Hãng hàng không:
Nam Hàng – gạch bỏ.
Quốc Hàng – gạch bỏ.
Hải Hàng – gạch bỏ.
Lam Ưng. – gạch bỏ.
Nhìn notebook của Lãnh Nham, Lãnh Tuyết chán nản bĩu môi: “Anh chuẩn bị lục tung hết tất cả các hãng hàng không từ Trung Quốc sang đến Pháp thật đấy à?”
Lãnh Nham gật đầu: “Chứ còn gì nữa.”
Anh đã thuê người điều tra tất cả hồ sơ lý lịch của toàn bộ nữ phi công của các hãng hàng không, tuy có phần gian nan và tốn thời gian, nhưng anh tin rằng chỉ cần kiên trì, rồi cũng sẽ có ngày anh tìm ra.
“Thế nếu không tìm ra thì sao? Dù cô ta không lừa anh thì cũng chưa chắc nằm trong các hãng hàng không của hai nước này.”
“Vậy thì lật tung cả thế giới này lên.”
“Ôi má ơi, đáng sợ quá.” Lãnh Tuyệt sợ tới mức tặc lưỡi liên hồi, “Sao anh không dứt khoát đăng cái tin thông báo tìm người ấy, tiêu đề là: [Tìm cô gái đã “chiếm đoạt” tôi], chắc chắn sẽ làm cộng đồng mạng điên đảo, nói không chừng cô nàng kia cũng biết được, có điều dù cô ta có thấy được chắc cũng không tới tìm anh đâu.”
Lãnh Nham lườm nguýt con em gái một cái, mặc vào áo khoác ra cửa.
Lãnh Tuyết lẽo đẽo theo anh ra khỏi cửa: “Cuối tuần mà anh còn tăng ca à? Sao anh bảo công việc chưa hoàn thành thì có thể xin nghỉ phép hai ngày cơ mà?”
“Hôm nay công ty mời người về giảng dạy.”
Nơi Lãnh Nham làm việc là trong một công ty kỹ thuật điện ảnh có tên “Ma Ảnh Ánh Hoạ”, là một chi nhánh của tập đoàn Đoàn Phong Hoa Pictures nổi danh cả nước. Công việc chỉnh lý kỹ thuật điện ảnh không quy định thời gian làm việc cố định như những ngành nghề khác, thời gian làm việc của họ thường căn cứ vào lượng công việc nhận trên tay, nếu deadline gấp gáp thì việc thức đêm tăng ca là chuyện quá đỗi bình thường.
Trong nhiều ngày qua do phải đẩy nhanh tiến độ công việc cho một chương trình truyền hình thực tế nào đó nên hầu hết mọi người đều đã kiệt sức, mà vị editor film/video (người chỉnh sửa chuyên nghiệp) nổi tiếng thế giới được công ty mời về này trước đó có việc đột xuất nên phải đổi lại lịch trình, quyết định buổi hội giảng vào ngày hôm nay, vì thế mọi người cũng đành cố chống đôi mắt đã đỏ lừ của mình lên nghe. Ai biểu người ta có tác phẩm đạt giải biên tập xuất sắc nhất của Oscar chứ.
Có thể mời một nhân vật tầm cỡ đến giảng dạy một vài kinh nghiệm và kỹ thuật cũng là điều khó có được, theo cách nói của Phùng Sâm, “Dẫu có cụt cả tay lẫn chân nhưng chỉ cần vẫn còn sống thì nhất định phải tới chứng kiến kỹ thuật điêu luyện của họ.”
Tất cả nhân viên biên tập đều tụ tập hết trong phòng hội nghị đa năng, Lãnh Nham lủi ở đằng sau trông thấy Phùng Sâm và Thái Hành Sơn, vừa mới đặt mông ngồi xuống bên cạnh thì Phùng Sâm đã làm bộ hô to một tiếng khoa trương:
“Sao Thái Tử lại có mặt ở nơi đây thế này? Nơi này là chuyên ngành kỹ thuật, ngài có thể đừng đoạt bát cơm với chúng tiểu dân này được không?”
Lãnh Nham lười thèm phản ứng hắn ta, nhưng Thái Hành Sơn bên cạnh hất cằm chỉ về sân khấu, “Hình như phiên dịch viên không tới, hay Thái Tử đi lên phiên dịch giúp cho mọi người?”
Công việc biên tập chương trình đánh giá trên kỹ thuật, không nhìn vào bằng cấp, thế cho nên có những nhân viên trong phòng thậm chí còn chưa tốt nghiệp hết cấp ba, trình độ tiếng Anh không cao, đúng lúc này lại không có phiên dịch, thế này chẳng khác nào bắt bọn họ nghe niệm kinh. Lãnh Nham xung phong nhận việc lên sân khấu, bắt chuyện với vị biên tập trứ danh mà anh từng có cơ hội gặp khi còn du học.
Nhìn mấy em gái xinh xắn trong phòng đã gạt qua đại sư sang một bên mà hướng ánh mắt đắm đuối vào Lãnh Nham, Phùng Sâm không khỏi than thở: “Trên thế giới này, chuyện đáng sợ nhất không phải là có thằng không những giàu hơn mình lại còn cần cù hơn mình, mà là nó không những giàu hơn mình, lại còn cao hơn mình, đẹp trai hơn mình, có tài hơn mình, thậm chí lại còn ở ngay sát bên cạnh mình, đù moá, đã thế lại còn độc thân, có mặt nó ở chỗ này cả đời này tao cũng không tìm được bạn gái.”
Thái Hành Sơn nhạt nhẽo liếc hắn ta: “Nói như thể không có nó thì mày sẽ tìm được bạn gái ấy.”
Hai người bọn họ đang không nể nang gì mà nhạo báng nhau thì đột nhiên nghe thấy có người hô to vài câu cảm thán kinh ngạc.
“Ổ ôi! Gái xinh kìa!”
“Đồng phục dụ hoặc là đây chứ đâu, đúng lúc lắm!”
Hai người đồng thời quay lại nhìn màn hình, chỉ thấy trên màn hình lớn đang phát một đoạn video quay chậm, dưới khung cảnh một chiếc máy bay màu trắng hoành tráng, một nhóm phi công khoác trên mình bộ đồng phục màu đen chậm rãi bước tới, bước chân vững trãi, khí phách hiên ngang.
Ly màn ảnh gần nhất là một cô nàng tóc đen với dáng người mảnh khảnh, khoẻ khoắn, cô oai vệ, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của cô kết hợp cùng bộ đồng phục đều toả ra khí khái uy phong, lẫm liệt, ấy vậy lại không mất đi vẻ duyên dáng, gợi cảm đặc trưng riêng thuộc về nữ tính.
Lãnh Nham ngớ người. Vị biên tập nói đây là đoạn tài liệu mà ông đang nhận chế tác gần đây, ông mang tới cho mọi người quan sát. Lãnh Nham giúp ông làm chuẩn bị hết thảy, ai ngờ video vừa phát ra anh liền nhìn thấy gương mặt khiến anh ngày nhớ đêm mong kia.
Phùng Sâm đang thảo luận với Thái Hành Sơn về soái ca mỹ nữ trong video thì đột nhiên thấy Lãnh Nham chạy vội xuống sân khấu, xông cửa ra ngoài.
Phùng Sâm bỗng hớn hở, “Tên kia chạy nhanh như thế là do nhìn thấy người đẹp nên kích động đến chảy cả máu mũi à?”
Thái Hành Sơn cười nhạo: “Nếu có tình huống đấy thật thì người đó cũng phải là ông, có dạng gái xinh nào mà hắn ta chưa thấy qua chắc?”
Vì thế hai bọn họ đánh cuộc với nhau, liệu có phải do Lãnh Nham nhìn thấy mỹ nữ nên mới lao ra ngoài hay không, kết quả Thái Hành Sơn thua còn cái quần lót.
Bởi vì cho đến tận khi lớp học bắt đầu mà Lãnh Nham còn chưa trở lại, vị biên tập kia buông lời trêu đùa bằng vốn liếng tiếng Trung eo hẹp của mình: Chàng trai trẻ ban nãy vừa trông cô nàng nữ phi công trên màn hình thì đã yêu, vội vàng bay tới nước Pháp để theo đuổi tình yêu đích thực của đời mình.
“Moá, còn có thể như thế được?” Thua cuộc Thái Hàng Sơn muốn đập đầu vào tường, Phùng Sâm thắng cuộc đồng dạng nghẹn họng nhìn trân trối.
Quy công với nhiều lần bay qua lại, Lãnh Nham sử dụng thời gian ngắn nhất bay tới Paris.
Vị editor kia nói tài liệu video ông sử dụng giảng dạy là đoạn quảng cáo chưa chính thức công bố của hãng hàng không nước Pháp, đoạn phim vừa mới quay trong năm nay, cô ấy nhất định vẫn còn đang làm việc tại hãng hàng không này.
Cho tới tận máy bay cất cánh Lãnh Nham mới từ cảm xúc kích động dần bình tĩnh lại, phát giác mình đã hưng phấn quá mức.
Tìm người suốt bao lâu nay nhờ sự tình cờ cuối cùng cũng tìm được, hơn nữa cô đúng là không có lừa anh, vậy chẳng nên cao hứng sao? Máy bay đáp xuống Paris vừa đúng là buổi tối, nhìn đồng hồ, lúc này vẫn còn sớm, rốt cuộc Lãnh Nham vẫn không kìm nổi lòng mà vọt thẳng tới công ty hãng hàng không kia.
Đứng trước cửa toà tổng bộ anh mới tỉnh táo lại, dường như hỏi tìm người vào thời gian này không thích hợp cho lắm, đặc biệt là khi anh còn không biết tên người cần tìm là gì. Ngần ngừ cả hồi lâu, anh đành xổm bên cạnh vành đai xanh, đếm lá rụng thuận theo ý trời.
“Đi vào, không đi vào, đi vào, không đi vào, đi vào, không đi vào…”
Kết quả chưa kịp đếm xong, ở trước một cửa khác của toà cao tầng bỗng nhiên truyền tới một tràng hò reo rộn ràng.
“Marry him! Marry him! Marry him…”
Nghe ra có vẻ là ai đó đang cầu hôn, Lãnh Nham ôm tâm thái xem náo nhiệt chen vào trong đám người, nhưng rất nhanh, vẻ mặt tươi cười trên mặt hoàn toàn đông cứng.
Lấy người con gái làm tâm, mọi người xúm xít quây quanh thành một vòng tròn, nhưng có điều người con gái bị vây ở trung tâm kia chẳng phải chính là người mà anh tìm suốt bao lâu nay hay sao?
Cô vẫn mặc trên mình bộ đồng phục màu đen giành cho phi công hệt như lúc trước, dáng vẻ không khác gì so với lần đầu gặp ở khách sạn nửa tháng trước.
Nhưng giờ đây, trước mặt cô là một ngừoi đàn ông tuấn tú, hắn quỳ một chân xuống hai tay nâng nhẫn. Có người trong đám người rủ rỉ bàn tán, hai nhân vật chính này đã yêu nhau suốt một năm, tình cảm cả hai rất tốt, quả thật là một đôi trời đất tạo thành.