, trên đường khả năng bị vật gì rơi trúng đầu, còn có khi gặp phải tội phạm cướp giật hay thậm chí phần tử khủng bố, không cẩn thận cũng có thể rớt xuống mương, tiềm tàng nhiều nguy hiểm như vậy, em có nguyện ý ở lại bên anh không?”
Mộ Gia Niên không trả lời nhưng trong điện thoại đã phát vang tiếng cười của cô.
“Ban nãy, hành khách trên phi cơ đều đã mất khống chế, rất nhiều người viết di ngôn. Em phải đặt tinh lực vào điều khiển, không thể viết, nhưng nếu muốn em viết, anh biết em sẽ viết gì không?”
“Viết gì?”
“Em yêu anh.”