*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai má Tạ Quỳnh tự giác đỏ lên thành rặng mây tía, trong lòng cuồn cuộn, muôn vàn lời nói muốn bật ra. Trái tim đang nhảy đến nỗi không hình dung được, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng trước.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn. Trong đầu trống trơn, đã quên mất việc cần khiển trách La Chu, cũng không nhớ tới việc thương hại tiểu Hồ cơ, lại càng không nhớ tới hai thiếu niên mà mình từng hứa hẹn.
Đều do Tạ Trọng Sơn, ai có thể ngờ hắn đột nhiên nói về chuyện này đâu?
Nàng cong mắt, trong mắt lấp lánh sáng ngời, gật đầu trong vô thức, trả lời: "Được."
Làm gì còn lý do nào để từ chối, tình cảm trong trái tim bắt đầu dâng lên cùng với trong đôi mắt của thiếu niên thong thả như ánh trăng. Ngoại trừ gật đầu thì còn có thể làm cái gì?
Cốc tắc đồng thất, tử tắc đồng huyệt. Dư vị không thể tin nổi, giống như mặt trời ban ngày.
Tạ Quỳnh lặng lẽ ước nguyện với mặt trăng và mặt trời, một ngày trong tương lai chắc chắn nàng sẽ gả cho Tạ Trọng Sơn, lúc còn sống cũng sẽ ở chung một nơi với hắn, cho dù có chết cũng muốn chôn cùng nhau.
"Được, lát nữa tới chùa Ma Già xong, chúng ta sẽ thành hôn."
Tạ Trọng Sơn mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thong dong, nhưng âm cuối run rẩy đã khiến hắn bị lộ sơ hở.
"Trong chốc lát, hôm nay? Sao lại... Sao lại gấp như thế?" Tạ Quỳnh ngạc nhiên, chỉ còn hoảng hốt và cả hoảng hốt.
"Không sao. Ta đã nhờ La Chu bố trí trong chùa Ma Già từ sớm rồi, tăng nhân ở đó đã lo liệu cho hôn sự, mọi thứ đều xong rồi."
Tạ Trọng Sơn không nhịn được mà cầm tay Tạ Quỳnh đặt bên môi hôn.
Sao mà không nóng nảy?
Hai người trước kia như thế, nếu hắn cũng thảnh thơi giống vậy, nói gì mà báo được thù xong rồi cưới vợ đấy, biết đâu đến lúc đó người thành hôn với nàng lại không phải hắn nữa?
Xe lạc đà dừng lại đúng lúc.
Bên ngoài lớp lụa trắng thuần mỏng manh là chùa Ma Già kỳ lạ dữ tợn.
Trong chùa có cây to mọc ngàn năm rồi, mùa hoa kết thúc. Hoa rơi đầy rực rỡ lãng mạn, hoa màu đỏ rơi bay đầy trời, cướp đi tất cả màu sắc đẹp đẽ của bức tranh phong cảnh, còn xinh đẹp hơn những dải vải đỏ rất nhiều.
Tạ Quỳnh nắm tay Tạ Trọng Sơn, thực hiện nghi lễ của người Hán dưới tàng cây kỳ diệu của người Hồ.
Nhất bái trời đất nhật nguyệt, nhị bái cha mẹ thân tọc, cuối cùng thiếu niên mắt phượng đẹp đẽ nhìn vào Tạ Quỳnh đang vô cùng bối rối ngượng ngùng, vừa trịnh trọng vừa vui mừng cúi đầu thật sâu để hành lễ.
Có thần phật trên cao làm chứng, đám mây đỏ như lửa và cây thần trường thọ linh thiêng chủ hôn cho bọn họ, hôm nay trên thế giới này có thêm một đôi vợ chồng.
Phu quân mang họ của thê tử. Rốt cuộc cũng có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh nàng, che mưa chắn gió cho nàng.
Lưỡi kiếm sắc bén suốt ngày rong ruổi vì không chốn dung thân hôm nay đã có nơi để về, được vào vỏ an toàn, tình nguyện quét sạch mọi chướng ngại vật trước mặt chủ nhân cho người.
Thiếu niên mặc quần áo vải bố trốn ở trong bụi hoa lén nhìn tiểu tỷ xinh đẹp nay đã được đền bù, kết tóc trở thành phu thê với tiểu thư vào hôm nay, ân ái vĩnh viễn khong rời.
Tình yêu của thiếu niên này lại tràn đầy và mãnh liệt như thế, ngày qua ngày bị lạnh nhạt coi thường, trong lòng lại toàn khoảng không, khi lấp đầy khoảng không thì mãi mãi lại vui mừng không thể kìm chế với người mình yêu tha thiết.
Tạ Quỳnh chỉ biết kinh ngạc. Nàng là tự gả mình đi đó à?
Hoảng hốt và vui mừng cùng đạt tới đến đỉnh khi vào ban đêm.
Vì cánh tay Tạ Trọng Sơn bị thường nên chỉ có thể nghiêng người, vùi đầu vào giữa hai chân Tạ Trọng Sơn, cửa h/u/y/ệt đang chậm rãi chảy nước, gọi tên Trùng Nương hết lần này đến lần khác. Đợi đến khi tiểu thê tử của mình đỏ bừng hai má thở hổn hển, hắn mới lập tức ngậm lấy đế thịt, điên cuồng mà liếm.
Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt, khiến cho xuân thủy nhộn nhạo. Khi liếm đế thịt, chiếc mũi cao ngất vừa mới vừa mới chọc đúng vào da thịt nhạy cảm ở âm hộ, khiến cho Tạ Quỳnh không thể chịu nổi, kêu nhẹ một tiếng.
Tạ Trọng Sơn lại liếm xuống.
Đầu lưỡi thay đổi chỗ, lập tức chen vào huyệt thịt tràn ra, mũi đâm vào giữa, cũng đúng lúc đụng phải đế thịt vừa mới bị bắt nạt. Hắn liếm cắn rồi hít thở, đầu lưỡi giống như c/ôn th/ị/t, liếm quanh trong â/m đ/ạo ấm áp ướt át. Khi thở dốc hơi nóng làm ấm đế thịt, mũi cũng chạm vào nhẹ nhàng.
Tạ Quỳnh lại bất cẩn, không có tiền đồ mà tiết ra. Đây cũng là đêm đầu tiên bọn họ hợp hoan.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 109: Sao có thể không nóng nảy? (hơi H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương