“Trùng Nương. Nhưng mà tới giờ điều ta muốn chỉ có nàng, vẫn chỉ có nàng.”
Tạ Trọng Sơn ôm lấy mái tóc mềm mại của người dưới thân, nghe tiếng khóc mờ mịt của nàng. Nước mắt của nàng không ngừng được. Hắn lập tức hôn hai má nàng, trừ điều đó ra thì hắn không biết mình có thể làm cái gì nữa. Tình yêu của hắn tươi đẹp và rẻ tiền như hoa mùa xuân. Sinh trưởng từ năm này qua năm khác, cũng không chỉ tàn lụi từ năm này qua năm khác. Chỉ còn chờ đến lúc gió xuân ấm lên, sẽ chui lên lần thứ hai từ dưới đất, đón gió dựng thẳng đứng, với tới đám mây cao cao kia.
Cuối cùng tướng quân và thê tử của hắn cũng ngã vào nhau.
Tạ Quỳnh khóc đến mệt, muốn đẩy Tạ Trọng Sơn ra, nhưng hắn vẫn đang cầm hai má nàng, cúi đầu tự suy nghĩ: “Nàng luyến tiếc ta, cứ ở bên cạnh ta là tốt rồi, ở bên cạnh ta thật lâu, để A Châu cùng ở với chúng ta, có được không? Sau này nàng cũng không cần để nàng ấy gọi nàng là a tỷ, cũng không cần một mình đi báo thù, cũng không phải đi báo thù một mình, ta giúp nàng, ta sẽ đi cùng nàng.” Nam tử mắt phượng liễm diễm vẫn giống như trước đây, hôn nhẹ lên mi tâm nàng, cúi đầu cầu xin nàng: “Đồng ý với ta, được không?”
Tạ Quỳnh không còn cách nào từ chối hắn. Nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, Tạ Trọng Sơn lại muốn hôn lên môi nàng.
“Chân đau.” Nàng đẩy hắn ra, nam tử cũng không dừng động tác lại, tìm thuốc mỡ đến bôi thuốc cho nàng.
Ngực Tạ Quỳnh được bọc lại, bờ vai trắng trẻo trơn mượt phát ra ánh sáng xanh ngọc trong màn đêm, nàng vẫn để lộ đôi chân ra, còn được Tạ Trọng Sơn ôm vào trong lòng. Đầu ngón tay ấm áp của nam tử bôi một ít thuốc mỡ trên cổ chân nàng, vô cùng ấm áp. Hắn vẫn nhẹ nhàng hỏi nàng: “Còn đau không?”
Tạ Quỳnh lắc đầu, vốn cũng không quá đau. Chỉ là nàng muốn nhìn thấy hắn, nàng từng nghĩ rằng mình sẽ không thể nhìn thấy hắn nữa.
Nhưng hiện giờ hắn đã trở về, là một nam tử chân thật, ấm áp, bằng xương bằng thịt.
Không phải hình bóng mà nàng mơ thấy, cũng không phải là một bộ xương khô, thật tốt quá.
Tạ Trọng Sơn cũng nhìn thê tử chỉ biết lắc đầu gật đầu của hắn, nhìn thế nào cũng không nhìn đủ. Hắn đã bôi thuốc mỡ lên xong, nghiêng người nằm xuống bên cạnh nàng, tán gẫu về việc nhà, bàn tay cũng cho vào trong bọc ngực, xoa nắn hai bên ngực mềm mại của nàng.
“Sao lại lớn hơn một chút thế? À, là bởi vì nuôi dưỡng nữ nhi của ta.”
∫yeungontinh.vn∫
Hắn kéo chăn lên rồi chui vào nằm chung, ôm cả người nàng, trán bọn họ dán vào nhau, cánh tay kề sát cánh tay, hơi thở nóng rực của nam tử trêu chọc thần kinh trong tim nàng, có lẽ bởi vì ánh mắt của hắn càng lúc càng nóng bỏng. Nàng hôn nhẹ hắn, gật đầu: “Đúng vậy.”
Nàng vẫn đang thuộc về hắn, nàng vẫn đang ái mộ hắn, nàng vẫn đang là thê tử của hắn, bầu ngực của nàng cũng lớn hơn một ít vì đứa nhỏ của bọn họ.
Đây đều là sự thật, cho nên không có gì xấu hổ cả.
Tạ Trọng Sơn cúi đầu cười rộ lên, bàn tay vẫn đang phủ lên trên ngực nàng: “Mấy năm nay ta đã nghĩ rất nhiều. Lúc ta nhảy vào giữa sông từ trong đống đất đá bao phủ, ta chỉ nghĩ muốn gặp lại nàng. Sau đó may mắn được người ta cứu, nằm ở trên giường dưỡng thương, ngày ngày nhìn chằm chằm vào màu xanh ở trên đầu, ta chỉ nghĩ ta mãi mãi không yêu nàng nữa. Sau đó, vết thương của ta lành lại, ta theo người khác đi đánh giắc, nhìn thấy vô số sinh mệnh khác, khi đó ta nghĩ, ta vẫn muốn trở về tìm nàng. Cho dù nàng có sinh hay không sinh con của chúng ta ra, cho dù nàng có gả cho người khác hay không, cho dù nàng không còn nhớ được ta, ta đều phải trở về tìm nàng.”
Sau khi tìm được thì sẽ cướp về. Cứ cố gắng thêm một chút. Chỉ cần giống một đôi phu thê bình thường, thích nhau một chút, yêu nhau một chút, giữ lại sự hâm mộ không quá nhiều, chỉ làm một đôi phu thê bình thường với nàng.
“Bây giờ ta vừa thấy nàng khóc, vừa thấy nàng cười. Ta vẫn muốn dâng lên trái tim cho nàng. Nếu trên đời này không có nàng, ta sống không có ý nghĩa.”
Cảnh xuân ấm áp, hoa hồng rực rỡ. Khi gió mạnh thổi qua, một vài con chim hạc bay lướt qua khu vườn đầy màu xanh đỏ kia.
Tướng quân áo lông cừu trắng e ngại ái mộ quá mức thì phu thê sẽ bất hòa, nhưng khi nhìn thấy thê tử ở trong bụi hoa hải đường thì hắn mới giật mình, đã đến lúc mùa hoa hải đường cuối xuân nở.
Tạ Quỳnh được dỗ dành đến nỗi nước mắt lưng tròng, đang muốn hôn hắn thêm vài cái thì chỉ thấy nam tử mỉm cười nói chuyện, vô cùng nhã nhặn, cũng vô cùng tuấn tú nho nhã: “Cho nên, nàng có thể nói với ta, mấy năm nay không có ta, lúc ngực nàng trướng sữa thì nàng sẽ làm sao không?”
Hắn véo đầu v* của nàng, ngón tay đầy vết chai bắt đầu cọ lên núm vú ướt át, vân vê vài cái, lại trào sữa ra, núm vú căng cứng dựng thẳng đứng, tê ngứa một cách kỳ lạ.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 125: Hình như ngực lớn hơn chút à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương