*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Phạt ta? Còn nhận ra ta là ai không?"
Tạ Trọng Sơn đứng dậy, sờ soạng một cái hộp gỗ. Tiện tay đặt lên trên giường, quay về phủ lên trên người nữ tử trên giường lần nữa.
Lúc này Tạ Quỳnh say thật. Nàng đã mềm nhũn thành một bãi bùn, mơ mơ hồ hồ nhìn xuyên qua ngọn đèn dầu, cũng có thể nhìn ra trên người mình là một nam tử, không giống như một cây củ cải như A Châu.
"Tạ Trọng Sơn, huynh lại làm sao vậy?"
Nàng suy nghĩ mông lung rồi ôm lấy hắn, kéo hắn lại hôn môi.
Đương nhiên Tạ Trọng Sơn tình nguyện, tùy ý để cho Tạ Quỳnh mổ mấy cái trên má mình, trong lòng dâng lên hàng ngàn cảm giác ấm áp: "Thông minh đấy, rốt cuộc lần này cũng nhận ra ta rồi này."
"Huynh còn nói mê sảng gì đó... Nóng quá..." Cảm giác say làm đổ mồ hôi, Tạ Quỳnh bị chăn mềm trên giường bọc lấy, lập tức
đổ một thân mồ hôi, lúc này Tạ Trọng Sơn lại như một cái bếp ấm vây quanh nàng, có vẻ mặc hơi nhiều quần áo rồi.
Nàng tự kéo vạt áo ra, làm lộ ra hơn phân nửa bả vai trắng như bạch ngọc, lại dựa vào trong lồng ngực Tạ Trọng Sơn, không tự giác mà dụ dỗ hắn. Bộ ngực mỹ nhân lộ ra một nửa, khe rãnh trước ngực như có như không, Tạ Trọng Sơn nhìn đến quen mắt, đơn giản là đưa tay kéo toàn bộ vạt áo trước ngực nàng ra.
Hai đầu v* trên hai bầu ngực mềm mại được áo lót màu vàng nhạt bao lại đã dựng đứng lên, tạo ra hai chỗ lồi lên trên áo lót, còn có dòng sữa màu nhạt.
"Mấy ngày trước bảo người ta kiểm kê khố phòng, ta tìm được một ít thứ tốt, nghĩ nàng chắc chắn không chơi, hôm nay mang riêng đến đây để chơi với nàng.
Tạ Trọng Sơn ác độc nắm hai bầu v/ú, nói chuyện chậm rãi với Tạ Trọng Sơn.
Mùi sữa trên áo lót nhanh chóng tản ra, Tạ Quỳnh nhíu mày kéo cổ tay hắn: "Đã là người lớn rồi, còn chơi cái gì... Huynh buông ta ra trước đã, ngứa quá."
Hắn không chỉ véo mà còn xoa nắn, n/úm v/ú bị hắn chơi đùa cách một lớp áo, vừa nhạy cảm vừa tê dại giống nhau, cảm giác cơ thể không thể giả được, hắn lại véo, phía dưới cũng chảy nước. Có lẽ là bắt đầu chảy nước rồi, nhưng mà nàng vẫn chưa nhận ra.
Tạ Quỳnh cảm thấy trong đầu càng mơ màng hơn.
Tạ Trọng Sơn cầm thứ vừa mới lấy ra trong hộp gỗ, bàn tay ấm áp nắm lại.
Khi mở tay ra lần nữa, một cái chuông bạc sáng rực trơn láng đã run lên trong bàn tay hắn, mắt chuông nho nhỏ, kêu đinh đang, trên chuông có treo một sợi dây lụa làm bằng chỉ vàng. Tạ Trọng Sơn ôm lấy sợi chỉ vàng kia, lắc lư chiếc chuông run rẩy đó trước mặt Tạ Quỳnh liên tục.
"Đây là thứ bị tịch thụ khi chúng ta đánh xuống phía nam, tên là chuông Miến Điện. Chơi vui lắm, chúng ta thử xem được không?"
Tạ Trọng Sơn chỉ nói tên của thứ này, là đang xem thường Tạ Quỳnh không hiểu được sự lợi hại của chiếc chuông.
Chuông Miến Điện là từ phía nam Miến Điện truyền tới, bảy mươi hai lớp đồng tốt được bọc bằng thủy ngân, sau đó được phủ một lớp sơn bạc, vẫn cực kỳ mỏng và nhẹ. Khi cảm nhận được hơi nóng, chiếc chuông sẽ rung lên liên tục. Khi đặt lên cơ thể nữ tử, chỉ cần chạm nhẹ vào là toàn bộ da thịt sẽ tê liệt hoàn toàn. Nếu nó được đặt ở một nơi nhạy cảm hơn, mùi vị đó trong ra sao thì chỉ có hai người điên đảo trong khuê các mới có thể biết được.
Tạ Trọng Sơn quấn người rất lợi hại, thấy Tạ Quỳnh không gật đầu thì lập tức đưa tay sờ môi nàng, ngón tay bị cắn không hề sợ hãi chút nào, còn nhẹ nhàng cọ vào chiếc lưỡi mềm trong miệng nàng.
"Đừng quậy nữa... Được rồi."
Tạ Quỳnh bị làm phiền nhiều, cơn buồn ngủ biến mất, há mồm cắn ngón tay Tạ Trọng Sơn, cảnh cáo hắn không được quậy phá nữa.
"Nhớ kỹ, nàng nói được."
Tạ Trọng Sơn có được thứ mình muốn, cười nhẹ ra tiếng. Một tay giữ chặt hai tay Tạ Quỳnh, một tay treo chuông lên trên đầu vú.
Chuông rung lên không ngừng, sự tê dại trên đầu v* Tạ Quỳnh dần dần làm cho Tạ Quỳnh tỉnh lại, nhưng đó cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
Nàng cong eo giãy dụa, trong cổ họng có tiếng khóc nỉ non, trên áo lót vốn chỉ có một chút sữa thì giờ đã ướt hoàn toàn, cửa h/u/yệt ướt át trốn dưới làn váy cũng đã bắt đầu co rút dồn dập. Chỉ mới chịu một chút, cũng chỉ mới chịu một chút như thế, nàng đã tiết ra rồi. Tạ Trọng Sơn khóa cổ tay nàng, chiếc chuông Miến Điện chấn động liên tục vẫn đang dán trên đầu v* của nàng, từng chỗ da thịt kia lại không có cảm giác gì, chỉ có sự tê ngứa không nói nên lời đang quấn quít lấy dục vọng trong thân thể nàng.
"Buông ra, huynh buông ra, ngứa quá... Ưm... Khó chịu quá..."
Nàng run rẩy cầu xin, nước mắt cũng rơi xuống từng giọt từng giọt.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 138: Thứ này gọi là chuông Miến Điện, chơi vui lắm (H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương