Thôi Diễm nghiêng đầu qua, ngón tay siết lại đầy bất an, cơ thể lập tức trở nên căng thẳng, sắc mặt cũng trắng bệch.
“Nhu Nương, nàng ấy… Nói gì?”
Tạ Quỳnh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trong khóe mắt, từng bước lại gần Thôi Diễm: “Tỷ ấy nói…”
Tạ Quỳnh cúi xuống bên tai Thôi Diễm, chỉ cách trong gang tấc.
Nàng nhìn thấy trong mắt Thôi Diễm hiện lên sự mờ mịt không biết vì sao, sự mờ mịt này là vì sự áy náy và tưởng niệm đối với vong thê của hắn ta. Chỉ là sự áy náy này tới quá trễ, cũng không còn dùng được nữa. A tỷ đã chết, sự hoài niệm giả mù sa mưa này của Thôi Diễm cũng không nên còn tồn tại đến hậu thế nữa.
Nàng nên chấm dứt hết tất cả mọi thứ này.
Tạ Quỳnh nâng tay, bóp chặt cổ Thôi Diễm, kéo hắn ta nhảy xuống hồ nước lớn ở bên ngoài cửa sổ.
Ánh trăng trên hồ bị phá vỡ, bị hai người đột nhiên nhảy xuống đã bị đâm cho dập nát, tầng tầng lớp lớp gợn nước bị đẩy ra, cũng vì hồ quá rộng mà dần dần bình tĩnh.
Tạ Quỳnh vẫn bóp chặt cổ Thôi Diễm khi ở trong hồ.
Thôi DIễm cũng không phản kháng, vô số bọt khí bên môi tuôn ra chen nhau về bơi về phía trước, sắc mặt hắn ta cũng dần trở nên dữ tợn vì không thể hô hấp, lại càng mở to mắt, khó hiểu nhìn Tạ Quỳnh.
Tay Tạ Quỳnh không thả ra, kéo Thôi Diễm muốn hắn ta phải rơi vào trong làn nước lạnh lẽo chung với mình.
Không biết qua bao lâu, có lẽ cũng chỉ trong chớp mắt, có lẽ cũng đã rất lâu, lồng ngực nàng cảm thấy khó chịu tắc nghẽn, sắc mặt Thôi Diễm cũng bắt đầu chuyển sang xanh trắng, bắt đầu giãy dụa xuất phát từ bản năng muốn sống.
Tạ Quỳnh thì chỉ lo kẹp chặt hắn ta.
Đợi thêm lát nữa, kiên trì thêm chút nữa. Nàng có thể đưa hắn ta đi gặp a tỷ rồi, sau đó trôi đi theo dòng nước chảy này. Nàng phải về bên cạnh Tạ Trọng Sơn. Hắn sẽ không chết, nàng cũng sẽ không bị đuổi về Uyển Thành. Bọn họ đã có một lần sáu năm rồi, quãng đời còn lại cũng không bao giờ có thể tách ra nữa.
Ánh trăng chiếu xuyên qua mặt nước tới trên đỉnh đầu. Ánh trăng xuyên qua màu nước, dừng lại trên người hai người ở đáy áo.
Sự giãy dụa của Thôi Diễm dần yếu đi, trước mắt Tạ Quỳnh cũng dần trở nên mông lung. Trong lúc hoảng hốt nàng nhìn thấy Tạ Trọng Sơn, hắn rẽ nước mà đến, khuôn mặt bị ánh trăng và màu nước làm cho mờ ảo. Hắn kéo nàng ra khỏi Thôi Diễm bên cạnh, sau đó kéo nàng bơi vào trong bờ.
∫yeungontinh.vn∫
Hắn sẽ đưa nàng về nhà.
“Khụ…”
Tạ Quỳnh bị người khác kéo lên bờ, nàng dựa vào bãi cỏ xanh trên bờ.
Thôi Diễm bị nàng kẹp đến nỗi hít thở không thông sắp chết cũng được thị vệ kéo lên, lang y vội vã tới rồi vây quanh bên cạnh hắn, dằn bụng cho hắn ta.
“Đại nhân không sao!”
Trong đám người có quát người quát to ra tiếng.
Thôi Diễm ói ra một ngụm nước, bắt đầu ho sặc, vẻ mặt lang y đổ mồ hôi trên trán chuyển từ sợ hãi sang vui mừng.
“Đừng nhìn!”
Chương Ngôn Chi cũng có một thân ướt đẫm cầm áo choàng thị vệ đưa ném tới trên người Tạ Quỳnh, ngăn cản ánh mắt của Thôi Diễm hướng về phía nàng. Vẻ mặt nam tử trở nên độc ác: “Lá gan cũng không nhỏ đấy, muốn cùng chết với Thôi Diễm à? Nếu không có ta phát hiện sớm, chắc ngươi đã…”
Tạ Quỳnh ôm chặt áo choàng, từ từ đứng dậy. Quần áo tóc mai nàng đều dính ướt, Chương Ngôn Chi cũng biết điều mà không đến đó, nếu không có hắn ta đến sớm một bước túm nàng lên khỏi mặt nước, chỉ sợ Thôi Diễm đã chết trong tay nàng rồi.
Chương Ngôn Chi lau nước trên mặt đi, không biết minh châu trên tóc đã rơi xuống từ khi nào, có lẽ là rơi xuống nước khi hắn vừa nhảy vào trong hồ rồi, cũng may thứ kia không phải món đồ gì quý hiếm, hắn cũng không để ý.
Tạ Quỳnh bình tĩnh nhìn nam tử chật vật mím môi chặt ở trước mắt, sự suy đoán vốn đang mông lung bỗng hoàn toàn rõ ràng chỉ trong nháy mắt.
Nàng đến gần Chương Ngôn Chi, bắt đầu mỉm cười vì sự tức giận trong mắt hắn ta.
Dưới ánh trăng, mái tóc của nữ tử nhỏ nước, từng giọt nước rơi vào bãi cỏ xanh dưới chân. Sen xanh trên hồ lay động, trái tim của người khác lại bắt đầu lay động một cách bất an, giống như nữ tử tóc đen trên lầu ngày ấy lay động nhẹ nhàng như lá liễu, lay động cả trái tim của nam tử.
“Ta biết rồi, Chương Ngôn Chi.”
Tạ Quỳnh ngước mặt lên mỉm cười, nàng nháy mắt với Chương Ngôn Chi.
Chương Ngôn Chi không tự chủ được mà lui về phía sau. Vẻ mặt của nữ tử trước mặt giống như buổi tối kia vào sáu năm trước, giống như đúc khi nàng lừa gạt hắn ta đâm lưỡi dao vào trong lồng ngực hắn ta.
“Biết cái gì?”
Hắn ta nhìn chằm chằm nàng đầy hung tợn, ánh mắt dừng lại trên bội đao của thị vệ ở bên cạnh.
Tạ Quỳnh chỉ cười không nói.
Đây đúng là buồn cười mà.
Nàng đã từng đâm Chương Ngôn Chi một đao, hắn ta luôn mồm nói ghét nàng hận nàng, hận không thể giết nàng, mà lúc hắn ta nghĩ đến việc nàng muốn tìm cái chết, hắn ta lại bắt đầu nổi giận.
Vì sao hắn ta lại tức giận đến như thế, vì sao nàng lại mỉm cười.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 148: Ta biết rồi, Chương Ngôn Chi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương