“Trùng Nương?”
Tạ Trọng Sơn dừng xe ngựa đứng vững ở bên đường. Nhấc màn xe lên, đỡ Tạ Quỳnh trông tiều tụy đứng dậy từ trong một đống hỗn độn.
Tạ Quỳnh ngẩng đầu, bị cơn nôn mửa bất thình lình xảy ra bức ép chảy nước mắt. Ánh nước trong suốt trong mắt, càng nhìn càng thấy đáng thương.
“Ta không sao… Oẹ…”
Mới vừa rồi nàng còn đỡ lấy tay Tạ Trọng Sơn, bởi vì trong dạ dày đang có cảm giác sôi sùng sục và lại rất khó chịu, cũng may sáng sớm nàng chưa ăn gì, chỉ nôn khan một chút rồi ngừng. ∫yeungontinh.vn∫
Tạ Trọng Sơn nhìn mà lo lắng, lại càng căng thẳng hơn.
Cũng không biết rốt cuộc là không chăm sóc tốt chỗ nào mà lại khiến cho nàng khó chịu đến như thế. Hắn chỉ biết lái xe ngựa cả quãng đường và tự trách ngàn vạn lần, cho rằng đó là vì sự mệt mỏi tích tụ lại trong chuyến đi gây ra.
Vì thế khi đại phu vuốt râu bắt mạch cho Tạ Quỳnh cách một lớp vải bố, xong rồi chúc mừng Tạ Quỳnh với khuôn mặt giãn ra, hắn đã thực sự bị hoảng sợ.
“Chúc mừng phu nhân, phu nhân có thai rồi.”
Lão y sư đã quen với những đôi phu thê trẻ ngạc nhiên ngây người, cũng không vòng vo gì nhiều với đôi phu thê trẻ đang kinh ngạc này. Chỉ lấy gối bắt mạch rồi soạn phương thuốc.
“Đảng Sâm hai tiền, Bạch Thuật ba tiền, Hoàng Kì năm tiền, Bạch Thược…, Sắc trong nước ấm, một ngày một lần. Phu nhân cẩn thận thân thể, không thể lo sợ quá mức, nên tránh bị xóc xe ngựa lúc mang thai.
Đại phu đẩy phương thuốc tới, lại mở to đôi mắt có chút mờ nhìn đôi phu thê, nam tử cao lớn tuấn tú, nữ tử dung mạo mềm mại, đúng là một đôi bích nhân ân ái xứng đôi, chỉ là tuổi trẻ ân ái cũng phải e ngại khi mang thai.
Ông dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tiểu lang quân cũng phải tiết chế một chút lúc làm chuyện phòng the. Không thể lỗ mãng được đâu, bốn tháng đầu nên ở riêng phòng với phu nhân.”
Tạ Quỳnh nhẹ nhàng a một tiếng, tiểu lang quân vẫn còn thất thần đang phản ứng lại từng bước, bản thân đúng là có thai.
Nàng vừa vui mừng vừa hoảng hốt, nắm tay Tạ Trọng Sơn. Nhưng khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên đang cứng lại, ngơ ngác nhìn lão y trước mặt: “Vì sao phải ở riêng phòng bốn tháng, vậy từ sau tháng thứ tư…”
Tạ Trọng Sơn hỏi theo lời nói của lão y, tới lúc Tạ Quỳnh xấu hổ lắc đầu liếc mắt với hắn một cái, hắn mới nhận ra vừa rồi bản thân đã… ngu ngốc điên khùng như thế nào trong đôi mắt e lệ của nàng.
“Trùng Nương, ta sắp làm phụ thân rồi… Là thật, không phải nằm mơ?”
Tạ Trọng Sơn nói năng lộn xộn, nửa quỳ xuống dưới nhìn hai má của Tạ Quỳnh vừa xinh đẹp tuyệt trần vừa mang theo sự ngây thơ, lại sờ sờ cái bụng còn bằng phẳng kia, không hề nhìn ra bụng một chút nào. Vẫn còn cảm thấy mình đã nghe lầm rồi.
“Đúng, chúng ta sắp làm cha làm nương rồi.”
Tạ Quỳnh cười, để lộ ra hàm răng trắng đều, trái tim vẫn còn trôi nổi trên mây, có cảm giác không thật.
Trong bụng nàng đã có thêm một đứa nhỏ rồi à? Đứa nhỏ này là nam hài hay nữ hài đây? Lớn lên rồi sẽ giống nàng hơn hay giống Tạ Trọng Sơn hơn đây? Bọn họ nên đặt tên cho đứa bé là gì? Sau này lớn lên thì nên dạy đứa nhỏ đọc sách hay là võ nghệ?
Lão y đã nhìn quen những đôi phu thê mất bình tĩnh nghe tin vui xong, ông cũng nói thêm gì, chỉ vuốt bộ râu nhợt nhạt của mình.
Lại xem xét màu trời tối mờ không rõ ở bên ngoài, ước tính thời gian.
Ông thúc giục Tạ Trọng Sơn còn chưa hoàn hồn lại từ trong sự ngạc nhiên: “Tiểu lang quân còn không mau đi hiệu thuốc bốc thuốc đi? Mấy ngày gần đây quan điển dược trong thành thu nhận hối lộ, ăn chia kho thuốc. Đã bị tuần án đại nhân mới tới xét xử. Hàng ngày tuần án đại nhân dẫn người đi kiểm tra thực hư các hiệu thuốc tỏng thành. Nếu ngươi đi trễ, lão hủ sẽ khó đảm bảo các ngươi có thể mua đủ dược liệu đấy.
Tới gần Tây Bắc xa xôi. Mua bán dược liệu ở từng châu đều do quan phủ kiểm soát, muốn mua bán dược liệu đều phải đăng ký và nộp sổ lên quan phủ.
Y quán muốn chẩn bệnh cho dân chúng thì chỉ có thể thu tiền chẩn bệnh. Bán thuốc tư nhân thì sẽ bị xử theo tội phản quốc thông đồng với địch.
Cũng may hiệu thuốc cách y quán không xa. Tới đó giờ hai nơi đó ở Liêu Châu luôn gắn bó cộng sinh cùng nhau, ra cửa y quán, quay đầu cũng có thể nhìn thấy bảng hiệu của hiệu thuốc.
Đúng lúc xe ngựa bị buộc vào một con hẻm hẻo lánh đối diện với y quán và hiệu thuốc, trong gió còn có khí lạnh.
Tạ Trọng Sơn đỡ Tạ Quỳnh trở lại trên xe ngựa, muốn nàng ở trong xe chờ một chút. Bản thân thì ôm phương thuốc an thai định thần và bước vào hiệu thuốc.
Tiểu nhị hiệu thuốc đang chớp mắt ngái ngủ tháo tấm ván cửa xuống, còn đang vẩy nước quét dọn, gọi chưởng quầy ra chào hỏi khách hàng, lại cầm chổi lên, đang chuẩn bị quét bụi ở trước một lúc thì thấy một đội người ngựa màu áo xam đang tiến đến từ ngã tư đường xa xa.
Thiếu niên lang quân đứng đầu cưỡi trên một con chiến mã.
Quan phục màu xám, thắt lưng ngọc bích. Thân hình gầy yếu phong lưu, khí chất kiêu ngạo và quý phái, đúng là tuần án đại nhân mới tới của thành Liêu Châu.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 113: Chúng ta sắp thành cha và nương rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương