*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trác Y tiến lại rất gần, gần đến nỗi bộ ngực trần trụi đã dán lên trên ngực hắn ta, hắn ta giương mắt là có thể nhìn thấy cơ thể trần trụi quyến rũ của cô nương, thế thì làm sao hắn có thể không hoảng hốt?
Vương tử điện hạ kích động bị huyệt thịt ấm áp ẩm ướt của Tiểu hồ cơ kẹp đến nỗi không nhịn được mà thẳng lưng lên, ngoài miệng vẫn ngoan cố kiên cường như cũ, gần như đã không thở nổi nữa nhưng vẫn muốn khuyên nàng ta tha cho mình.
Cho dù Tiểu hồ cơ thật sự buông tha cho hắn ta, thì hắn có thật sự tình nguyện rời khỏi cơ thể nàng không?
Trác Y với tính tình nhanh nhẹn dũng mãnh đương nhiên không chịu, nàng ta túm lấy tay La Chu đè lên ngực mình. Nàng ta nhìn thấy vương tử không tình nguyện này đẩy ra xong, không hiểu sao lại nắm tay không chịu buông tay, nàng ta lập tức thu lại nước mắt, bắt đầu thở dốc rồi điên đảo ở trên eo hắn ta.
Một đôi nam nữ trên giường đang có trăm mối lo, dây dưa không rõ. Đôi dã uyên ương trong tủ lại càng triền miên quấn quít hơn bọn họ rất nhiều.
Tạ Quỳnh chỉ biết dựa vào vách tủ, cắn môi rên rỉ.
Tạ Trọng Sơn lại vô cùng vất vả. Lại muốn đưa tay xoa nắn cặp vú của cô, lại muốn nắm lấy eo cô mà cọ xát, cho cửa h/u/yệt của cô ăn no đến nỗi mềm ra, âm thanh bên ngoài lúc này lại trở nên lớn hơn.
Anh lên tiếng bên tai Tạ Quỳnh: "Không nhịn được thì kêu ra. Người trên giường cũng đang vui sướng, làm gì có tâm tư nào nghe âm thanh của nàng đâu."
Ý của Tạ Trọng Sơn là thấy Tạ Quỳnh nhịn rất vất vả, chịu cắn môi chứ không chịu rên, lại càng không muốn hôn hắn, mới có một trận quậy phá thấp kém thế này.
Tạ Quỳnh chỉ thấy hôm nay tên trời đánh này đắc ý vênh váo, gần đây thấy nàng hiền với hắn nên càng ngày càng kiêu ngạo ngang ngược. Thường khiêu khích ép buộc nàng còn chưa đủ, lại còn muốn nàng vô sỉ chung với hắn mới chịu.
"Ta đã... Ưm... Ngừng nhúc nhích rồi, đã để cho huynh tiến vào, làm chuyện hạ lưu như vậy. Huynh còn cảm thấy không đủ à?"
Tạ Quỳnh muốn cắn Tạ Trọng Sơn lại không cắn đến được, chỉ có thể nghiêng đầu trong bóng đêm trừng hắn. Nhưng mà người này lại tiến lên giữ lấy môi nàng, nụ hôn mang theo mùi mồ hôi và tiếng thở dốc kéo dài một chút, bắt đầu tủi thân: "Sao thể xem điều này là hạ lưu được. Trùng Nương. Nàng không thích làm việc này, hay là không thích làm với ta? Ta thấy phía dưới nàng kẹp chặt lắm, nước chảy hết dòng này đến dòng khác, chắc chắn không phải không thích làm. Cho nên nàng không thích làm với ta. Có đúng không?"
Hay cho một thiếu niên vừa ngây thơ vừa thông minh, trốn ở trong tủ nghe vài câu than khóc của tiểu Hồ cơ đã giả dạng thành kiểu đáng thương được, kẻ ác lại học được bản lĩnh cáo trạng và dùng rất thành thục. Rõ ràng là người thông minh, lại còn giả ngu giả ngốc, khóc nức nở vài tiếng, lại thích triền miên môi lưỡi với Tạ Quỳnh, làm nàng không nói được gì nên lời.
Nàng dám nói không vui sao?
Tạ Quỳnh cắn lên đầu lưỡi thiếu niên đưa tới, nhẹ nhàng mút vào. Thường xuyên ở bên một kẻ khẩu phật tâm xà như vậy,
cũng giống như bị dính phải mực đen lên người, nàng đã học theo thói xấu rồi.
"Tiểu Sơn ca ca?"
Tạ Quỳnh cố ý kẹp chặt bên dưới, kẹp chặt c/ôn th/ịt kia mà ma sát không ngừng. Tuy rằng rên rỉ ra tiếng nhưng chỉ gọi vang bên tai Tạ Trọng Sơn. Bàn tay xoa ngực nàng bất động, hơi thở của thiếu niên đột nhiên trầm xuống, không biết là bởi vì một tiếng gọi nhẹ nhàng của nàng hay là vì huyệt thịt phía dưới của nàng bọc chặt c/ôn th/ịt của hắn.
Thịt mềm trong huyệt mềm mại ướt át quấn chặt côn thịt theo ý của chủ nhân, thiếu niên ra vào cũng gặp một chút trở ngại, cảm giác vui sướng gần như có thể coi là một sự hồi hộp.
Tạ Quỳnh muốn làm mấy chuyện xấu, sao hắn không biết?
"Nếu nàng gọi ta một tiếng, ta mà không cho nàng thì chẳng phải là có lỗi với nàng sao?"
Trên trán Tạ Trọng Sơn đổ mồ hôi, cười đến dịu dàng, giữ xương hông của nữ tử và dán hai tay lên ngực, túm chặt phía sau, nương theo sức lực lớn mà đâm mạnh c/ôn th/ịt vào trong.
Hắn luôn có nhiều điều quá đáng và không hề cố kỵ hơn nàng rất nhiều, còn cô nương vụng về này luôn ỷ vào sự ngây thơ lớn gan của mình mà trêu chọc hắn, cũng không nghĩ lại, ngoài việc bị hắn làm mạnh một chút thì nàng có khả năng gì nữa?
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 105: Không nhịn được nên kêu ra tiếng (H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương