*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Trọng Sơn không lên tiếng, dời từ trước phần cổ mềm yếu của nữ nhân về phía trước ngực nàng, hắn ngậm lấy một bên, bàn tay thì sờ qua một bên còn lại, bầu ngực mềm mại, núm vú vừa mới được vuốt ve vừa rồi giờ vẫn còn đang dựng thẳng đứng. Hắn bọc lại bằng đầu lưỡi, dịu dàng và cẩn thận, làm như nàng rất đau, chỉ hút sữa của nàng một cách chậm rãi, bàn tay lại phủ lên một bên còn lại nắn bóp, sữa tràn ra, hắn lại chấm vào vẽ loạn trên bầu v/ú nàng như cũ.
Mùi sữa thoang thoảng dâng lên trong màn, mùi thơm của nữ tử tràn ngập trong mảnh đất này lần đầu tiên.
Tạ Quỳnh nhìn màn sa trên đỉnh đầu, bắt đầu ngâm nga. Đây không phải là đang dỗ Tạ Trọng Sơn, quả thật hắn đã liếm đến nỗi làm nàng động tình mất rồi, liếm bên này xong lại đổi sang bên khác, đầu v* bị thấm ướt lộ ra tiếp xúc với khí lạnh trong không khí, nhạy cảm nên tiếp tục tràn sữa ra bên ngoài.
Tạ Quỳnh không chịu nổi, nàng ôm Tạ Trọng Sơn ấn vào trong bầu ngực mình, hy vọng hắn có thể hút ra nhiều sữa chút, cũng hy vọng hắn có thể biết điều hơn, làm ra một số chuyện
khác nữa. Nàng cong eo giật giật, hơi thở gấp, giọng điệu lại rất thản nhiên: "Phía dưới cũng muốn."
Nam tử chôn trong đầu nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên được, nuốt sữa trong miệng xuống, trên má có cả mồ hôi và nước mắt, còn có chút sữa. Nhưng phía dưới hắn đã phồng lên, còn đang ở trên đùi nàng: "Phải liếm trước sao?" Hắn hỏi vô cùng tha thiết, bàn tay nắm vú vắt ra một dòng sữa, không kịp chờ đến tiếp tục lấy lòng nàng.
Tạ Quỳnh gật đầu cười. Tạ Trọng Sơn cúi đầu xuống trước để liếm một dòng sữa tràn ra từ trên ngực nàng, xong rồi lại hôn lên tiểu hu/y/ệt phía dưới nàng.
Hắn vốn không muốn lãng phí. "A "
Là tiếng thét chói tai của đứa nhỏ.
Tạ Trọng Sơn hoảng hốt, cuống quít kéo chăn ra phủ lên Tạ Quỳnh, A Châu thì nhìn thấy nước mắt còn chưa khô ở trên má nàng, còn có cả bộ dạng xấu hổ vừa rồi của hai người.
"Người xấu! Người xấu! Ngươi tránh ra! Không được bắt nạt
nương của ta!"
A Châu xông lên đẩy Tạ Trọng Sơn, trong tay nàng ấy sáng lóe lên làm Tạ Trọng Sơn giật mình, hắn lập tức phất tay hất thứ trong tay nàng ấy ra.
Là một đoản đao với phần cán đẹp đẽ, chuôi đao khảm bảo thạch xanh biếc. Là đao của Chiêu nhan.
"A "
Lại một tiếng thét chói tai khác, lần này là của Chiêu Nhan.
Nàng ta đuổi theo A Châu tới đây, chỉ thấy Tạ Trọng Sơn quần áo không chỉnh tề, còn có Tạ Quỳnh được bọc lại trong chăn. Chiêu Nhan chưa từng trải qua chuyện này, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, thét chói tai. Cũng may nàng ta nhận ra không ổn, lại che miệng nuốt xuống.
A Châu đã bổ nhào vào trên người Tạ Quỳnh trong khi Chiêu Nhan thét lên chói tai, khóc thê thảm giống như Tạ Quỳnh trước kia, trên răng cửa lộ ra một lỗ thủng đen, khi nói chuyện dễ bị lọt gió.
"Xin lỗi a nương, A Châu vô dụng, không nên bị người ta dùng đồ lừa đi. Không nên xem người xấu thành người tốt."
Nàng khóc thút thít, còn trừng mắt nhìn Tạ Trọng Sơn và Chiêu Nhan đang xấu hổ trong phòng, che miệng khóc nức nở: "Các người đều là người xấu, bắt nạt a nương của ta! Còn bắt nạt ta nữa!"
Nàng lại chỉ vào Tạ Trọng Sơn gào khóc: "Vì sao ngươi phải giành a nương với ta? Chính ngươi không có sao? Ta còn xem ngươi là người tốt nhất thiên hạ nữa, vì sao muốn ăn mẹ ta chứ..."
Bộ dạng của đứa nhỏ vừa đáng yêu lại vừa buồn cười, chỉ là... Đứa nhỏ này xui thật!
Tạ Quỳnh vội vàng đưa tay che miệng A Châu lại. Nàng ấy mà gào nữa thì người bên ngoài doanh trướng sẽ biết vừa rồi bọn họ đã làm cái gì. Nàng chỉ có thể dỗ A Châu trước: "Được rồi, hắn không có bắt nạt ta, ta không sao."
A Châu còn đang khóc thút thít.
Nữ tử quần đỏ vừa bất cẩn xong cũng đã phục hồi tinh thần, nàng ta hung dữ trừng mắt với Tạ Trọng Sơn, lập tức bụm mặt chạy ra ngoài.
Tạ Trọng Sơn lại chỉ ghé vào trước mặt A Châu dỗ nàng ấy.
"Hài tử ngoan, đừng khóc, ta chỉ là..."
Hắn thật sự không nói được mấy lời như không bắt nạt Tạ Quỳnh, dù sao hắn cũng hại nàng rơi nước mắt nhiều như vậy.
Tạ Trọng Sơn nhìn Tạ Quỳnh với ánh mắt cầu cứu, Tạ Quỳnh lại nhẹ nhàng che miệng A Châu lại. Nàng cười hỏi: "Ta xem xem, răng làm sao đây?"
A Châu thấy Tạ Quỳnh cười, lại thấy nàng không hề sợ Tạ Trọng Sơn chút nào, tiếng khóc lập tức dừng lại.
Nhưng Tạ Quỳnh vừa mở miệng đã hỏi về chuyện đau lòng của nàng ấy, nàng ấy lại bắt đầu khóc cực kỳ thảm thiết: "A Châu biến thành người quái dị rồi, bị rớt răng cửa, sau này A Châu sẽ không gọi là A Châu nữa, đổi tên thành A Sửu, a nương... Oa!"
A Châu vừa muốn che miệng lại, xưa này nàng ấy đều nhịn rất tốt, cho tới bây giờ vẫn chưa gọi sai, hôm này tình thế cấp bách, lại lộ ra trước mặt người xấu.
Tiểu hài nhi vừa khóc vừa cầu xin a nương của mình giúp đỡ, a nương của nàng ấy chỉ cười mở miệng nàng ấy ra: "A Sửu, há ra cho a nương nhìn xem."
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 127: Phía dưới cũng muốn (hơi H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương