*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuông Miến Điện rung lên khi gặp nhiệt. Chiếc chuông bạc nhỏ bé đang run rẩy trong huyệt thịt nhỏ hẹp.
Tất cả mọi thứ trước mắt Tạ Quỳnh vặn vẹo trong nháy mắt, sau đó là mất đi cả năm giác quan, thần trí rơi vào trong bóng tối, tất cả tâm trí chỉ còn biết dồn vào trong chiếc chuông đang run rẩy trong huyệt. Thân thể của nàng đang căng thẳng lại thả lỏng trong nháy mắt, da thịt lõa lồ bị một tầng mồ hôi vây kín.
Nàng nức nở mờ mịt, túm lấy cánh tay của người nam tử phía trước một cách vô lực, muốn kêu ra tên của hắn trong xuân triều cuồn cuộn nhưng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ bình thường.
"Ưm..."
Thứ chôn trong huyệt nàng đang rung lên không ngừng, càng rung càng đi vào trong chỗ sâu của huyệt thịt, Tạ Quỳnh gần như muốn ngất trong trận chiến, dưới thân trào ra không biết bao nhiêu dâm thủy. Trong cơn chấn động liên tục này, nàng
ngửi được một hơi thở dâm mĩ trong màn trướng. Nàng hoảng hốt khi thấy đôi mắt mang đầy dục vọng của Tạ Trọng Sơn. Dựa vào tia minh mẫn cuối cùng mình có, nàng bám lấy cánh tay hắn cầu xin.
"Tạ Trọng Sơn... Lấy ra đi... Ta không chịu nổi... Ưm... Cầu xin huynh!"
Không cần nàng nói, Tạ Trọng Sơn cũng sớm nhận ra nàng chịu không nổi. Chỉ nhìn nàng vặn vẹo tứ chi, vẻ ngoài quyến rũ căng tràn sữa, cũng biết chuông Miến Điện ở trong cơ thể nàng một chút thôi mà nàng lại biến thành bộ dạng quyến rũ như thế này.
Tạ Trọng Sơn rất muốn nhìn một cái.
Nhưng mà Tạ Quỳnh chờ không được, dưới thân đã bắt đầu phun nước, giọng nói cũng đã khàn khàn, nàng gần như không thể mở mắt ra nổi.
"Được rồi, lấy ra."
Nam tử cầm sợi dây kéo chiếc chuông Miến Điện ra. Không có sự chấn động mê người kia, Tạ Quỳnh thả lỏng người, bên trên gần như khóc cùng lúc với bên dưới.
Nàng vốn định oán giận với Tạ Trọng Sơn, nhưng mà chuông Miến Điện không còn, cơ thể lại xuất hiện cảm giác trống rỗng ngứa ngáy, dường như có một chỗ sâu nào đó trong huyệt thịt đang co rút, run đến nỗi huyệt nàng muốn hỏng, trong lòng khó chịu.
"Huynh cho vào đi, nhanh lên... Ưm... Ta khó chịu lắm, ta muốn huynh."
Sự khiêm tốn và dịu dàng của nam tử khiến cho Tạ Quỳnh nhớ tới dường như mình dã đánh rơi sự kiêu ngạo ở trước mặt hắn, những lời oán giận biến thành những mệnh lệnh ngắt quãng, nàng cuốn lấy hắn, giương chân kẹp lấy eo của hắn theo bản năng, muốn hắn cho c/ôn th/ị/t của mình vào trong cơ thể mình thật nhanh.
Mệnh lệnh này với Tạ Trọng Sơn đúng là một kiểu ban thưởng.
Lúc tứ chi thon thả quấn lên, bỗng nhiên hắn cảm thấy, nhìn thấy bộ dạng nàng không thể kiểm soát nổi cũng không mệt. Dù sao hắn có thể tự mình khiến nàng thần hồn điên đảo, mà lúc nàng chịu chủ động quấn quít lấy hắn đòi hỏi thì cũng rất hiếm có.
Hắn còn sống là vì muốn thực hiện mọi ý nguyện của nàng, nhất là lúc này.
Quần áo rơi tùy ý trên mặt đất, c/ôn th/ị/t sưng to của nam tử cũng lấp đầy được cơ thể đang trống rỗng, tạm thời đè nén được cảm giác ngứa ngáy được tạo ra vì những cú rung lúc nãy, Tạ Quỳnh vẫn ôm hắn rơi lệ.
"Không được dùng cái chuông kia bắt nạt ta... Huynh di chuyển đi, nhanh lên!"
Nàng than nhẹ, bầu ngực dính sát vào trong ngực hắn, mồ hôi và sữa cả người đều dính vào với hắn.
"Nàng không thích thì sau này không dùng nữa." Tạ Trọng Sơn ưỡn mạnh eo một chút, đẩy vào từng chút khiến ánh mắt Tạ Quỳnh trở nên mê loạn, từ lúc hắn tiến vào thì nơi đâu cũng phải đi qua một lần.
Nhưng mà vẫn có chút đáng tiếc. Khó có lúc nàng chủ động như thế, cửa h/u/yệt lại nhạy cảm như vậy, đụng phải một chút là không nhịn được mà tiết ra. Có thể thấy chuông Miến Điện đúng là một thứ tốt để kích thích dục vọng, chỉ dùng một chút mà đã thấy hiệu quả rất rõ ràng.
"Trùng Nương, nàng thật sự không vui sao?"
Tạ Trọng Sơn nhìn chằm chằm vào Tạ Quỳnh còn đang mê loạn, liếc mắt nhìn nàng hết gật đầu lại lắc đầu. Cho hắn một đáp án vừa lòng nhưng cũng không vừa lòng.
"Cử động đi, còn ngứa... Ta không thích chuông, chỉ thích huynh."
Tạ Quỳnh hoảng hốt, nàng ngước cổ lên như một con chim tước lạc đường. Trái tim Tạ Trọng Sơn vui vẻ, những câu sau đó hắn không nghe vào thêm một câu nào, hắn kích thích vài cái, xoa bờ mông đẫy đà của nàng, cúi đầu ở bên môi nàng, bắt đầu dụ dỗ: "Thích cái gì?"
"Cử động đi, mau tiếp tục đi. Vì sao huynh không làm gì vậy... Ưm..."
Tạ Quỳnh đã bắt đầu quấn lấy hắn mà lắc mông, nhưng nàng không biết sau những đợt kích thích này sẽ là bao nhiêu tra tấn với nàng.
"Được rồi."
Tạ Trọng Sơn nhẹ nhàng thở hổn hển bắt đầu đung đưa eo.
Dù sao đêm vẫn còn rất dài, hắn vẫn còn rất nhiều thời gian dỗ nàng nói ra những lời hắn muốn nghe.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 140: Ra đi mà, ta không chịu nổi (H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương