*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Quỳnh cúi đầu, mơ màng nhìn cái tay ở giữa khe rãnh trước ngực mình.
Tạ Trọng Sơn nắm lấy ngực nàng mà thưởng thức, nơi nào nhạy cảm thì xoa nơi đó. Nước non dồi dào tràn ra lòng bàn tay hắn, lại bị hắn vẽ loạn lên bầu ngực. Mùi sữa tanh thơm đã tràn ngập trong khoang tủ nho nhỏ, cộng thêm những hơi thở mờ ám khác, chặn kín tất cả giác quan của nàng.
Thiếu niên ngoài miệng nói muốn làm mưa to đã nhẹ nhàng nắm lấy hạch thịt của Tạ Quỳnh, lại duỗi hai ngón tay đâm vào trong â/m đ/ạo mềm mại chật hẹp của nàng. Hắn nương theo
quy luật cử động của c/ôn th/ịt, dùng ngón tay trêu nàng từng chút từng chút.
"Đủ rồi, huynh đừng làm ở chỗ này..."
Trời mời biết Tạ Quỳnh dùng bao nhiêu sức lực mới có thể nhịn xuống được sự kích thích dưới thân. Nàng không thể không dùng hai tay ấn lên vách tường, mới có thể miễn cưỡng dừng lại.
Tạ Trọng Sơn chỉ nhẹ nhàng phủ lên, ngực dán vào vai lưng nàng, tủi thân chèo kéo: "Không được. Không ở đây thì nàng muốn đi chỗ nào? Chẳng lẽ đi ra cắt ngang chyện tốt của La Chu và tiểu cô nương kia sao?"
Tạ Quỳnh thề với trời là nàng tuyệt đối không có ý kia!
Nhưng mà ở một nơi trời đất u ám không có thần phật, chỉ có Tạ Trọng Sơn đang lôi kéo nàng và chìm đắm vào trong dục vọng với nàng thôi.
Hắn biết rõ từng nhược điểm trên người nàng. Biết vân vê hạch thịt nàng nhẹ nhàng sẽ làm cơ thể nàng không nhịn được mà run rẩy, biết ngón tay véo vào đầu vú sẽ khiến nàng không thở nổi, biết hai ngón tay cùng đâm vào trong cửa h/u/yệt tham lam chật hẹp của nàng sẽ làm nàng không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng.
Trước mắt Tạ Quỳnh bắt đầu mờ ảo, nàng biết mình sắp không nhịn nổi mà tiết ra.
"Nhỏ giọng chút, Trùng Nương, nếu nàng lên tiếng, bị bọn họ nhận ra. Vậy hôm nay chúng ta có thể sẽ mất mặt lắm đấy."
Tạ Trọng Sơn thở hổn hển bên tai nàng.
Hắn đánh giá Tạ Quỳnh sắp không chịu nổi, huyệt thịt dưới ngón tay đã run lên rồi, hắn lại cố tình đâm rút vào lúc này.
"Huynh..."
Trước mắt Tạ Quỳnh chỉ có sự mênh mông, nàng lắc đầu trừng mắt với Tạ Trọng Sơn, bị hắn nghiêng đầu cắn vào đôi môi nàng rồi liếm lên.
"Ta giúp nàng, nàng có chịu giúp ta không? Trùng nương, nàng sờ đi, cứng quá, cương đau quá.:
Hắn là lên tiếng như đang nỉ non, nắm lấy tay Tạ Quỳnh sờ lên c/ôn th/ịt dữ tợn đang căng lên giữa khố hắn.
Đương nhiên Tạ Quỳnh không cần sờ, c/ôn th/ịt cứng rắn kia đã chọc nàng một lúc lâu, nàng còn nghi ngờ hắn không phải là muốn bắn trên lưng nàng hay sao, nếu không thì sao sau lưng lại ướt như đang dính đầy mồ hôi thế?
"Trùng Nương, làm sao bây giờ?" Tạ Trọng Sơn làm theo Tiểu Hồ cơ.
Lấy ra c/ôn th/ịt đã nóng rực nhầy dính, chọc vào vòng eo Tạ Quỳnh, giọng điệu lại vô cùng đáng thương.
Rõ ràng hắn đã kéo Tạ Quỳnh lên một nửa rồi, lại còn hỏi nàng nên làm cái gì bây giờ.
Tạ Quỳnh biết hắn muốn sao bây giờ đâu.
Không còn gì khác là để nàng nâng mông lên, dựa vào trên vách tủ, để hắn ôm vòng qua eo nàng, tiến vào trong cơ thể của nàng ở trong chỗ nhỏ chật hẹp này.
Thứ áp vào eo nàng vừa nóng rực vừa cứng rắn, làm dính ướt dịch nhầy trên người nàng. Khi thứ này nhét vào trong cơ thể nàng, chắc chắn có thể lấp đầy chỗ trống bên dưới nàng.
Nàng chỉ nghĩ như vậy, hai má lập tức nóng lên, huyệt thịt lại chảy nước ra. Cả hơi thở cũng quấn vào nhau với Tạ Trọng Sơn, tiếp tục bị hắn liếm môi quyến rũ.
"Để cho ta vào đi, cầu xin nàng." Thiếu niên thấp giọng dụ dỗ.
Vào thời đó, người ta đã từng bình luận về một bảng danh sĩ, những người nổi tiếng trong bảng đều là những tiểu bối trẻ tuổi đang ở độ tuổi sung sức phong nhã nhất. Văn sĩ thủ thôi, tam lang Thôi gia Thôi Diễm, cách hành văn thật thà đoan chính. Võ quan thì lại do Lưu A Điển của Lưu gia Bình Nam hay dùng một cây trường thương mặc vân cầm đầu. Nhưng theo quan điểm của Tạ Quỳnh, nếu có người bình chọn bảng danh về người vô sỉ hạ lưu nhất trong thiên hạ này, chắc chắn Tạ Trọng Sơn sẽ đỗ Trạng Nguyên, chiếm ngay vị trí đầu bảng.
Sao thiếu niên này lại ham mê tình dục, bá đạo nư thế, hay giả vờ đáng thương, hiểu cách làm nàng đồng ý với hắn như thế?
Tạ Quỳnh khẽ cắn đầu lưỡi Tạ Trọng Sơn, giương mông cọ cọ chỗ cao ngất giữa khố hắn.
Thiếu niên hiểu ý, vén hai tầng váy bên hông nàng lên cao, sau đó nhắm thẳng, thẳng lưng, dùng sức, đưa toàn bộ vào trong.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 103: Cho ta vào đi, cầu xin nàng (H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương